Trong hai ngày này, Hạ không thấy Dung Trạm ở nhà mình, cô cứ nghĩ là anh đã bị điều kiện cô đưa ra lần trước dọa sợ nên đã về nhà.
Nào ngờ, giờ phát hiện ra anh vẫn chưa rời đi, còn mặt dày ở lại nhà cô.
Thêm vào chuyện buổi sáng Diêu Nhược và Tiêu Nan tranh giành hợp đồng đại diện, Hạ Mạt càng nhìn Dung Trạm càng thấy chướng mắt, chẳng vừa lòng được điểm nào.
Dung Trạm nhìn Hạ Mạt đang tức giận, trừng mắt với mình, cảm thấy lúng túng, gãi gãi mũi.
Anh nghĩ: "Mình đâu có đắc tội gì với cô ấy, sao vừa về đã bị lườm như thế? Hay là cô ấy bị ai ngoài đường chọc tức, rồi đến đây trút giận lên mình."
Nghĩ vậy, Dung Trạm cảm thấy an tâm phần nào, vì dù sao anh cũng đã đưa tiền sinh hoạt rồi, chẳng có lý do gì mà cô ấy có thể trách anh được.
"Tôi đã đưa cho anh trai cô tiền sinh hoạt hai tháng rồi."
"Ở đâu? Tôi có thấy đâu."
Hạ giơ hai tay, tỏ vẻ không thấy và không công nhận.
Dung Trạm bị kiểu vô lý của Hạ Mạt làm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, tay giơ lên giữa không trung định chỉ vào mặt cô mà mắng, nhưng rồi nghĩ đến việc đây là em gái của bạn thân mình, nếu lỡ mắng thì chắc chắn sẽ không còn được ở đây nữa.
Hạ Nguyên Hy, tên "cuồng em gái" đó, nhất định sẽ ngay lập tức đuổi anh đi.
Nghĩ vậy, Dung Trạm đành nuốt giận vào trong, thu tay lại, nghiến răng nói: "Cô giỏi lắm."
Hạ cười khẽ, đáp lại: "Cảm ơn vì lời khen."
Rồi cô đưa tay ra, chờ Dung Trạm lấy thẻ ngân hàng đưa cho mình.
Thấy vậy, Dung Trạm không tức mà còn cười, vẫy tay gọi cô lại gần:
"Cô đến đây, tôi sẽ đưa cho cô."
Hạ không chút nghi ngờ, liền bước tới trước mặt anh, còn giơ tay ra trước mặt chờ đợi.
Nhìn tay cô ngay trước mặt, Dung Trạm đột ngột kéo mạnh, làm Hạ Mạt ngã thẳng vào lòng anh.
Sau đó, anh cợt nhả nói: "Tiền thì không có, người thì có một, Mạt Mạt."
Nói xong, anh nhanh chóng hôn Mạt Mạt một cái lên môi cô.
Hành động này khiến Hạ tức giận, lập tức vung tay tát mạnh vào mặt Dung Trạm.
Anh bị đau, đành phải buông cô ra.
Hạ Mạt vẫn chưa hết giận, nắm tay lại đ.ấ.m thếm một cú vào mắt của Dung Trạm, biến khuôn mặt điển trai của anh trở thành gấu trúc.
"Cái đồ lưu manh, vô lại, đồ khốn nạn. Dám lợi dụng bà đây, có tin là tôi đánh c.h.ế.t anh không?"
Hạ giơ nắm đấm, tức giận gào lên.
Dung Trạm nhìn Hạ đang nổi giận, trông cô như con mèo xù lông, nhưng anh lại thấy dáng vẻ này của cô thật đáng yêu.
Anh trêu: "Chỉ là hôn thôi mà, có cần phải làm quá lên như thế không?"
Không ngờ, lời này lại càng chọc giận Hạ Mạt.
Cô lập tức lao vào đánh Dung Trạm túi bụi, miệng không ngừng hét lên:
"Đồ lưu manh, tôi sẽ đánh c.h.ế.t anh."
Thấy Hạ Mạt tức giận như vậy, Dung Trạm bỏ ngay vẻ cợt nhả.
Anh chợt nghĩ, có khi nào mình vừa cướp mất nụ hôn đầu của cô ấy không?
Nghĩ đến điều này, Dung Trạm bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, để mặc Hạ trút hết giận dữ lên mình.
Dung Trạm vẫn thấy vui vẻ, để Hạ Mạt đánh mình xả giận.
Đợi khi cô đã mệt, anh mới thừa dịp nói:
"Vì cô đã trao nụ hôn đầu cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Hay là chúng ta thử hẹn hò đi?"
Vừa nghe xong, Hạ Mạt liền đá Dung Trạm thêm mấy cái: "Anh mới là nụ hôn đầu ấy, chị đây đã trao nụ hôn đầu từ tám trăm năm trước rồi."
Cô nói với giọng kiêu ngạo, đồng thời đá thêm vài cú khiến Dung Trạm đau đến rít lên.
"Vậy cho hỏi tiểu thư Hạ, tám trăm năm trước cô bao nhiêu tuổi?"
Dung Trạm cười hỏi.
"Liên quan gì đến anh."
Hạ không thèm để ý đến tên lưu manh này nữa, cầm đồ mình mua đi lên lầu.
Khi Hạ Nguyên Hy trở về, nhìn thấy khuôn mặt Dung Trạm bị đánh bầm tím, không nhịn được mà cười thầm: "Chuyện gì xảy ra thế này?"
"Nguyên Hy à, tôi phải nói với cậu, em gái cậu thật sự cần phải được quản lý chặt chẽ. Cứ hở ra là có xu hướng bạo lực như vậy, sau này chắc chắn sẽ không ai dám cưới, mà dù có cưới thì cũng sẽ bị trả về."
Dung Trạm nói mà không để ý đến sắc mặt của Hạ Nguyên Hy đã biến đổi vì lời nói của anh.
Đến khi anh nhận ra thì cú đ.ấ.m của Hạ Nguyên Hy đã bay thẳng đến trước mặt anh.
Cú đ.ấ.m của Hạ Nguyên Hy không giống như cú đ.ấ.m nhẹ nhàng của Hạ Mạt, là cú đ.ấ.m thực sự, đau đến mức không thể chịu nổi.
Dung Trạm đau đến mức cắn răng nhìn Hạ Nguyên Hy, phản đối nói:
"Hai anh em các cậu sao đều có xu hướng bạo lực vậy? Hơn nữa, tôi nói thật đấy, đừng coi thường, nếu Mạt Mạt cứ bạo lực như vậy thì sau này sẽ không ai muốn lấy cô ấy đâu."
Lúc này, Dung Trạm hoàn toàn không nghĩ rằng cuối cùng mình sẽ trở thành người yêu Hạ Mạt đến mức c.h.ế.t đi sống lại.
Mỗi lần Hạ Mạt muốn đánh anh, anh đều tự giác đưa mặt ra, thậm chí còn hỏi cô xem tay cô có đau hay không.
Hạ Nguyên Hy lập tức dùng chân đá Dung Trạm một cái, nói:
"Em gái tôi, tôi nuôi được. Nếu như cậu vẫn tiếp tục nói em gái tôi không thể gả đi được, thì tôi thấy, cậu không muốn ở đây nữa rồi. Mau thu dọn đồ đạc di khỏi đây."
"Thế thì không được."
Dung Trạm lập tức ôm chân Hạ Nguyên Hy đang giơ lên:
"Người anh em à, nếu như cậu đuổi tôi đi, tôi sẽ thành kẻ không nhà, thật tội nghiệp."
"Thôi đi."
Hạ Nguyên Hy dùng chân còn lại đá Dung Trạm ra, vẻ mặt ghét bỏ nói:
"Đầu cậu bị đánh đến bệnh rồi hả?"
Thấy vậy, Dung Trạm lập tức khôi phục vẻ bình thường, nói:
"Không, chỉ cần cậu còn nhận tôi ở lại, mọi chuyện đều có thể bàn, tôi hứa sẽ không đánh lại, cũng sẽ không cãi lại."
"Lười nói chuyện với cậu."
Hạ Nguyên Hy đứng dậy đi lên lầu, đi được nửa đường lại dừng lại nói:
"Nếu cậu muốn ở lại thì hãy ngoan ngoãn chút, nếu tôi biết cậu dám bắt nạt Mạt Mạt, đừng trách tôi không nể tình anh em."
"Thế thì được, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Dung Trạm nói vậy, nhưng trong lòng lại đập thình thịch, còn nghĩ đến việc Hạ Nguyên Hy hôm nay về trễ, nếu sớm hơn một chút, có lẽ bây giờ mình đã c.h.ế.t không toàn thây rồi.
Nghĩ đến đây, Dung Trạm không ngừng lắc đầu, tay còn sờ sờ vào cổ, như thể xác nhận rằng nó vẫn còn ở đó.
Hôm sau, trên mạng tràn ngập tin tức về việc Thẩm Thanh Âm được bao nuôi, nhưng không thấy đề cập đến vụ việc ở trung tâm thương mại mà cô dây dưa với Vân La.
Thẩm Thanh Âm nhìn vào những tin tức đó, trong lòng cười nhạt.
Cũng đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Thanh Âm vang lên, cô vừa nhận cuộc gọi đã nghe thấy giọng của Hạ Mạt gấp gáp:
"Âm Âm, cậu đừng tức giận nhé, Vân La đáng ghét kia chỉ biết âm thầm giở trò mà thôi."
"yên tâm đi, mình không tức giận đâu."
Thẩm Thanh Âm nói: "Mình đã thấy nhiều người ngốc nghếch, nhưng chưa thấy ai ngốc như vậy. Hôm qua bọn mình vừa chơi cô ta một vố, hôm nay cô ta đã nói mình được bao nuôi, nói ra chắc không ai tin đâu, mọi người sẽ nghĩ cô ta chỉ đang trả thù mình thôi, không cần để tâm."
"Nghe cậu nói vậy, mình cũng thấy Vân La có chút ngu ngốc." Hạ Mạt cười nói.
"Âm Âm mình thấy kịch bản hôm nay khá hay, định giúp cậu giành lấy, cậu có muốn không?"
"Có chứ."
Thẩm Thanh Âm vui vẻ đáp, "Cảm ơn cô bạn thân yêu của mình."
So với việc làm người đại diện, rõ ràng Thẩm Thanh Âm thích diễn xuất hơn nhiều.
"Vậy mình sẽ cố gắng hơn nữa, những tin tức trên mạng cậu không cần phải bận tâm, mình sẽ đi nói với fan của cậu về chuyện hôm qua, tin rằng họ sẽ rất vui lòng đứng ra vì cậu mà đòi lại công bằng."
"Ừ ừ, cậu đi đi."
Thẩm Thanh Âm nói xong, ngắt cuộc gọi và bắt đầu ngẩn người.
Cô tự hỏi không biết Phong Quyết đang ở nước ngoài có biết chuyện này không, nếu biết thì anh ấy sẽ phản ứng như thế nào.
"Mẹ ơi,"
Phong Thánh từ ngoài đẩy nhẹ cửa, thò đầu vào gọi.
"Tiểu Thánh, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Thanh Âm vẫy tay với Phong Thánh, cậu bé lập tức chạy đến bên cạnh cô, rồi nhào vào lòng cô, tìm tư thế thoải mái rồi không nhúc nhích nữa.
"Tiểu Thánh, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Thanh Âm nhìn Phong Thánh, thấy cậu bé sáng sủa và dễ thương từ sáng sớm đã tìm đến mình để làm nũng, liền hỏi.
"Mẹ ơi, mẹ đâu có được bao nuôi, mẹ vốn dĩ là mẹ của con."
Phong Thánh nghiêm túc nói với Thẩm Thanh Âm.
Điều này khiến Thẩm Thanh Âm cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng rồi cô nghĩ, Phong Thánh chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, sao lại biết đến chuyện bao nuôi chứ?
Nhớ lại khi mình sáu tuổi, cô còn suốt ngày làm nũng đòi ba mẹ cho kẹo, sao có thể hiểu biết nhiều như vậy?
Phong Thánh hình như đang trở nên quá chín chắn.
Phong Thánh - một đứa trẻ sáu tuổi mà hiểu biết đến vậy.
Thẩm Thanh Âm kéo Phong Thánh lên, cho cậu bé ngồi lên đùi mình, đối diện với nhau, hỏi: "Tiểu Thánh, ai đã dạy con những điều này?"
"Dạy cái gì ạ?" Phong Thánh giả vờ không biết.
"Ai đã dạy con về chuyện bao nuôi?"
Thẩm Thanh Âm kiên nhẫn hỏi.
"Con không cần ai dạy cả, con tự biết mà."
Phong Thánh tự hào nói, như thể đang khoe với mẹ rằng mình rất thông minh.
Thẩm Thanh Âm vừa buồn cười vừa xót xa, nhưng nghĩ đến ba của cậu bé, Phong Quyết, cô biết chắc rằng đây là di truyền từ gene.
Đúng là con của người tài giỏi thường sẽ khác biệt.
Nói không sai, con rồng sinh ra rồng, con phượng sinh ra phượng, con chuột cũng biết cách đào hố.
Trong khi đó, Hạ Mạt đã thông báo về sự việc hôm qua trong nhóm fan của Thẩm Thanh Âm, khiến các fan nổi giận, liên tục lên Weibo đối chất với các tài khoản truyền thông đã phát tán tin tức về việc bao nuôi.
Hạ Mạt không chỉ nói suông mà còn mặc áo giáp, hóa thân thành người qua đường, có hình ảnh và chứng cứ cụ thể.
Fan của Thẩm Thanh Âm có thể không phản ứng sao?
Không thể không nói, sức mạnh của fan thật đáng kinh ngạc.
Với những lời phản bác từ họ, cùng với sự giúp đỡ của những người đã chứng kiến sự việc hôm qua.
Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ, Thẩm Thanh Âm đã từ thế yếu chuyển sang thế mạnh, khiến cho Vân La, người muốn hủy hoại danh tiếng của Thẩm Thanh Âm, càng thêm tức giận.
"Thẩm Thanh Âm, là cô đang ép tôi!"
Vân La tức giận cầm vài bức ảnh, trong đó có một chiếc taxi, và địa điểm cuối cùng của nó lại là khu nhà Căn hộ Thịnh Thế.
Đây là những bức ảnh mà Vân La đã chỉ đạo người theo dõi để chụp lại sau khi cô ta rời đi.
Ban đầu chỉ muốn chụp những bức ảnh có thể làm tổn hại hình ảnh của Thẩm Thanh Âm, không ngờ chiếc taxi lại dừng lại ở Căn hộ Thịnh Thế.
Vân La không nghĩ rằng Thẩm Thanh Âm có thể mua được một căn nhà ở đó, vì Căn hộ Thịnh Thế không phải chỉ có tiền là có thể mua được.
Ba của Vân La đã từng muốn mua một căn nhà ở đó để thể hiện thân phận của mình, nhưng cuối cùng lại bị từ chối.
Vân La hiểu rõ Thẩm Thanh Âm không thể mua nổi căn nhà đó, cô đã bị đuổi ra ngoài và không có đồng nào trong tay, cuối cùng phải bán trang sức để sống.
Thế nên, một người nghèo như Thẩm Thanh Âm sao có thể ở trong Căn hộ Thịnh Thế, chỉ có thể bị coi là được bao nuôi.
Vân La đưa những bức ảnh đó cho nhóm người mà cô ta thuê, yêu cầu bọn họ tuyên truyền mạnh mẽ trên các trang web lớn, và chỉ sau một thời gian ngắn, Thẩm Thanh Âm, người đã từng lấy lại lợi thế, ngay lập tức bị dán nhãn là người bị bao nuôi, và không thể nào gột rửa được.
Dù sao mọi người cũng đều biết về sự đặc biệt của Căn hộ Thịnh Thế, ai có thể tin rằng một người mới vào nghề lại có thể mua được một căn nhà ở đó, thật nực cười!