Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi khi cẩn trọng là điều cần thiết, nếu không đến lúc bị thiệt thòi có hối hận cũng không kịp.

Dù sao thì mỗi ngành nghề đều có những chỗ nước cạn và nước sâu khác nhau, bản thân cũng cần phải nắm rõ tình hình.

"Được, nếu như cô không thể uống rượu, chúng tôi cũng không ép. Tiểu Mã, ấm trà ở bên cậu, rót cho hai cô Hạ và cô Thẩm một ly."

Phương Bằng Giang hơi bất ngờ, rồi đặt ly rượu xuống, mỉm cười ra lệnh cho Mã Đức Tín rót trà cho họ.

"Tôi sẽ rót trà cho các cô, mọi người đều là đối tác hợp tác, đừng ngại."

Mã Đức Tín đứng dậy, từ trên bàn lấy ấm trà rót đầy vào cốc của họ, lại ngồi xuống vị trí của mình.

"Tôi xin giới thiệu một chút, đây là phó giám đốc của công ty chúng tôi, Mã Đức Tín, còn đây là nhà thiết kế trang sức Đằng Hiểu Tân. Từ giờ trở đi chúng ta chắc chắn sẽ thường xuyên giao lưu, mọi người làm quen với nhau đi."

Phương Bằng Giang đứng dậy, lần lượt giới thiệu từng người, ý muốn nói rằng họ dường như thật sự có thể hợp tác, mọi thứ đều rất chắc chắn.

Hạ Mạt lễ phép nói chuyện với anh ta, nhân cơ hội này để giao lưu thêm.

"Cô Thẩm nhìn có vẻ rất lạ mắt, cô chắc là người mới vào nghề nhỉ? Cố gắng lên nhé, Mã Đức Tín tôi chúc cô sớm thành danh, tôi mời cô một ly."

Mã Đức Tín liếc mắt nhìn vào n.g.ự.c cô, nâng ly rượu lên uống cạn.

"Phó giám đốc Mã thật khách khí, tôi còn cần cố gắng nhiều, còn việc có thành danh hay không thì tôi không mấy quan tâm, chỉ cần làm tốt bản thân mình là được."

Thẩm Thanh Âm bị ánh mắt chằm chằm của anh ta khiến cô rất khó chịu, nhưng giờ không thể gây chuyện, đành phải nhẫn nhịn, hơn nữa anh ta cũng không có hành động quá đáng, cô cũng chỉ lễ phép đáp lại.

"Một cô gái xinh đẹp như cô Thẩm Thanh Âm đây, tin rằng có được sự đại diện của cô, trang sức của công ty chúng tôi nhất định sẽ bước lên một tầng cao mới, làm ăn phát đạt."

Đằng Hiểu Tân cũng nâng ly rượu, kính cô một ly, nhìn thấy sắc đẹp của cô hài lòng nói.

"Nhà hàng này món ăn rất ngon, cô Thẩm nhất định phải ăn nhiều một chút, chúng ta đều là người nhà, đừng có ngại, muốn ăn gì cứ tự nhiên."

Mã Đức Tín lại uống một ngụm rượu, rất hào phóng nói, kéo gần thêm mối quan hệ giữa hai bên.

Thực ra mọi thứ vẫn chưa có gì rõ ràng.

Năm người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, gần hết bữa ăn, thì người ngồi cạnh Thẩm Thanh Âm, tay anh ta từ dưới bàn thò ra, chạm vào đùi cô, trên mặt hiện lên một nụ cười quái dị.

Khi đang ăn, cảm giác thấy đùi mình bị chạm vào, cô nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm, lập tức đưa tay tát vào tay anh ta, nhưng đối phương không buông tha, càng quá đáng hơn, tay tiến về phía nhạy cảm của cô.

Cô tức giận đứng dậy, cầm chén trà trên bàn hắt thẳng vào mặt vào anh ta.

Hành động đột ngột này khiến ba người còn lại đều nhìn về phía cô.

"Âm Âm, có chuyện gì mà cậu lại nổi giận vậy? Mau nói cho mình biết đi, đừng để tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe."

Hạ Mạt quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Thanh Âm đang tức giận và người đàn ông bị hắt đầy nước, đứng dậy vỗ lưng an ủi cô.

"Cô Thẩm, chuyện này là sao vậy? Hành động như vậy không tốt cho lắm."

Phương Bằng Giang nhìn người bạn bên cạnh, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt, đứng trước mặt cô mà chất vấn.

Vì biết mình sai, Mã Đức Tín không nói gì, chỉ dùng khăn giấy lau sạch nước trên mặt, ánh mắt hung dữ nhìn Thẩm Thanh Âm.

"Phương tổng, có lẽ anh nên hỏi xem anh ta đã làm gì. Đừng nghĩ rằng Thẩm Thanh Âm tôi là người mới thì dễ bắt nạt, muốn nhân cơ hội này lợi dụng tôi."

Thẩm Thanh Âm nói với giọng rất mạnh mẽ, dùng cốc đạp mạnh xuống bàn, phát ra âm thanh trầm đục, kiên quyết nhìn về phía anh ta.

Bị người ta chạm vào đùi, làm sao cô có thể giữ vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn chứ. Họ đang coi cô là người như thế nào?

Cô không phải loại phụ nữ dễ dãi.

"Cái gì cơ? Phó giám đốc Mã, anh thật quá đáng. Hãy xin lỗi nghệ sĩ của tôi, nếu không, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc đâu."

Hạ Mạt nghe thấy Thẩm Thanh Âm bị bắt nạt, khó chịu còn hơn bản thân cô bị bắt nạt, giọng điệu tràn đầy phẫn nộ, nhìn anh ta với anh mắt giận dữ.

Dám lợi dụng bạn thân cô, thật đáng ghét. Cô nhất định không để anh ta yên.

"Đồ khốn, chạm vào một chút thì có sao, có mất miếng thịt nào đâu. Đừng có giả vờ thanh khiết trước mặt tôi, tôi thấy nhiều rồi, đến cuối cùng, chẳng phải cũng nằm dưới thân tôi sao?"

Mã Đức Tín nhìn cô với ánh mắt đầy hàm ý, kéo nhẹ cà vạt, ánh mắt không hề giấu diếm khi nhìn vào 2 người họ, vừa sờ vào đùi mình, vừa l.i.ế.m môi.

"Không ký hợp đồng này nữa, chuyện này chưa xong đâu, Âm Âm chúng ta đi thôi."

Hạ Mạt nghe thấy giọng điệu xúc phạm của anh ta, gần như tức đến mức sắp bùng nổ, cầm ly rượu định hất vào mặt anh ta, kéo tay Thanh Âm hướng ra ngoài.

Cô sẽ khiến công ty của họ phải trả giá, thật sự coi họ là quả hồng mềm dễ bắt nạt sao?

Cô trước giờ hành xử khiêm tốn, nhưng đã chọc phải cô thì đừng mong an toàn.

Nhưng những người đó liệu có để cho họ đi dễ dàng không?

Câu trả lời rất rõ ràng, miếng mồi ngon ở ngay trước mặt, sao có thể để nó bay đi được.

Hạ Mạt đi đến cửa, chưa kịp ra ngoài thì đã bị đối phương bắt giữ, hoàn toàn không thể phản kháng, bị người ta giữ chặt.

"Cô nghĩ chúng tôi sẽ để cô đi sao? Đừng có mơ mộng hão huyền. Dám hắt nước chúng tôi, các cô phải trả giá."

Phương Bằng Giang một lần nữa thay đổi thái độ, đứng trước mặt họ, giọng điệu nghiêm nghị, rõ ràng là lỗi của họ mà lại đảo ngược trắng đen.

"Phương Bằng Giang, tôi khuyên anh nên thả chúng tôi ra, nếu không, hậu quả anh tự chịu, đến lúc đó đừng nói tôi không nhắc nhở."

Hạ Mạt lần đầu tiên bị đối xử như vậy, trong lòng rất tức giận, hận không thể xé xác những tên đàn ông này ra, nhìn họ nghiến răng nói.

Người đang bị Đằng Hiểu Tân giữ là Thẩm Thanh Âm, trong lòng đang nghĩ cách thoát ra, nhớ đến đôi giày cao gót của mình, chờ thời cơ đạp mạnh vào chân anh ta, nhanh chóng đá vào chân của Mã Đức Tín, kéo Hạ Mạt cùng nhau chạy ra cửa, mọi thứ chỉ diễn ra trong vài giây.

"Á á..."

Ngay lập tức trong phòng vang lên hai tiếng kêu thảm thiết như g.i.ế.c heo.

Hai người chạy được nửa đường mới phát hiện cửa phòng hoàn toàn không mở được, ba người đàn ông tiến đến trước mặt họ, định giơ tay tát Thẩm Thanh Âm một cái.

Lúc này, cửa lớn bỗng nhiên mở ra.

Một người đàn ông xông vào, một cú đá vào chỗ nhạy cảm của Mã Đức Tín, phòng họp lại vang lên tiếng kêu rúng động, đồng thời nhanh chóng đánh ngã hai người còn lại, quay người kéo hai cô gái ra ngoài, rời khỏi tầm mắt của họ.

Ba người đàn ông nằm trên đất ôm lấy chỗ bị đá, la hét thảm thiết, âm thanh rất thê thảm, nhưng đây đều là do họ tự chuốc lấy, "tự làm tự chịu", tình trạng của họ lúc này chính là vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK