Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù bác và ông ngoại rất tốt với cô ta, nhưng họ dù sao cũng không phải là ba mẹ ruột của cô ta.

Còn bác gái và Dung Duệ thì luôn coi cô như cái gai trong mắt, như thể cô ta muốn chiếm lấy nhà họ Dung, hận không thể loại bỏ cô ta.

Nếu không phải vậy, cô ta đã không cần phải nhờ đến Dung Trạm để vào showbiz.

Nhưng cô ta thật sự không ngờ rằng, chỉ vì một chiếc bánh mì ngày xưa mà anh lại đối xử với cô ta rất tốt.

Không những giúp cô ta vào showbiz, mà còn đưa cô ta vào công ty giải trí nổi tiếng Thịnh Thế mà bất kỳ nghệ sĩ nào cũng mơ ước.

Đây không phải là nơi mà ai muốn vào là vào được.

Điều càng làm người ta không ngờ là anh còn sắp xếp cho cô ta một quản lý vàng của Thịnh Thế để quản lý sự nghiệp của cô ta.

Nghĩ đến đây, Diêu Nhược không khỏi tò mò về thân phận hiện tại của Dung Trạm.

Sau khi Thẩm Thanh Âm kéo Hạ Mạt ra ngoài, cô dỗ dành bạn mình một lúc Hạ Mạt mới nguôi giận.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Âm đề nghị đi dạo phố, và hai người lại tay trong tay đi mua sắm.

Hạ Mạt trút hết sự tức giận vào việc mua sắm, mua rất nhiều thứ mà chẳng cần biết có thích hay không, cứ thấy vừa mắt là mua ngay.

Thẩm Thanh Âm chỉ đi theo sau cầm giúp đồ.

Thấy Hạ Mạt sắp vung tay mua thêm nữa, Thẩm Thanh Âm liền phản đối, nói lớn: "Mạt Mạt, đừng mua thêm nữa, mình không cầm nổi nữa rồi."

Hạ Mạt liếc nhìn Thẩm Thanh Âm, thấy cô ấy hai tay đều đầy ắp đồ đạc, liền ngừng lại, cầm giúp một vài món từ tay Thẩm Thanh Âm.

Sau đó hai người hẹn nhau đi uống cà phê.

Chỉ là, khi họ chưa kịp ra cửa thì gặp ngay Vân La.

Cô ta nhìn họ một lúc rồi tặc lưỡi, chế giễu:

"Quả nhiên vào showbiz là khác hẳn, toàn mua đồ hiệu. Không biết theo đuổi được kẻ nào ngu ngốc, nhiều tiền để cô tiêu xài hoang phí như vậy."

"Họ Vân kia, cô nói chuyện chú ý chút đi."

Hạ Mạt nghe xong, tâm trạng vốn tốt vì mua sắm liền tan biến hết.

Nếu không phải đây là nơi công cộng, cô thực sự muốn tát cho cô ta một cái để bịt miệng lại.

"Sao nào, lẽ nào nói sự thật cũng không được?"

Vân La cười khẩy.

"Dám làm mà sợ người khác nói à? Đừng nói với tôi, với cái giá trị của Thẩm Thanh Âm, cô ta có thể mua được đồ ở đây. Đúng là mơ tưởng!"

"Vân La, cô thật sự muốn tiếp tục như vậy sao?"

Thẩm Thanh Âm liếc nhìn xung quanh và nói.

Vân La cũng nhìn theo ánh mắt cô, thấy rằng xung quanh đã có rất nhiều người tập trung lại, thậm chí có người còn đang cầm điện thoại quay phim chụp hình.

Lúc này, Vân La hơi hoảng sợ.

Vừa rồi cô ta chỉ mải miết chế nhạo Thẩm Thanh Âm, quên mất rằng đây là nơi công cộng, có người qua lại mọi lúc.

Thấy tình hình này, đầu óc cô ta nhanh chóng xoay chuyển.

Vì danh tiếng của mình, cô ta không thể xung đột với Thẩm Thanh Âm, ít nhất là không thể để chuyện này lộ ra trước mặt mọi người.

Thế là cô ta tiến lên hai bước, nắm lấy tay Thẩm Thanh Âm, nở nụ cười thân thiện nói: "Không ngờ gặp cô ở đây, thật là hiếm có."

Thẩm Thanh Âm không biểu lộ cảm xúc, nhẹ nhàng rút tay lại, sau đó còn tỏ vẻ ghê tởm mà lau tay vào quần áo.

Tất cả mọi thứ liên quan đến Vân La cô đều cảm thấy bẩn, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, nói: "Tôi cũng không ngờ gặp được nữ thần quốc dân ở đây."

Nói rồi, cô tiến gần Vân La, cười nói bên tai cô ta: "Vân đại minh tinh, sao không nói tiếp đi?"

Thẩm Thanh Âm nhấn giọng khi nói câu "Vân đại minh tinh"như thể đang mỉa mai cô ta chỉ là một bình hoa di động không biết diễn xuất.

Bộ phim Hồng Hoang có tỷ suất người xem thấp như vậy, cư dân mạng cũng đổ lỗi cho cô ta và Tiêu Hoàng, chính hai người họ đã làm bộ phim thất bại.

Điều khiến Vân La tức giận hơn nữa là,Thẩm Thanh Âm-"con tiện nhân" đó lại được cư dân mạng hết lời khen ngợi.

Họ nói rằng, không chỉ diễn xuất của cô rất tốt, nhan sắc cũng vượt trội, thậm trí cô hoàn toàn xứng đáng đảm nhận vai chính.

Khi biết được tin tức này, Vân La giận đến mức gần như phát điên, trong lòng muốn uống m.á.u và ăn thịt Thẩm Thanh Âm để trút cơn giận.

Trong cơn tức tối, Vân là không thể kiềm chế được nữa, trực tiếp vung tay tát Thẩm Thanh Âm.

Tuy nhiên, Thẩm Thanh Âm như đã chuẩn bị sẵn, nhan chóng nắm lấy tay cô ta và quát lơn: "Vân La, dù cô có ra mắt sơm hơn, là tiền bối, nhưng cũng không thể thấy tôi diễn xuất tốt hơn mà ra tay đánh người."

"Âm Âm, cậu không sao chứ?"

Hạ Mạt lúc đầu không hiểu ý của Thẩm Thanh Âm, nhưng khi thấy cô nói vậy thì lập tức hiểu ra.

Cô rất hứng thú với việc làm bẽ mặt Vân La, nên lớn tiếng nói với mọi người xung quanh:

"Vân La, đừng tưởng cô là chị đại của Hoa Vũ thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác. Diễn xuất kém cỏi thì trách ai? Hay cô thực sự nghĩ rằng vì Âm Âm nhà tôi là người mới nên dễ dàng bắt nạt?"

Ban đầu những người đứng cách xa họ chỉ muốn xem từ xa, nhưng khi thấy họ gần như đánh nhau, mọi người lập tức trở nên hiếu kỳ.

Sau khi nghe lời Hạ Mạt nói, họ bắt đầu xúm lại gần hơn và chỉ trỏ về phía Vân La.

Điều này khiến Vân La càng bực bội, bởi việc cô ta vung tay định đánh người là thật, diễn xuất không tốt là thật, bộ phim Hồng Hoang thất bại cũng là thật.

Vì vậy, cô ta chỉ có thể chịu đựng trong sự ấm ức mà không thể phản bác.

Nghĩ đến đây, cô ta chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Thanh Âm để nguôi giận.

Vân La không thể ngờ rằng, Thẩm Thanh Âm-con tiện nhân này-lại dám gài bẫy cô như vậy, thật đáng ghét.

Thẩm Thanh Âm lắng nghe những lời bàn tán xung quanh về diễn xuất của Vân La.

Mọi người nói cô ta chỉ có vẻ ngoài mà không hề có kỹ năng diễn xuất, thực sự là một bình hoa.

Không, thậm chí còn không bằng bình hoa, bởi ít ra bình hoa còn có thể cắm hoa, còn cô ta chỉ có thể phá hỏng phim.

Nhiều người còn phẫn nộ đến mức muốn đến dạy bảo cô ta về cách diễn xuất, bảo cô ta đừng làm trò nữa.

Thẩm Thanh Âm cười thầm khi nhìn thấy Vân La bị chỉ trích đến mức không biết phải làm gì, tâm trạng cô lập tức trở nên vui vẻ.

Nhưng để giữ hình tượng, cô không thể biểu lộ ra ngoài, trên mặt vẫn giữ dáng vẻ đáng thương và giọng nói nghẹn ngào đầy thương cảm, khiến ai nghe cũng thấy đồng cảm.

"Vân La tiền bối, dù tôi là người mới nhưng tôi cũng biết, diễn viên phải dựa vào khả năng diễn xuất để mưu sinh chứ không phải sựa vào ngoại hình. Vì vậy, tôi khuyên chị thay vì đối đầu tôi, thì hãy về nhà rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình đi. Có thực lực thì mới có tư cách."

"Cô..."

Vân La tức tối nhìn Thẩm Thanh Âm đầy căm phẫn, muốn mắng rủa nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, cô ta đành nuốt lại những lời nói đó.

Bởi chỉ cần mở miệng, khán giả xung quanh có thể sẽ nuốt chửng cô ta ngay lập tức.

Nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Âm-con tiện nhân đó- đang giả vờ đáng thương, Vân La cảm thấy tức giận vô cùng, thậm chí còn cảm thấy mình nổi da gà.

"Vân La tiền bối, nói năng phải suy nghĩ nhé."

Thẩm Thanh Âm liếc nhìn cô ta, sau đó tiến thêm hai bước, ghé sát Vân La nói nhỏ:

"Không phải cô muốn g.i.ế.c tôi sao? Đến đi. Nhưng tôi cũng không phải người dễ chọc. Vân La, thứ cô nợ tôi, nợ gia đình tôi, tôi sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại."

"Cô đang nằm mơ à?"

Vân La hét lớn.

" Cái đồ sao chổi này, sao cô không c.h.ế.t đi, sao không c.h.ế.t theo bà mẹ đoản mệnh đó của cô luôn đi."

"Chát"

Một âm thanh vang lên khiến tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt nhìn Thẩm Thanh Âm sắc mặt tái mét sau khi tát Vân La.

Vân La cũng không thể tin nổi, cô ta lấy tay che mặt, hét lớn.

" Cô thế mà lại dám đánh tôi, con tiện nhân này."

"Tôi tại sao lại không dám đánh cô, bố mẹ cô lẽ nào không dạy cô là phải biết tôn trọng người đã khuất sao? Mẹ tôi đã làm gì cô? Chết rồi mà cũng không được yên, lại còn bị cô nguyền rủa sau lưng. Cô không sợ mẹ tôi nửa đêm đến tìm cô à?"

Thẩm Thanh Âm nói lớn.

"Nếu như còn để tôi nghe thấy cô dám nói về mẹ tôi như thế, thì sẽ không chỉ là một cái tát đơn giản thôi đâu. Đến lúc đó, dù phải đánh đổi cả mạng sống, tôi cũng sẽ không để cô nói xấu mẹ tôi dù chỉ nửa câu."

Vân La nhìn khuôn mặt đen kịt của Thẩm Thanh Âm, như thể mặt nạ quỷ, cô ta sợ đến mức không nói lên lời, cũng không dám tức giận nữa, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, vì nếu chậm một bước sợ rằng Thẩm Thanh Âm sẽ lấy mạng cô ta ngay tại đây.

Sau khi Vân La chạy đi trong xấu hổ, hai người Thẩm Thanh Âm cũng không có ý định nán lại lâu, họ tranh thủ trốn thoát trước khi bị mọi người vây lại.

Một mạch chạy đến chỗ không còn bóng người, Hạ Mạt chống tay lên hông cười lớn, cười đến rớt cả nước mắt.

" Hahaha, Âm Âm, chúng ta chọc tức Vân La thế này, liệu cô ta có trả thù gấp đôi không nhỉ?"

Hạ Mạt lọ lắng hỏi, dù gì đồ đáng ghét đó cũng đã nhiều lần giở trò sau lưng.

Giờ lại bị bọn họ chọc giận, chắc chắn cô ta không dễ dàng bỏ qua.

Thẩm Thanh Âm không bận tâm, cô đưa tay ra trấn an Hạ Mạt: "Đừng lo, trước đây mình không có chọc vào cô ta, thì cô ta vẫn nhìn mình không thuận mắt, sau lưng vẫn giở trò."

"Với lại, mình và cô ta sớm muộn cũng phải một mất một còn, hôm nay ông trời cho mình cơ hội tốt như vậy, không tận dụng thì quá lãng phí, nếu cứ nhịn mãi, cô ta sẽ coi mình là con mèo bị bệnh, chẳng phải rất chán sao?"

Thẩm Thanh Âm nói với giọng khinh miệt, nhẹ nhàng cười.

"Hình như đúng như vậy, đồ đáng ghét đó nếu như còn tính kế cậu, mình sẽ đánh cho cô ta phải tìm răng dưới đất."

Hạ Mạt nói, giơ nắm đ.ấ.m lên, làm ra vẻ mạnh mẽ bảo vệ Thẩm Thanh Âm.

Thẩm Thanh Âm bị cô bạn chọc cười, nắm lấy nắm đ.ấ.m nhỏ của Hạ Mạt dỡ ra, giọng điệu nhẹ nhàng, trêu chọc:

"Đừng có lúc nào cũng giơ nắm đ.ấ.m lên, như vậy còn ai dám cưới cậu nữa."

Hạ Mạt chỉ cười ngớ ngẩn, nói:

"Âm Âm nhà ta đây là đang mơ mộng à? Mau nói cho mình là anh chàng đẹp trai nhà nào?"

Thẩm Thanh Âm đánh nhẹ Hạ Mạt hai cái, giả vờ giận dữ:

"Đừng nói linh tinh, mình mới không có đó."

Cùng lúc đó, vì giấu diếm người bạn thân nhất, Thẩm Thanh Âm cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng cô không biết phải nói thế nào.

Cô cũng không biết phải mở lời ra sao để nói với cô ấy rằng mình đang thích một người đàn ông đã có con.

Nếu Mạt Mạt biết, chắc chắn sẽ mắng cô chết.

Mạt Mạt sẽ nói gì?

Trên đời có biết bao nhiêu đàn ông tốt, sao lại đi thích một người đã có con, muốn làm mẹ kế của người ta? Cậu nghĩ làm mẹ kế đơn giản lắm sao? Sau đó sẽ là một đống lời cằn nhằn khác.

Vì vậy, để tránh những rắc rối đó, cô vẫn quyết định không nói ra.

Thấy trời không còn sớn, hai người bắt taxi và chia tay nhau ở ngã tư, hứa khi về đến nhà sẽ nhắn tin cho nhau.

Hạ Mạt sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Âm lên sẽ, cũng vẫy một chiếc taxi để về nhà.

Trên đường về, cô còn gọi điện tìm hiểu về tình hình của Diêu Nhược.

Cô không tin Diêu Nhược không có bối cảnh gì, nếu không tại sao tự nhiên gia nhập đượcCông ty Giải Trí Thịnh Thế, lại còn được Tiêu Nan làm quản lý.

Chỉ là điều khiến cô không ngờ, cô vừa bước chân vào của nhà, đã nhìn thấy người mà mình ghét-Dung Trạm- đang nằm trên ghế sofa, vì thế ngữ khí rất không thân thiện nói:

" Anh tại sao vẫn còn ở nhà tôi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK