Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Mạt nhìn anh ta, gật đầu nói:

"Chúng tôi là bạn thân, quan hệ đương nhiên là tốt rồi."

Nói đến đây, Hạ Mạt như chợt nhớ ra điều gì đó buồn cười, không khỏi nở một nụ cười.

"Cô ấy cũng nói như vậy."

Lâm Phong nói:

"Trên đường đến đây, tôi hỏi cô ấy tại sao lại bước chân vào làng giải trí, cô ấy trả lời rằng để kiếm tiền. Ban đầu nghe cô ấy nói như vậy tôi còn có chút phản cảm, nhưng sau khi thấy cô, tôi không còn cảm giác đó nữa. Cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, bên cạnh có một kho báu di động mà không hỏi mượn, chọn tự mình kiếm tiền, chỉ với điều này thôi đã khiến tôi rất kính phục."

"Tôi cũng từng nghĩ đến việc cho cô ấy mượn, chưa nói đến việc cho, mà ngay cả cho không cũng được. Chỉ là tôi biết tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không nhận. Nếu không, thì ban đầu khi tham gia thử vai trong phim 'Hồng Hoang' cũng sẽ không giấu tôi, cho đến khi qua vòng sơ tuyển tôi mới nhận ra có điều gì đó khác lạ."

Hạ Mạt vừa nói, cả người không khỏi trở nên buồn bã, trong lòng tự hỏi tại sao Thẩm Thanh Âm lại kiên trì như vậy, lại cố chấp như thế, nhưng có lẽ đó chính là sức hút của cô ấy.

"Tôi có thể hỏi một cách khiếm nhã rằng tại sao cô ấy lại cần tiền đến vậy không?"

Lâm Phong nhìn Hạ Mạt hỏi.

"Em trai cô ấy bị bệnh, phải nhập viện, cô ấy cần tiền để đóng viện phí."

Nói đến đây, Hạ Mạt không khỏi nhìn Lâm Phong thêm mấy lần, trong lòng tự hỏi không biết tại sao mà tối nay anh ta lại quanh quẩn bên chủ đề của Thanh Âm như vậy.

Hơn nữa bây giờ mình đã đến, anh ta hoàn toàn có thể rời đi, tại sao còn ở đây chứ?

Chắc chắn có điều gì đó không ổn.

Hạ Mạt quan sát Lâm Phong một hồi, không phát hiện gì bất thường, bèn nói:

"Anh đi làm việc đi, ở đây có tôi canh chừng là được."

Chủ yếu là anh ta không đi, cô cũng không thể để Phong Quyết bọn họ vào trong.

Lúc đầu không hiểu tại sao họ không vào, giờ nghĩ lại cũng cảm thán cho Thanh Âm, Phong Quyết thật sự yêu cô đến tận xương tủy.

Trong lòng lo lắng đến phát điên nhưng lại sợ bị truyền ra tin không hay, nên đành nhịn không vào.

Sự nhẫn nhịn này thật sự khiến cô kính phục.

"Tôi sẽ chờ cô ấy ra khỏi phòng mổ rồi mới đi."

Lâm Phong nói.

Thấy Lâm Phong nói như vậy, Hạ Mạt cũng không thể đuổi anh ta đi, vì vậy hai người ngồi đó đợi, trong suốt thời gian này không ai nói gì thêm.

Hạ Mạt thỉnh thoảng nhìn Lâm Phong, thấy anh ta cũng rất lo lắng, trong lòng không khỏi châm chọc:

Chẳng nhẽ anh ta thích Thanh Âm?

Nghĩ đến những ưu điểm của Thanh Âm, Hạ Mạt gật đầu rất chắc chắn, một người xuất sắc như vậy, được người khác thích là điều hoàn toàn bình thường.

Nhưng nghĩ đến Phong Quyết, Hạ Mạt không khỏi tiếc nuối cho người ngồi trước mặt, trong lòng thầm nghĩ:

Anh đến trễ một bước rồi, Thanh Âm đã có chủ rồi.

Bỗng nhiên, Hạ Mạt không thể ngồi yên thêm nữa, đứng dậy nói:

"Anh giúp tôi trông trừng một chút, tôi đi vệ sinh một chút sẽ quay lại ngay."

"Đi đi, tôi sẽ trông trừng thật tốt."

Lâm Phong nói với vẻ rất tin cậy.

Hạ Mạt rời khỏi phòng mổ, ngoặt vào một bên, quả nhiên gặp được hai ba con đang lo lắng như ngồi trên đống lửa, vội vàng nói:

"Các anh đừng quá lo lắng, Thanh Âm sẽ không sao đâu."

"Dì Hạ, dì nói xem ai lại cố ý hãm hại mẹ con vậy, một lần lại một lần, thật đáng ghét."

Phong Thánh vừa khóc vừa tức giận nói:

"Tốt nhất là đừng để con biết là ai, nếu không con nhất định sẽ không tha cho hắn."

"Cụ thể là ai thì dì cũng không rõ lắm, có thể là Vân La hoặc Diêu Nhược, hoặc cũng có thể là người bí ẩn đứng sau vụ trúng độc lần trước. Họ đều có khả năng."

Hạ Mạt nói:

"Tuy nhiên, tại hiện trường, dì đã cho vệ sĩ bao vây lại và đã báo cảnh sát, hy vọng lần này sẽ thu được manh mối."

Lúc sau, điện thoại của Hạ Mạt vang lên.

Khi cô bắt máy, nhận được tin Thẩm Thanh Âm đã ra ngoài.

Nghe Lâm Phong nói vấn đề không lớn, Hạ Mạt lập tức vui vẻ cúp máy, sau đó nói với Phong Quyết và Phong Thánh:

"Âm Âm ra rồi, không có vấn đề gì lớn, chỉ bị nứt xương thôi, tôi đi trước, đợi Lâm Phong đi rồi tôi sẽ cho các anh vào."

"Dì Hạ, dì đi đi."

Sau khi tiễn Hạ Mạt, Phong Thánh quay lại nhìn Phong Quyết, vẻ mặt không hài lòng, tức giận nói:

"Ba, khi nào thì ba sẽ cưới mẹ, kết hôn với mẹ? Nếu hai người không kết hôn, mỗi lần chúng ta muốn quan tâm đến mẹ đều phải lén lút, giống như ăn trộm ấy."

"Rõ ràng chúng ta là chính thất, nhưng lại cảm thấy như kẻ thứ ba không thể thấy ánh sáng, cảm giác này thật sự quá tệ."

Phong Thánh tự nói một mình, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt khó coi của ba mình.

"Mẹ đẹp như vậy, ba không sợ người khác nhìn thấy mẹ rồi lôi kéo mẹ đi sao?"

Phong Thánh lại nói, vừa dứt lời đã cảm thấy m.ô.n.g mình đau nhói, ngay lập tức kêu lên:

"Ba, con chỉ đang nói sự thật, ba đánh con có ích gì chứ?"

"Im miệng."

Phong Quyết nhẫn nhịn cơn tức nói, đồng thời trong lòng không khỏi nghĩ:

Thật sự là con trai của mình, không phải y tá ôm nhầm chứ?

Hạ Mạt trở về mới nhớ ra mình định nói với Phong Quyết về Lâm Phong, không biết đã quên đi đâu rồi.

Cô bĩu môi, thôi thì cứ để Phong Quyết tự phát hiện đi.

Cô nhanh chóng bước vài bước vào phòng bệnh, để Lâm Phong về trước, rồi mới nói chuyện với Thẩm Thanh Âm.

Nhìn thấy chân cô ấy đang bó bột, Hạ Mạt không khỏi nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói:

"Thanh Âm, thật sự đã làm mình sợ c.h.ế.t khiếp, chúng ta không quay phim nữa, tiền của cậu, mình sẽ trả cho cậu được không?"

Thẩm Thanh Âm nhìn Hạ Mạt, nắm lấy tay cô, an ủi:

"Mạt Mạt đừng khóc, bị thương khi quay phim là chuyện không thể tránh khỏi, nếu chỉ vì chút khó khăn này mà mình từ bỏ, thì thật sự không phải phong cách của mình. Dù sao mình cũng phải giành được giải thưởng nữ chính xuất sắc hoặc ảnh hậu cơ mà!"

"Nhưng mà…"

Đang lúc Hạ Mạt định nói tiếp, Thẩm Thanh Âm đã ngắt lời:

"Mạt Mạt, mình biết cậu lo lắng cho mình và muốn giúp mình, nhưng mình có cuộc sống của riêng mình và những lựa chọn riêng. Nếu mình phụ thuộc vào cậu quá nhiều, vậy cuộc sống của mình có ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa, tiền của ai cũng không phải là dễ dàng kiếm được. Một hai đồng không sao, nhưng nếu quá nhiều sẽ sinh ra hiểu lầm. Mình  không muốn tình bạn của chúng ta gặp phải vấn đề này, nên lần sau Mạt Mạt đừng nói như vậy nữa."

Nói đến cuối, giọng của Thẩm Thanh Âm trở nên rất nghiêm túc.

"Âm Âm, tại sao cậu lại cứng đầu như vậy? Mình chỉ muốn giúp cậu thôi."

Hạ Mạt không hiểu.

"Đây không phải là cứng đầu, mà là vấn đề nguyên tắc. Mình không thể sống phụ thuộc vào người khác."

Sau khi Thẩm Thanh Âm nói xong, hai người đều im lặng nhìn nhau, như đang đối đầu.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Hạ Mạt cũng đầu hàng, nói:

"Nếu đã như vậy, thì tùy cậu vậy."

Cùng lúc này, Phong Quyết dẫn theo Phong Thánh đi vào, thấy trong phòng hai người đều có vẻ không tốt.

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Âm không tốt có thể hiểu được, vì cô ấy bây giờ bị thương; nhưng vẻ mặt của Hạ Mạt lại có chút khó hiểu, dù sao thì Thẩm Thanh Âm cũng không gặp chuyện gì quá nghiêm trọng.

Vì vậy, Phong Thánh hỏi:

"Dì Mạt, có phải dì không vui không? Ai đã chọc giận dì?"

Hạ Mạt liếc nhìn Thẩm Thanh Âm, nói:

"Ngoài mẹ con ra thì còn ai chọc giận dì được nữa."

"Mạt Mạt!"

Thẩm Thanh Âm gọi Hạ Mạt, nhưng khi cô ấy gọi thì cũng đã bước ra ngoài bệnh viện.

Thẩm Thanh Âm có chút buồn bã nhìn về phía cửa phòng, từ chỗ này đến cửa, Hạ Mạt không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.

Cô nhìn ra được Hạ Mạt đang tức giận.

Về vấn đề vừa rồi, cô có nguyên tắc của mình, không làm việc mà không cần công sức chưa bao giờ là điều cô mong muốn.

"Các em có chuyện gì vậy?"

 Phong Quyết nhìn Thẩm Thanh Âm hỏi.

"Mạt Mạt đang giận em."

Thẩm Thanh Âm có chút chán nản nói:

"Mạt Mạt nói em nên rời khỏi giới giải trí, và muốn cho em tiền để chữa bệnh cho Thanh Nặc, nhưng những năm qua em đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ cô ấy, em không muốn tiếp tục nợ cô ấy, vì vậy em từ chối."

Phong Quyết lặng lẽ nghe.

Nếu có thể, anh cũng mong muốn dùng toàn bộ tài sản của mình để đưa cho Thẩm Thanh Âm, nhưng anh không thể và cũng không dám làm vậy.

"Em có làm sai không?"

Thẩm Thanh Âm hỏi:

"Dù sao em cũng có tay chân, cũng không phải không thể làm việc, vì vậy em không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác."

Thẩm Thanh Âm nhìn thẳng vào Phong Quyết, hy vọng anh có thể cho cô một câu trả lời.

Cô không biết mình cần câu trả lời như thế nào, chỉ biết hiện tại rất cần sự công nhận từ người khác, chỉ cần một câu "em đúng, không sai" cũng đủ làm cô vui mừng rất lâu.

Phong Quyết nhìn vẻ mong đợi của cô, nhẹ nhàng vỗ đầu Thẩm Thanh Âm, khuyên nhủ:

"Em không sai, dù quan hệ có tốt đến đâu, vẫn phải rõ ràng. Ngay cả anh em ruột cũng có chuyện phải tính toán. Em làm như vậy phần lớn là để bảo vệ tình bạn của mình, bởi vì nếu thêm nhiều thứ vào, sẽ không còn thuần khiết nữa."

"Cảm ơn anh, Phong Quyết."

Thẩm Thanh Âm rất cảm kích nói, nhưng Phong Quyết lại kéo chăn cho cô, nói:

"Em ngủ ngon nhé."

Sau khi Thẩm Thanh Âm ngủ, Phong Quyết dặn dò Phong Thánh trông chừng cô, rồi đứng dậy rời đi.

Anh đi vòng quanh bên ngoài không thấy Hạ Mạt, nên trực tiếp gọi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại vừa đổ chuông thì đã bị cúp ngang.

Phong Quyết suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi cho Hạ Nguyên Hy.

Hạ Mạt đi trên đường mà lòng rối bời, cô cũng không biết tại sao mình lại không vui, trong lòng khó chịu cực kỳ, sợ nếu ở lại thêm thì sẽ cãi nhau, vì vậy cô chỉ có thể chọn cách ra ngoài.

Cô không hiểu tại sao Thẩm Thanh Âm lại phân chia mọi thứ rõ ràng như vậy, cái gì của cậu cái gì của mình, có gì đáng để phân chia như vậy?

Hơn nữa, mình cũng không để ý, tại sao cô ấy lại quan tâm như vậy?

Hơn nữa, cũng không phải cho không, sau này cô có tiền thì trả lại cho mình cũng được, cần gì phải từ chối như vậy?

Hạ Mạt càng nghĩ càng tức, trong lòng lại mắng Thẩm Thanh Âm một trận, mắng cô ấy không biết linh hoạt, cứ như một người cổ hủ trong quá khứ, không chịu vay mượn ân tình, cứ giữ cái kiểu thanh cao gì đó.

Cuối cùng, không muốn lang thang nữa, Hạ Mạt gọi xe về nhà.

Khi vừa bước vào cửa, cô thấy Dung Trạm, liếc anh một cái, không nói gì đã đi lên lầu.

Dung Trạm cũng cảm thấy khó hiểu, thấy cái bộ dạng của "mẹ hổ" vừa mới vào cửa, rõ ràng là vẻ mặt không tốt.

Sáng nay cô ấy không phải vẫn ổn sao?

Cô không phải đi cùng Thẩm Thanh Âm đến đoàn phim sao?

Tại sao lại trở về?

Dung Trạm không hiểu, không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

Trong khi  Dung Trạm đang nghĩ ngợi lung tung, cửa lại mở, Hạ Nguyên Hy vội vàng trở về, thấy Dung Trạm đang ngồi trên sofa, hỏi:

"Mạt Mạt đã về chưa?"

Dung Trạm nhìn lên lầu, chưa kịp trả lời đã thấy Hạ Nguyên Hy vội vàng chạy lên.

Dung Trạm nhìn thấy mọi người đều sốt sắng như vậy, cảm thấy rất khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì mà ai cũng nóng lòng như vậy.

Hạ Nguyên Hy gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp, liền nói:

"Mạt Mạt, em có ở trong không? Anh vào nhé."

Nói xong, Hạ Nguyên Hy không đợi Hạ Mạt trả lời, trực tiếp mở cửa đi vào, quét mắt một vòng trong phòng, không thấy bóng dáng Hạ Mạt, cuối cùng chỉ thấy trên giường có một đống chăn đang phồng lên.

Anh đi tới, nhẹ nhàng vén một góc chăn, nhìn thấy bên trong Hạ Mạt co lại thành một đống, dùng tay ôm đầu gối, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Ngồi xuống bên giường, Hạ Nguyên Hy vừa vuốt tóc Hạ Mạt, vừa nhẹ nhàng nói:

"Mạt Mạt có chuyện gì không vui, hãy nói với anh đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK