Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi biết rồi, ông ra ngoài trước đi." 

Phong Quyết nhìn người đang nằm trên giường một hồi lâu, ánh mắt lộ vẻ bất lực, sau đó mới lạnh nhạt mở miệng, bảo ông ta rời đi.

Nhìn người nằm yên tĩnh trên giường, trong lòng anh vừa bất lực vừa tức giận, hơn nữa còn tràn đầy cảm giác tự trách.

Nếu hôm nay anh không đến công ty mà ở nhà cùng cô, hoặc đưa cô và con trai đi chơi, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra như vậy.

"Phong Thánh, theo ba ra ngoài." 

Phong Quyết nhìn con trai bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu lạnh như băng, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Phong Thánh lặng lẽ đi theo sau, biết hiện tại ba mình đang rất tức giận.

Nhìn thấy mẹ mình bị dọa sợ, cậu bé cũng cảm thấy tự trách.

Nếu không phải do cậu đề nghị đi sở thú, có lẽ mọi chuyện đã không diễn ra như vậy.

Ba cậu không thích cậu, cũng là do cậu tự làm tự chịu.

Ra khỏi phòng bệnh, ngồi trên ghế trong hành lang bệnh viện, nhìn cậu bé đang chờ đợi phán quyết, Phong Quyết không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

"Có điều tra ra được gì không?" 

Phong Quyết nhìn vào chiếc nhẫn ngọc tím trên ngón tay, không mấy để tâm mà nghịch nghịch, hỏi người đàn ông đứng bên cạnh, giọng nói lạnh lẽo như băng, khiến người khác cảm thấy rùng mình.

"Ông chủ, thuộc hạ vô dụng, không tìm ra được bất kỳ manh mối nào, không biết phải bắt đầu từ đâu. Thuộc hạ đã cho người chuyển những động vật và những con rắn đã tấn công phu nhân tới thành phố Tĩnh. Tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra ai là người đã ra tay." 

Đậu Văn Hào ngẩng đầu, đứng thẳng, run rẩy báo cáo kết quả.

Chuyện phu nhân bị trúng độc lần trước vẫn chưa điều tra rõ ràng, giờ lại xảy ra chuyện này, mạng sống của họ cứ như sợi chỉ mỏng manh không may là có thể đứt bất cứ lúc nào.

"Anh mau đi điều tra tiếp đi, có kết quả thì báo cho tôi ngay." 

Phong Quyết không vì vậy mà nổi giận, chỉ lạnh nhạt nói một câu.

"Vâng thưa ông chủ, nếu như có kết quả tôi sẽ ngay lập tức thông báo cho ông chủ." 

Thấy anh không tức giận, Đậu Văn Hào trong lòng cảm thấy không yên, như thể bình yên trước cơn bão, thật đáng sợ.

Anh ta mong sớm tìm ra sự thật vì thế liền vội vàng rời khỏi bệnh viện.

"Phong Thánh, con có suy nghĩ gì không?" 

Phong Quyết im lặng một lát, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, hỏi con trai bên cạnh.

Anh đột nhiên nhận ra, có người đang tìm mọi cách để âm thầm khiến Thanh Âm biến mất khỏi thế giới này, trong khi bản thân anh lại đang bị mắc kẹt trong một cái bẫy lớn không biết làm cách nào để hóa giải.

"Con nghĩ chuyện này có liên quan đến sự việc trước đó của mẹ, cùng một người đứng sau, mục đích đều là muốn mẹ chết. Với trí thông minh và thủ đoạn của Vân La, không thể nào làm được điều này, chắc chắn có ai đó đang giúp cô ta. Hơn nữa, loại thuốc đó không phải ai cũng có thể sở hữu. Còn vụ bạo loạn ở sở thú hôm nay, làm sao có thể cùng một lúc mà tất cả động vật đều phát điên được, lại còn những con động vật dường như hoàn toàn không thể rời khỏi sở thú, nếu không giờ này cả thành phố Giang Thành đã rơi vào hỗn loạn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi." 

Phong Thánh nghiêng đầu nhìn ba mình, im lặng một chút rồi bắt đầu phân tích, gương mặt cậu bé lạnh lùng đến đáng sợ, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của cậu.

"Người đứng sau cô ta chắc chắn không phải là người của tổ chức X, vì họ không có khả năng lớn như vậy, đồng thời họ cũng không có thù oán gì với mẹ con, chắc chắn là không có bất kỳ liên hệ nào. Vậy ai mới là người muốn mẹ con c.h.ế.t đây?" 

Phong Quyết cảm thấy bối rối, trước đây anh đã nghĩ đến những người đó, nhưng với hồ sơ thân phận của Thanh Âm, họ hoàn toàn không có liên quan.

Anh vô tình phát hiện thân phận của mẹ vợ có chút nghi vấn, nhưng lại không biết nghi vấn chỗ nào, mọi chuyện đang trở nên ngày càng phức tạp.

"Rồi một ngày nào đó sự thật cũng sẽ sáng tỏ, ba ạ. Chúng ta nên trở lại xem mẹ thôi, nếu không khi mẹ tỉnh dậy mà không thấy chúng ta, mẹ sẽ buồn lắm." 

Phong Thánh nở một nụ cười ngây thơ đáng yêu, kéo tay ba mình về phía phòng bệnh.

Dù là bất cứ ai cũng không được phép tổn thương mẹ yêu quý của cậu, nếu không cậu nhất định sẽ khiến họ phải trả giá đắt.

Phong Quyết không nói gì, chỉ im lặng đi theo cậu bé trở lại phòng bệnh. Anh nhất định sẽ tìm ra người đó và khiến kẻ đó không còn chốn dung thân.

Chẳng bao lâu sau khi họ trở về phòng thì Thanh Âm đã tỉnh dậy.

Mở mắt ra nhìn lên trần nhà trắng toát, Thanh Âm cảm thấy mơ màng không hiểu.

Cô nhớ rằng hôm nay đã đưa con trai đi sở thú, rồi gặp phải vụ bạo loạn của động vật.

Sau đó, người của Phong Quyết tìm thấy họ và chuẩn bị rời khỏi sở thú thì bị những con rắn tím ngăn cản.

Cô vốn rất sợ rắn, mặc dù chúng rất đẹp, nhưng khi chúng xuất hiện gần cô, thật sự khiến cô sợ hãi đến phát khóc.

Cô ôm chặt con trai, chỉ có thể nén lại nỗi sợ hãi trong lòng.

Cuối cùng, khi thấy những người khác tới cứu giúp, cô nhìn thấy họ b.ắ.n c.h.ế.t con rắn sắp tấn công mình, m.á.u tím đỏ nhuộm đầy mặt đất và mùi hôi thối nồng nặc.

Cô không thể chịu nổi, nhưng lại không thể làm liên lụy đến họ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng, khi thấy Phong Quyết, cô đã ngất đi.

Bây giờ cô đang ở bệnh viện sao?

"Mẹ, mẹ cuối cùng cũng tỉnh rồi, mẹ làm con rất sợ hãi!" 

Phong Thánh nhìn thấy mẹ mình tỉnh lại, phấn khích lao vào lòng cô, khóc lớn, nước mắt tuôn rơi.

Cậu bé khóc đến mức đầy ủy khuất, khiến người khác chỉ muốn đau lòng.

"Tiểu Thánh đừng khóc, mẹ không sao, con đừng lo lắng." 

Thanh Âm vừa tỉnh dậy đã bị ai đó đè lên, nghe tiếng khóc thảm thiết, cô đau lòng không chịu nổi, vội ngồi dậy, vỗ lưng con trai, nhẹ nhàng an ủi.

Cô biết cậu bé chắc chắn rất hoảng sợ vì sự ngất xỉu bất ngờ của mình.

"Mẹ ơi, con không khóc nữa. Sau này con không bao giờ muốn đến sở thú nữa, quá đáng sợ!" 

Phong Thánh ngẩng đầu, lau nước mắt, nhìn mẹ với vẻ quyết tâm, đầy ủy khuất.

"Được rồi, đừng khóc nữa, sau này chúng ta không đi nữa." 

Thẩm Thanh Âm ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của cậu, lòng cô càng thêm đau xót.

Cậu vẫn còn là một đứa trẻ, trong tình cảnh đó bản thân cô còn sợ hãi như vậy, huống chi cậu bé là một đứa trẻ vài tuổi.

"Âm Nhi, anh đi mua chút gì cho em ăn, anh sẽ quay lại ngay." 

Phong Quyết thấy cậu bé đang cố gắng lấy lòng mẹ, không thể nhìn thêm nữa, nhưng lại không thể kéo con trai ra khỏi lòng vợ mình, nếu không lại bị nói, chỉ có thể không nhìn cậu bé ở đó làm nũng mà quyết định đi chuẩn bị đồ ăn cho vợ.

Có lẽ anh là ông chồng bất hạnh nhất lịch sử, vợ không nhớ ra anh, con trai còn tranh giành tình cảm với anh.

Tuy nhiên, người nào đó đang chìm đắm trong thế giới dỗ dành con trai, hoàn toàn không để ý đến anh, không thèm nhìn anh một cái, vì thế anh chỉ có thể cam chịu rời đi.

Khi anh trở lại với túi đồ ăn, trong phòng bệnh vang lên tiếng cười, mẹ con họ đang trò chuyện vui vẻ.

Anh như một người vô hình, không ai nhìn thấy anh đã bước vào phòng, lòng anh buồn bã không sao nói hết.

"Phong Quyết, anh đã đến rồi, cảm ơn anh." 

Thẩm Thanh Âm đang trò chuyện với con trai, quay đầu thấy anh mang đồ ăn về, cảm kích nói.

Nghe thấy lời cô nói, tay anh khựng lại một chút, lập tức cảm thấy bị đông cứng.

Thì ra cô nghĩ anh mới tới, giờ anh rất tức giận, không biết tối có nên đi tìm cách xả giận hay không.

"Anh mang một số món em thích, em đi rửa tay đi, chúng ta cùng ăn cơm nhé." 

Phong Quyết cũng không để ý đến những điều đó, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng như nước, giọng điệu âu yếm nói.

"Được, Tiểu Thánh đi thôi, chúng ta đi rửa tay." 

Thẩm Thanh Âm gật đầu, xuống giường, đi giày và dẫn theo con trai đi rửa tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK