"Quản lý của tôi là Hạ Mạt.”
Thẩm Thanh Âm nói một cách bình thản.
"Được rồi, sáng mai tám giờ, cô và quản lý đến khách sạn Nguyệt Hưng để bàn về hợp đồng. Bây giờ cô có thể về."
Lương Thành nhìn đồng hồ, thấy đã muộn, không dám để cô ở lại bàn hợp đồng, vì ông biết Hạ Mạt là em gái của Hạ Nguyên Hy.
Các thí sinh khác lần lượt rời đi, rất nhanh toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại Hạ Mạt, trông rất vắng vẻ và yên tĩnh.
Cô đi qua đi lại, ánh mắt như hỏa diễm nhìn về phía cánh cửa, cho đến khi một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, cô liền chạy vội đến.
"Âm Âm, thế nào rồi, thử vai có thành công không?"
Hạ Mạt nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, đôi mắt chớp chớp đầy tò mò, bên trong còn ẩn chứa một chút lo lắng, hỏi một cách cẩn thận.
"Cậu yên tâm đi, thử vai thành công rồi, đạo diễn Lương bảo chúng ta sáng mai tám giờ đến khách sạn Nguyệt Hưng bàn về hợp đồng,”
Thẩm Thanh Âm vỗ về tay cô, trực tiếp đáp lại lo lắng của cô.
"Thường thì lọt qua vòng tuyển chọn rồi sẽ ký hợp đồng luôn, hy vọng mau chóng xong xuôi để còn yên tâm, nhưng mà nếu họ dám làm gì không đúng, mình sẽ khiến họ phải hối hận. Đi thôi, chúng ta mau đi ăn mừng."
Ánh mắt Hạ Mạt hiện lên sự nghi hoặc, bàn tay trắng nõn của cô chống cằm suy nghĩ, rất nhanh đã sáng tỏ, hưng phấn kéo Thẩm Thanh Âm đi về phía thang máy.
Hừ, nếu họ dám làm hại Âm Âm, cô nhất định sẽ khiến họ không thể tồn tại trong giới này, để cho công sức bao năm qua của họ trở thành công cốc và mang tiếng xấu.
Hạ Mạt không biết, nếu Lương Thành nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ cảm thấy oan ức.
Hai người đến một nhà hàng mà họ thường xuyên lui tới, ăn uống no say rồi chia tay.
Sau khi đưa Hạ Mạt lên xe, điện thoại trong túi xách của Thẩm Thanh Âm đột nhiên vang lên.
Cô nhìn vào màn hình thấy tên "Chồng,"khóe miệng co quắp.
Hai ba con này thật là mặt dày, nhỏ thì gọi cô là mẹ, lớn lại nói cô là vợ, sao cô lại không biết mình đã kết hôn sinh con rồi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn miễn cưỡng nhận cuộc gọi.
Ngay lập tức, một giọng nói dịu dàng từ đầu dây bên kia vang lên, khiến cô có chút giật mình, lâu nay cô vẫn chưa quen với sự thay đổi của anh.
"Em đang ở đâu? Anh tới đón em.”
"Em ở cửa Vy Uyên.”
"Chờ anh mười phút, anh sẽ đến ngay, em cứ ngồi chờ ở đó."
Phong Quyết nói một cách đầy tự tin, không cho đối phương cơ hội trả lời, rồi cúp máy.
Thẩm Thanh Âm nhìn chiếc điện thoại trong tay, đôi mắt ngập ngừng, biểu cảm đầy mơ hồ, cuối cùng chỉ còn cách ngồi xuống ghế bên cạnh chờ anh đến đón.
Chưa đầy mười phút, chiếc xe màu đen của Phong Quyết xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Âm, anh thanh lịch bước ra, dáng đi dài và cuốn hút, tiến đến vị trí ghế phụ.
"Âm Âm, lên xe."
Phong Quyết mở cửa, làm động tác mời, ánh mắt trìu mến nhìn cô, giọng nói trầm ấm quyến rũ, trong bộ vest lịch lãm, vẻ ngoài đẹp trai cùng khí chất phi phàm.
Nhìn thấy càng nhiều phụ nữ xuất hiện xung quanh, trong mắt họ tỏa ra những trái tim màu hồng, có vẻ như họ định lao tới, Thẩm Thanh Âm vội vàng lên xe để rời khỏi chỗ này.
"Buổi thử vai thế nào rồi?"Phong Quyết lái xe ra khỏi đám đông, nghiêng đầu nhìn cô bên ghế phụ, lo lắng hỏi.
"Buổi thử vai thành công rồi, sao anh lại ở gần đây?"
Thẩm Thanh Âm thành thật nói, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, nhưng trong lòng có chút lo lắng, vì trước đó đã hiểu lầm anh, cố gắng che giấu biểu cảm trong ánh mắt.
"Anh vừa kết thúc một hợp đồng ở gần đây, nên gọi điện hỏi thăm em, nhân tiện đón em về nhà."
Phong Quyết nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, môi khẽ nở một nụ cười, đưa tay phải nhẹ nhàng véo mũi cô, dịu dàng như nước.
"Lái xe cẩn thận, chú ý an toàn, đừng có động tay động chân."
Thẩm Thanh Âm ngay lập tức đỏ mặt, vung tay đập vào tay anh, vội vã phản bác, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những cảnh vật trôi qua.
Cô nắm lấy n.g.ự.c mình, cảm nhận trái tim đập nhanh, cảm giác khác thường lại xuất hiện.
"Được rồi, nghe lời em. À, quản lý của em có phải tên là Hạ Mạt không?"
Phong Quyết thấy cô ngại ngùng, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ, ánh mắt xanh biếc lóe lên chút hoài niệm, rồi anh lại nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, nghiêm túc lái xe, sau một lúc im lặng, hỏi tiếp.
"Vâng, có vấn đề gì sao?"
Thẩm Thanh Âm không cảm thấy bất ngờ khi anh biết người quản lý của cô.
Dù sao, hợp đồng nghệ sĩ của Thịnh Thế, một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng lấy được, thì việc anh biết người quản lý còn dễ hơn.
Cảm giác mọi việc trong tay người khác kiểm soát khiến cô không thoải mái, nhưng giờ cô sống nhờ người khác, cũng không thể ngăn cản.
"Vậy em có biết anh trai của cô ấy, Hạ Nguyên Hy không?"
Phong Quyết nhìn về phía trước, giọng điệu bình tĩnh, khiến người khác không thể nhận ra điều gì bất thường.
"Anh nói anh Nguyên Hy à? Biết chứ, anh ấy đối xử với em rất tốt.”
Thẩm Thanh Âm không chút kiêng dè đáp lại, ánh mắt dịu dàng, trên môi nở nụ cười ấm áp, giọng nói ẩn chứa sự thích thú với anh.
Nhưng hồi đó, lần đầu tiên Hạ Nguyên Hy gặp cô, đã tỏ ra rất ngạc nhiên, còn qua Hạ Mạt hỏi rất nhiều điều về cô, khiến cô cảm thấy hơi khó hiểu.
Cô đã nghĩ đến nhiều kết quả, nhưng không có cái nào thành hiện thực, rồi cô cứ thế thuận theo tự nhiên.
"Em rất thích cậu ta à?”
Phong Quyết nghe thấy vợ mình nói về một người đàn ông khác, cùng với nụ cười dịu dàng đó, phải kìm nén cơn tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi.
Anh đã tìm kiếm vợ mình suốt sáu năm, vậy mà lại ở gần như vậy, cộng thêm những tài liệu đã bị chỉnh sửa, tay anh nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, những gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, đầu ngón tay tái nhợt, đủ để cho thấy tâm trạng của anh tồi tệ đến mức nào, nhưng giờ không thể bùng nổ, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
"Vâng, một người anh trai dịu dàng."
Thẩm Thanh Âm gật đầu đáp lại, tiếp tục khen ngợi, hoàn toàn không biết người nào đó đang ở bên bờ tức giận, ánh mắt lấp lánh ánh vàng.
"Em chỉ coi cậu ta như một người anh trai?"
Rõ ràng trong lòng mình lửa giận sắp bùng nổ, nhưng Phong Quyết vẫn phải từng bước hỏi thêm, rõ ràng là đang tự tìm khổ.
Nguyên Hy, bạn tốt của tôi, cậu làm rất tốt.
"Đúng vậy, anh không nghĩ em có tình cảm nam nữ với anh ấy chứ?"
Thẩm Thanh Âm cuối cùng cũng phản ứng lại, với vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, trong lòng thì cười thầm.
Thì ra hỏi nhiều như vậy, mục đích thật sự của anh lại là cái này, nhưng có lẽ anh và Hạ Nguyên Hy đã quen biết.
"Em là vợ của anh, anh đương nhiên không thể để người khác cướp em đi."
Phong Quyết hít sâu một hơi, thẳng tcậu thừa nhận, trong đôi mắt sâu thẳm lấp lánh tình yêu nồng nàn, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều so với trước.
Vợ yêu của anh, sao lại không có mắt như vậy mà lại thích một người đàn ông như Hạ Nguyên Hy, bề ngoài thì tốt mà bên trong lại không ra gì.
Phong Quyết trong lòng đang châm biếm người khác.
"Ai là vợ của anh, làm ơn đừng nói bậy."
Thẩm Thanh Âm lại một lần nữa đỏ mặt, ấp úng phản bác, quả thật chó không thể sửa được bản tính, anh vẫn có bộ mặt lưu manh, trong lòng mắng chửi.