Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không được, tôi nói không được là không được,"

Hạ Mạt lập tức phản bác.

Cô biết rõ tính cách của Dung Trạm, chắc chắn anh sẽ tìm mọi cách để cầu xin Thẩm Thanh Âm và Phong Quyết, cho đến khi họ tha thứ cho Diêu Nhược, không dùng những biện pháp tương tự để đối phó với Diêu Nhược nữa.

Hạ Mạt cũng hiểu tính cách của Thẩm Thanh Âm, cô ấy quá hiền lành, nên dễ dàng để cho những kẻ xấu lợi dụng, và cứ như vậy mà thường xuyên bị tổn thương.

Là bạn tốt của Thẩm Thanh Âm, Hạ Mạt cảm thấy mình phải ngăn cản Dung Trạm trước khi anh có cơ hội gặp Thẩm Thanh Âm để cầu xin, không để anh đến gần cô ấy.

Nếu Thẩm Thanh Âm thực sự mềm lòng và đồng ý tha thứ cho Diêu Nhược, thì sau này họ sẽ không còn cơ hội nào để trả thù nữa.

Dù sao thì những chuyện đã đồng ý, họ không thể nuốt lời, hơn nữa giữa Dung Trạm và Phong Quyết cũng có chút giao tình.

Nghĩ đến đây, Hạ Mạt càng chắc chắn rằng không thể để Dung Trạm đạt được ý định của mình.

"Hạ Mạt, cô đừng vô lý như vậy nữa."

Dung Trạm lúc này cũng đang phiền não vì chuyện đó.

Mặc dù anh đã nghĩ đến việc cầu xin Thẩm Thanh Âm và Phong Quyết, nhưng vẫn chưa rõ thái độ của Phong Quyết.

Nếu Phong Quyết vẫn kiên quyết không nhượng bộ, nhất định muốn trừng trị Diêu Nhược, thì có thể anh sẽ phải đối đầu với Phong Quyết đến mức lật mặt.

Nếu sự việc thực sự đến mức đó, thì tổ chức của họ...

Dung Trạm rất rõ rằng hành động của mình hiện giờ rất ích kỷ, nhưng anh không có lựa chọn nào khác.

Anh không thể quên những gì Diêu Nhược đã làm cho anh trước đây.

Anh không thể quên ân tình mà Diêu Nhược đã dành cho anh, vì nếu không có cô ta, anh cũng không thể sống sót đến bây giờ.

Nếu không có Diêu Nhược, anh cũng sẽ không trở thành một trong những người lãnh đạo của tổ chức.

Nếu không có Diêu Nhược, bây giờ anh cũng không có năng lực để đối đầu với Dung Duệ.

Nếu không có Diêu Nhược, anh không thể đứng đây mà nói chuyện với họ như thế này.

Vì vậy, bất kể ai muốn ngăn cản, anh cũng không thể chịu đựng được.

Anh nhất định phải giúp Diêu Nhược vượt qua chuyện này, dù biết rằng việc cô ta làm là rất sai, nhưng lúc này anh không còn quan tâm đúng sai nữa, anh chỉ biết rằng mình phải trả ơn.

"Tôi làm gì mà vô lý chứ?"

 Hạ Mạt nghe thấy lời trách móc của anh, lập tức lớn tiếng phản bác,

"Dung Trạm, anh đang lật ngược trắng đen! Anh đang tiếp tay cho cái ác! Anh có biết chuyện đó đã ảnh hưởng đến Thẩm Thanh Âm thế nào không? Anh có biết danh dự và tương lai của cô ấy suýt nữa đã bị những người đó hủy hoại rồi không?"

"Nếu Diêu Nhược thực sự có liên quan đến chuyện đó, thì tuyệt đối không thể tha thứ cho cô ta. Nếu lần này để cô ta thoát, thì chắc chắn lần sau cô ta sẽ không dừng lại, thậm chí có thể dùng những thủ đoạn tàn ác hơn để đối phó với Thanh Âm. Nếu Thanh Âm xảy ra chuyện lần nữa, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!"

"Tôi hiểu suy nghĩ của cô, nhưng xin lỗi,"

Lúc này Dung Trạm đã không còn tâm trạng để tranh cãi với Hạ Mạt nữa.

Anh lo lắng rằng nếu trì hoãn quá lâu, Phong Quyết sẽ đưa ra quyết định xử lý Diêu Nhược trước khi họ kịp hành động, và lúc đó thì mọi chuyện sẽ quá muộn.

Vì vậy, lúc này, Dung Trạm không dám nán lại nữa.

Anh nhìn Hạ Nguyên Hy một lần nữa, sau đó quay người định bước nhanh ra cửa.

Hạ Nguyên Hy biết rằng Dung Trạm đang ngầm yêu cầu anh cùng đi.

Bởi vì nếu có Hạ Nguyên Hy thuyết phục thêm, rất có thể Phong Quyết sẽ nhượng bộ đôi chút, và có lẽ mọi chuyện sẽ bớt căng thẳng hơn.

Thực ra, Hạ Nguyên Hy cũng không muốn hai người anh em cuối cùng lại gây ra cảnh chẳng mấy tốt đẹp vì một người phụ nữ như Diêu Nhược.

Vì vậy, dù cảm xúc của anh giống Hạ Mạt, nhưng trong lòng anh đã cân nhắc nhiều điều hơn, nên anh chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Hạ Nguyên Hy nhìn sang Hạ Mạt đang giận dữ, rồi nói:

"Xin lỗi, Hạ Mạt. Anh cũng có nỗi khổ riêng, mong em hiểu cho."

Nói rồi, Hạ Nguyên Hy cũng đi theo sau Dung Trạm, nhanh chóng bước ra khỏi nhà.

"Các anh... Các anh thật đáng ghét!"

Hạ Mạt tức giận quay người lại, chỉ tay về phía bóng lưng của họ, hét lên.

Đáng tiếc, cả hai người đã đi xa, lời nói của Hạ Mạt không còn lọt vào tai họ nữa.

Cô giậm chân thật mạnh.

Tên Dung Trạm c.h.ế.t tiệt kia, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?

Dựa vào chút quyền lực của mình, dựa vào việc có quan hệ tốt với anh trai cô, mà có thể tùy tiện làm theo ý mình sao?

Hơn nữa lại còn giúp đỡ cho cái con mụ Diêu Nhược kia...

Diêu Nhược...

Trước đây cô đã sớm biết Diêu Nhược chắc chắn không phải là người tốt.

Giờ thì thấy không, mọi chuyện đã chứng minh suy nghĩ của cô trước đây là đúng.

Nhưng bây giờ sự việc đã đến mức này, cô nhất định phải ngăn cản kịp thời.

Nếu đúng như cô nghĩ, Diêu Nhược thực sự lại làm hại Thanh Âm, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Không chỉ vậy, nếu Dung Trạm đi trước và khiến Phong Quyết nhượng bộ, thì Hạ Mạt càng không thể nuốt trôi cục tức này, và sau đó cô sẽ lo lắng hơn về sự an toàn của Thanh Âm.

Nghĩ đến đây, Hạ Mạt không còn quan tâm đến bữa sáng nữa, cô vội vàng cầm áo khoác, khoác lên người và nhanh chóng đuổi theo Hạ Nguyên Hy và Dung Trạm.

Tại Căn hộ Thịnh Thế.

Nhóc Phong Thánh mở cửa, lười biếng vươn vai và ngáp một cái, rồi đi ra phòng khách.

Lúc này, mọi người vẫn chưa thức dậy, căn phòng trống không, rất yên tĩnh.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc ông ngoại đã đến nhà mình hôm qua, cậu bé cũng nghĩ rằng từ nay gia đình mình sẽ có thêm nhiều tiếng cười, vì vậy tâm trạng của cậu bé rất vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Tiểu Thánh, con dậy rồi à?"

Thẩm Thanh Âm gọi Phong Thánh.

Sau khi được Phong Quyết an ủi tối qua, cô đã ngủ rất sâu, vì vậy hôm nay cô thức dậy khá sớm.

Cô mở cửa phòng, thấy cậu bé Phong Thánh đã ngồi trước máy tính xách tay, bắt đầu chơi trò chơi trực tuyến của mình, liền nhanh chân bước đến, tay nhẹ nhàng véo vào đôi má hồng hào đáng yêu của cậu bé.

Phong Thánh cũng cảm nhận được sự gần gũi của mẹ mình, lập tức hóa thân thành một thiên thần nhỏ, chớp chớp đôi mắt to, trông rất đáng thương và dễ thương, khiến Thẩm Thanh Âm không thể kiềm lòng mà hôn vào đôi má nhỏ của cậu bé thêm mấy lần.

Sau khi Thẩm Thanh Âm bước ra khỏi phòng không lâu, Phong Quyết cũng theo sau.

Vừa thấy ba mình xuất hiện, sắc mặt của Phong Thánh lập tức thay đổi.

Quả nhiên, khi Phong Quyết nhìn thấy Thẩm Thanh Âm cứ hôn má Phong Thánh không ngừng, mặt anh liền sa sầm, rõ ràng là anh lại ghen rồi.

Phong Thánh không nhịn được thầm trách trong lòng, ba mình đúng là có tính chiếm hữu mạnh mẽ quá rồi.

Cậu bé chẳng qua chỉ là cục cưng của mẹ mình thôi, có cần phải như vậy không?

Phong Thánh quay sang liếc ba mình một cái với vẻ mặt chẳng mấy bận tâm, còn Phong Quyết chỉ lạnh lùng nhìn lại cậu bé một cái rồi đi tới, nắm lấy tay Thẩm Thanh Âm, kéo cô vào lòng mình.

Ngay sau đó, Phong Quyết liền hôn Thẩm Thanh Âm say đắm trước mặt con trai mình, hôn mạnh mấy lần liền trên môi cô.

Ôi trời ơi!

Toàn là "cơm chó"!

Vừa sáng sớm dậy, Phong Thánh đã bị ba mẹ mình "nhồi" đầy "cơm chó".

Lúc này cậu bé cũng không chịu nổi nữa, chu môi lại rồi chạy vội ra chỗ khác.

Nhưng cậu bé mới chạy được vài bước thì chuông cửa đã reo vang.

"Sáng sớm thế này, ai đã đến vậy nhỉ?"

Thẩm Thanh Âm rời khỏi vòng tay của Phong Quyết, quay đầu lại, tò mò hỏi.

Cô trấn an Phong Quyết rồi đi ra mở cửa. Khi cửa vừa mở, cô liền nhìn thấy Hạ Mạt, Hạ Nguyên Hy và Dung Trạm đang đứng đó.

"Sao mọi người cùng tới đây vậy?"

Nhìn thấy ba người đột ngột xuất hiện cùng lúc, Thẩm Thanh Âm liền buột miệng hỏi.

Ba người nhìn thấy cô mở cửa, liền vội vàng bước vào trong.

Lúc này, trên khuôn mặt họ đều thể hiện những cảm xúc khác nhau:

Hạ Mạt giận dữ, Dung Trạm thì trông khổ sở, còn Hạ Nguyên Hy thì như đang đứng giữa hai phe.

Thấy bộ dạng của họ, Thẩm Thanh Âm càng khó hiểu hơn.

Hạ Mạt bước vào, liếc nhìn Dung Trạm một cái, rồi nói trước:

"Thanh Âm..."

"Nghe tôi nói..."

Nhưng lời của Hạ Mạt còn chưa nói xong đã bị Dung Trạm cắt ngang.

Dung Trạm liếc nhìn Hạ Mạt với ánh mắt cảnh cáo, sau đó quay sang nhìn Phong Quyết.

Anh suy nghĩ một chút, rồi quyết định bước tới trước mặt Phong Quyết và nói:

"Vụ việc của Diêu Nhược, chắc cậu cũng đã biết rồi."

Vì vừa mới âu yếm vợ mình xong, trên mặt Phong Quyết vẫn còn vương chút ấm áp.

Nhưng khi nghe đến lời nói của Dung Trạm, sắc mặt anh lập tức sa sầm lại, trông chẳng khác gì Diêm Vương vừa xuất hiện.

Anh không trả lời câu nói của Dung Trạm.

Dung Trạm thấy anh như vậy cũng không mấy ngạc nhiên.

Vì trong lòng Dung Trạm cũng hiểu rất rõ vụ việc này đã gây ảnh hưởng lớn đến Thẩm Thanh Âm như thế nào.

Dù trước đây anh và Phong Quyết có mối quan hệ tốt, nhưng Thẩm Thanh Âm luôn là người mà Phong Quyết yêu thương nhất.

Phong Quyết đương nhiên sẽ không vì anh mà dễ dàng tha thứ cho những kẻ đã hãm hại Thẩm Thanh Âm.

Nhưng dù biết Phong Quyết đang suy nghĩ như vậy, vì Diêu Nhược, Dung Trạm vẫn quyết định thử một lần.

Anh khó khăn mở lời:

"Tôi biết lúc này cậu rất căm ghét Diêu Nhược. Nhưng, Phong Quyết, tôi vẫn muốn cầu xin cậu, liệu có thể vì tôi mà tha cho cô ấy lần này không?"

"Đừng... Đừng nghe anh ta!"

Nghe xong lời của Dung Trạm, sắc mặt Hạ Mạt liền tái xanh vì tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK