Vì vậy, cô ta cúi đầu, cố gắng chen vào đám đông, cuối cùng nhờ có sự giúp đỡ của bảo vệ trong nhà mà cô ta mới vào được bên trong.
"Vân La, cuối cùng con cũng về rồi!”
Vân La đã mất tích cả ngày, mặc dù Vân Hách đã huy động không ít lực lượng nhưng vẫn không tìm được tung tích của cô ta.
Khi nhìn thấy Vân La quay về trong bộ dạng thảm hại, Vân Hách lập tức đứng dậy từ sofa.
Lúc này, Vân La dường như không còn tâm trí để bậm tâm đến lời của ba mình, cô ta giận dữ lao đến trước mặt Vân Dật, giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh.
"Mày điên rồi à?"
Vân Dật bị cô tát mạnh đến mức ôm mặt, tức giận quát lại.
"Nếu không phải vì anh hôm qua bỏ chạy trước, thì tôi đâu có rơi vào tình cảnh này!"
Trong lòng Vân La vẫn còn tức giận về việc anh trai đã bỏ rơi cô ta hôm qua, cô ta nghĩ rằng nếu không phải Vân Dật bỏ đi thì những người đó đã không trút cơn giận lên mình.
Vân Dật nghe cô ta nói vậy, lập tức muốn phân bua:
"Mày nói gì vậy, Vân La? Làm sao mày có thể nói như vậy? Những người đó rõ ràng là nhằm vào mày, mày không tự xem lại mình xem đã đắc tội với ai mà gây ra chuyện lớn như vậy, giờ có tư cách gì mà trách tao?”
"Đừng cãi nhau nữa!"
Vân Hách thấy hai anh em đang cãi nhau, nổi giận đến mức các tĩnh mạch trên trán nổi lên.
Hơn nữa, nhìn thấy Vân La trong tình trạng này, ông ta cũng hiểu được cô ta đã phải chịu đựng những gì vào tối qua.
Nhưng ông ta không ngờ lại có người dám xấc xược như vậy trước mặt ông ta, chuyện này chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng cho qua.
Vân La nghe thấy tiếng quát của ba mình, quay đầu lại, trên gương mặt đầy oán giận, nước mắt bỗng dưng rơi xuống:
"Ba!”
Câu nói này vừa phát ra, cô ta liền ngã quỵ xuống đất.
Giờ đây, cô ta như thể không thể chịu đựng thêm mọi chuyện nữa, vừa khóc vừa nói:
"Chắc chắn có người cố ý hãm hại con, ba nhất định phải giúp con!”
Vân Hách nhìn thấy con gái khóc thương tâm như vậy, trong lòng ông ta cũng đau xót.
Con gái của nhà họ Vân, sao có thể dễ dàng bị người khác sỉ nhục như vậy?
Ông ta siết chặt nắm đấm, mạnh mẽ đ.ấ.m vào tường, tức giận nói:
"Con yên tâm, đã xảy ra chuyện như vậy, ba nhất định sẽ giúp con!”
Chỉ có điều, khi ông ta vừa dứt lời, điện thoại bỗng reo lên.
Vân Hách nhìn thấy đó là cuộc gọi từ công ty, liền lập tức bắt máy.
Người bên kia không biết đã nói gì với Vân Hách, chỉ thấy sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi.
Vân La vẫn đang lảm nhảm, nhưng Vân Hách giờ đã không còn tâm trí đâu mà chú ý.
Ông ta tắt máy xong, Vân La thấy ông ta có ý định rời đi, lập tức nắm lấy tay ông ta, lại khóc lóc cầu xin:
"Ba nhất định phải giúp con!”
Vân Hách thấy vậy, không kiên nhẫn vung tay nói:
"Ba biết rồi. Nhưng bây giờ công ty có chút chuyện, ba phải lập tức đến công ty. Về chuyện này, ba sẽ cho người xử lý ngay.”
Nghe Vân Hách nói như vậy, Vân La ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Vân La thấy vậy, bất giác ngẩn ra, mãi sau mới hoàn hồn lại.
Giờ đây, ngay cả ba cũng phớt lờ cô ta, rốt cuộc thì Vân La được xem là gì trong mắt họ?
Vân Dật vẫn còn trách móc cô ta vì cái tát vừa rồi, lẩm bẩm:
"Chắc chắn là mày đã đắc tội với ai, nếu không thì tao cũng không bị liên lụy như vậy.”
Nghe thấy Vân Dật nói như vậy, Vân La không khỏi nghĩ lại những người mà cô ta đã đắc tội trong thời gian qua, chỉ có một người là Thẩm Thanh Âm.
Vân La nghĩ đến đây, lập tức nghiến chặt hàm răng.
‘Bực mình! Ngày hôm đó không thể xử lý Thẩm Thanh Âm, ai ngờ cô ta lại quay ngược lại đối phó mình.
Nhưng Thẩm Thanh Âm cũng đáng đời, giờ đây lại dám dùng những chiêu trò này, mình nhất định phải để Thẩm Thanh Âm biết rằng mình không phải là người dễ bị bắt nạt.’
Nghĩ vậy, Vân La đứng dậy với vẻ mặt hung dữ, bắt đầu phá phách trong nhà, không màng đến việc những món đồ đó có đắt giá hay không, lúc này cô ta chỉ có thể dùng cách này để giải tỏa cơn tức giận trong lòng.
Cuối cùng, khi nhìn thấy nhà cửa bị cô ta làm cho tan tành, Vân La mới dần bình tĩnh lại.
Lúc này, cô ta chợt nghĩ ra một ý tưởng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, cúi xuống nhặt một mảnh vỡ của chiếc bình hoa bị cô ta đập vỡ, nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ đó, lẩm bẩm:
"Thẩm Thanh Âm, tôi sẽ khiến cô phải trả giá.”
Tối đó, đám phóng viên vì không thể phỏng vấn được Vân La nên cũng lặng lẽ rời đi, cuối cùng cô ta mới có cơ hội thoát thân.
Cô ta mặc một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai, giả vờ như sợ bị nhận ra, một mình tiến đến nơi ở của Thẩm Thanh Âm.
Chính là nhà của Phong Quyết, khu Căn hộ Thịnh Thế.
Lúc này, trời đã khuya.
Sáng sớm hôm đó, Thẩm Thanh Âm cũng đã thấy tin tức về những bức ảnh nhạy cảm của Vân La, lúc này chuyện này đã ầm ĩ lên khắp nơi.
Đến bây giờ, các phương tiện truyền thông cũng vẫn đang tường thuật liên tục.
Vân La dù có chút tiếng tăm trong làng giải trí, nhưng lần này xảy ra chuyện như vậy sẽ gây tổn hại lớn đến tương lai của cô ta.
Thẩm Thanh Âm không thể tưởng tượng nổi Vân La sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào để tiếp tục hoạt động trong ngành giải trí.
Giờ đây, dù cho gia thế nhà họ Vân La có lớn đến đâu cũng không thể xóa nhòa sự thật rằng sự việc đã được công khai.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Âm không khỏi rùng mình.
Nếu như chuyện này xảy ra với bản thân cô, nếu như Vân La và Lưu Hữu Quyền thành công, thì bây giờ danh tiếng của cô chắc chắn đã bị hủy hoại.
Nghĩ đến đây, trên mặt Thẩm Thanh Âm không khỏi lộ ra một chút sắc mặt tức giận.
Ban đầu, khi Phong Quyết quyết định đối xử với Vân La như vậy, Thẩm Thanh Âm còn cảm thấy tiếc cho Vân La.
Nhưng giờ đây khi thấy những hậu quả mà Vân La phải chịu đựng, Thẩm Thanh Âm mới nhận ra rằng tất cả đều là do Vân La gây ra, không cần phải cảm thấy đau lòng cho cô ta.
Cô tắt tivi đang phát tin tức về Vân La, vươn vai một cái.
Những ngày này, Thẩm Thanh Âm đã ở nhà rất nhiều ngày, nhưng Phong Quyết vẫn chưa đồng ý cho cô ra ngoài.
Lần này, cô đã ở nhà họ một thời gian khá lâu, và bây giờ Thẩm Thanh Âm đang định liệu có nên bàn với Phong Quyết để xin phép ra ngoài đi dạo một chút.
Ngoài ra, cô còn một số bộ phim cần phải quay, không thể vì việc cá nhân mà trì hoãn tiến độ của đoàn phim được.
Cậu bé Phong Thánh do vừa xem tivi đến mệt mỏi, đã chạy về phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Âm nhìn Phong Quyết, lúc này đang bận rộn trong bếp chuẩn bị đồ ăn khuya cho cô, suy nghĩ một lúc rồi quyết định tiến lại gần anh để nói về ý định ra ngoài của mình.
Nhưng cô vừa mới đi được vài bước thì chuông cửa nhà họ bỗng nhiên vang lên.
Phong Quyết trong bếp cũng nghe thấy tiếng chuông và ngay lập tức nhìn về phía cửa chính với ánh mắt cảnh giác.
Thẩm Thanh Âm cũng cảm thấy rất băn khoăn, đã khuya thế này mà sao vẫn có người đến?
"Để em đi xem là ai."
Thẩm Thanh Âm thấy Phong Quyết vẫn còn bận rộn trong bếp, liền ngăn anh không ra ngoài, tự mình đi về phía cửa với vẻ mặt khó hiểu.
Nhưng trong lòng cô cũng giữ cảnh giác, trước tiên nhìn vào camera bên cạnh cửa, thấy ngoài cửa có một người phụ nữ mặc đồng phục.
Cô nhận ra bộ đồng phục đó, chính là trang phục của nhân viên quản lý tại Căn hộ Thịnh Thế.
Nhưng khuya thế này, họ đến để làm gì nhỉ?
"Là ai vậy, Thanh Âm?"
Phong Quyết vẫn cảm thấy không yên tâm, quay đầu lại hỏi.
Thẩm Thanh Âm trả lời:
"Là nhân viên quản lý.”
Cô bèn nhấn nút trên máy nói chuyện bên cửa, hỏi:
"Xin hỏi khuya thế này có việc gì quan trọng không? Nếu không có thì sáng mai hãy đến nhé.”
Người bên ngoài nghe xong, điều chỉnh lại mũ bảo hiểm, rồi nói:
"Cô ơi, tôi là người từ trung tâm quản lý, nghe nói ở đây có vài bóng đèn không hoạt động tốt, nên đến xem giúp các cô.”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm lập tức nhớ ra rằng hôm nay cô thực sự đã liên lạc với nhân viên quản lý để kiểm tra một số bóng đèn trong nhà.
Thẩm Thanh Âm không suy nghĩ nhiều nữa, tay cô tự nhiên nắm chặt vào tay nắm cửa, xoay một cái rồi mở cửa.
Nhưng Phong Quyết nghe thấy những lời đó, nhíu mày lại.
Anh lập tức đặt công việc xuống, nhanh chóng đi về phía Thẩm Thanh Âm.
Không biết tại sao, trong lòng Phong Quyết cảm thấy có điều gì đó khác lạ, như thể anh đã vô thức cảm nhận được sự nguy hiểm của Thẩm Thanh Âm.
Chỉ là anh chưa kịp đến gần Thẩm Thanh Âm, thì cô đã mở cửa.
Khi mở cửa ra, người giả dang nhân viên quản lý chính là Vân La, lúc này vừa gỡ bỏ mũ bảo hiểm, vừa giơ mảnh vỡ của chiếc bình hoa trong tay lên, tức giận quát.
"Thẩm Thanh Âm, mày là con đàn bà đểu giả, hôm nay tao sẽ cho mày biết tay.”
Nói xong, cô ta vung tay lên, định c.h.é.m vào mặt Thẩm Thanh Âm.
Vừa rồi, Thẩm Thanh Âm hoàn toàn không kịp phản ứng trước tình huống này, giờ đây nhìn thấy bộ dạng của Vân La, cô nhất thời đứng sững tại chỗ.
Trong khi đó, Phong Quyết vì đến chậm, khoảng cách giữa anh và hai người khá xa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, anh cũng lo lắng chạy nhanh vài bước, muốn ngăn chặn hành động của Vân La.
Nhưng Vân La lại ở quá gần Thẩm Thanh Âm, đúng lúc Phong Quyết trong lòng kêu lên không hay, cho rằng Vân La sẽ thành công, thì bất ngờ một người từ phía sau xuất hiện.
Người đó kịp thời nắm lấy tóc của Vân La, khiến cô ta không khỏi đau đầu mà ngẩng đầu lên, tiếp theo đó, tay cô taccũng bị giữ chặt, cả người bị kéo sang một bên.