Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thanh Âm tiễn Hạ Mạt về nhà an toàn, sau đó xe tiếp tục hướng về Căn hộ Thịnh Thế.

Dù mệt mỏi, cô vẫn không tài nào ngủ được.

Những sự việc vừa xảy ra cứ lởn vởn trong đầu cô.

Cô vào đoàn làm phim rất kín đáo, buổi sáng ra ngoài cũng không để ai phát hiện, không thể nào có chuyện bị lộ tin tức từ phía mình.

Vậy thì chỉ có thể là do người trong đoàn phim.

Xét kỹ lại, những người có thù oán với cô cũng chỉ có Vân La và Diêu Nhược.

Có lẽ một trong hai người họ đã tiết lộ tin tức cho giới truyền thông.

Trong lúc đang suy nghĩ, xe đã tới Căn hộ Thịnh Thế.

Tài xế sợ có phóng viên đợi sẵn, liền lái thẳng xe xuống tầng hầm.

Sau khi bước ra khỏi xe, Thẩm Thanh Âm đi đến thang máy và nhấn nút.

Cửa thang máy mở ra, và cô bất ngờ bị một người kéo vào, ngã vào vòng tay ấm áp.

Cô ngước lên nhìn, thấy Phong Quyết đang chăm chú nhìn mình.

Thẩm Thanh Âm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh nhớ em."

Phong Quyết nói.

Nghe xong câu trả lời của anh, mặt Thẩm Thanh Âm đỏ bừng, miệng lẩm bẩm trách móc anh không đứng đắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hai người cùng bước vào thang máy.

Thẩm Thanh Âm tò mò không hiểu tại sao Phong Quyết chỉ nói một câu đơn giản mà không tiếp tục, chẳng lẽ anh xuống đây chỉ để đi thang máy cùng cô?

Khi đến căn hộ, Phong Quyết mở cửa, nhường cô vào trước rồi anh theo sau đóng cửa lại.

Vừa vào đến nhà, Thẩm Thanh Âm liền bị Phong Thánh, con trai nhỏ của họ chạy tới ôm chặt lấy, nũng nịu:

"Mẹ ơi, ba bắt nạt con."

Thẩm Thanh Âm vuốt tóc Phong Thánh, dịu dàng an ủi:

"Tiểu Thánh đừng khóc, mẹ sẽ giúp con bắt nạt lại ba."

"Mẹ thật là tốt!"

 Phong Thánh cười tươi rói.

Phong Quyết chỉ chậm một bước, vậy mà đã để đứa bé này tìm cơ hội mách lẻo và chiếm lấy vòng tay của vợ mình.

Cậu bé còn ôm chặt Thẩm Thanh Âm không buông, làm Phong Quyết tức tối.

Phong Quyết trừng mắt nhìn Phong Thánh, nhưng cậu bé vẫn nằm trong vòng tay mẹ, nhăn mặt làm trò với ba mình, ra vẻ đắc thắng vì có người ủng hộ.

Phong Quyết giả vờ giận dữ, lao tới như con sói định kéo Phong Thánh ra khỏi Thẩm Thanh Âm.

Nhưng Phong Thánh ôm chặt mẹ hơn và la lên:

"Mẹ, mẹ, ba muốn đánh con!"

Thẩm Thanh Âm quay đầu lại, thấy Phong Quyết đang giận dữ nhìn Phong Thánh, liền nói:

"Người lớn mà lại đi hơn thua với trẻ con, có đáng xấu hổ không?"

"Đúng rồi đúng rồi, ba lại đi tranh mẹ với con, thật đáng xấu hổ!"

Phong Thánh chế giễu ba mình, làm Phong Quyết tức điên.

Sao lại có cảm giác từ khi cưới được vợ, địa vị của anh lại tụt dốc thế này?

"Dính vợ mình thì chẳng có gì đáng xấu hổ cả."

Phong Quyết nhìn Phong Thánh nói:

"Con muốn ôm thì sau này đi mà ôm vợ con, đừng có chiếm vợ của ba."

Nói xong, Phong Quyết liền bước đến, bế Phong Thánh lên và ném nhẹ cậu bé xuống sofa.

Phong Thánh liền la oai oái, trong khi Thẩm Thanh Âm xót con, lập tức trừng mắt nhìn Phong Quyết:

"Anh làm ba kiểu gì vậy? Ném con cao như thế, nhỡ nó có chuyện gì thì sao?"

Phong Thánh thấy vậy, liền leo lên người Thẩm Thanh Âm, giả vờ khóc lóc:

"Mẹ, cổ con đau quá, con khó chịu lắm!"

"Để mẹ xem nào."

Thẩm Thanh Âm lại lườm Phong Quyết một cái, ánh mắt đầy uy hiếp, sau đó quay sang kiểm tra xem Phong Thánh đau ở chỗ nào.

Vừa xoa vừa hỏi: "Tiểu Thánh, có phải đau chỗ này không?"

Phong Thánh lắc đầu.

"Chỗ này thì sao?"

Phong Thánh lại lắc đầu lần nữa.

Phong Quyết nhìn cảnh mẹ con họ tình cảm, mà tức đến nghiến răng ken két.

Đặc biệt là khi Phong Thánh, ở góc độ Thẩm Thanh Âm không thể nhìn thấy, còn giở trò làm mặt đắc ý với anh, khiến anh càng thêm tức.

Nghĩ mà thấy nực cười, Phong Quyết - một người có thể tung hoành giữa hai giới trắng đen, từ nhỏ tới lớn chưa từng e ngại ai.

Năm xưa du học, vô tình đắc tội với một thế lực ngầm, anh cũng chưa bao giờ sợ hãi, thậm chí cuối cùng còn xây dựng được một tổ chức tên là Ám Dạ có thể đối đầu với họ.

Thế mà giờ đây, lại bại trận trước vợ và con trai của mình, thật đúng là nực cười vô cùng.

Anh đâu có sợ, chỉ là chiều chuộng vợ thôi, nên vợ nói một, anh tuyệt đối không nói hai.

Ăn xong, Thẩm Thanh Âm đi nghỉ, còn Phong Thánh vốn định trốn đi, nhưng lập tức bị Phong Quyết giữ lại, ép ngồi trên đùi mình.

Anh mỉm cười nhìn cậu bé, nói:

"Tiểu tử thối, dám cướp vợ của ba hả? Có phải muốn bị đánh không?"

Nói xong, anh tét hai cái vào m.ô.n.g Phong Thánh, khiến cậu bé kêu oai oái.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, ba đánh người rồi."

Phong Thánh cố gắng la lên, nhưng tiếc là Thẩm Thanh Âm đã vào phòng, lấy quần áo và đi vào phòng tắm, nên không nghe thấy.

"Con làm gì mà kêu la như vậy?"

Phong Quyết nói:

"Ba bảo con chăm sóc mẹ thật tốt mà con lại để người ta theo dõi mẹ con, để họ bôi nhọ mẹ con trên mạng."

Phong Thánh bị Phong Quyết nói đến mức cúi đầu.

Gần đây, cậu bé đúng là hơi thiếu để ý, quên mất rằng mẹ mình luôn bị Vân La đe dọa, và đó mới là lý do để cô ta có cơ hội, thậm chí hôm nay còn bị phóng viên vây quanh.

"Ba, con sai rồi."

Phong thánh nghiêm túc nhận lỗi, nói:

"Từ giờ trở đi, con sẽ không tranh giành với ba nữa mà sẽ bảo vệ mẹ thật tốt."

"Còn nữa.."

Không đợi Phong Quyết nói xong, Phong Thánh liền tiếp tục:

"Mặc dù con là con trai của mẹ, nhưng ba là người chồng bên cạnh mẹ, vậy có phải là ba cũng nên vì mẹ làm chút gì đó. Vụ án đầu độc và vụ án ở sở thú đến nay vẫn chưa tra ra. Ba à, điều này chứng minh ba quá kém cỏi rồi, nên nhường lại vị trí cho người khác rồi."

Phong Quyết bị lời nói này của con trai làm cho suýt chút nữa phun ra máu, ánh mắt anh tức giận trừng trừng nhìn Phong Thánh.

Đứa trẻ này thực sự dám châm chọc ba mình, đúng là đáng bị đánh.

"Chuyện đó làm quá kín đáo, một khi xảy ra thì không thể tìm ra manh mối, rõ ràng là đã được tính toán cẩn thận và sắp xếp chu đáo. Họ ở trong bóng tối, còn chúng ta ở ngoài sáng, nếu họ không hành động, thì rõ ràng chúng ta cũng khó mà tìm được dấu vết."

Phong Quyết giải thích.

"Không năng lực thì chính là không có năng lực, ba cần gì phải tìm nhiều lý do như vậy."

Phong Thánh phản bác, vẻ mặt không hề cảm thấy có lỗi, thậm chí còn muốn thử sức xem sao.

Phong Quyết không nhịn được mà bật cười trước sự dám nói của con trai mình, tay anh đánh nhẹ lên đầu Phong Thánh, nghiêm túc nói:

"Tiểu tử thối, con thì hiểu cái gì chứ?"

"Ai nói con không hiểu?"

Phong Thánh đáp:

"Ba cứ chờ xem, con sẽ đi báo thù cho mẹ ngay bây giờ, ba có khả năng báo thù cho mẹ không?"

"Tiểu tử thối này."

Trong khi đó, ở nhà Hạ gia lại là một bầu không khí khác.

Hạ Nguyên Hy đã cố gắng nấu một bữa ăn ngon cho cả nhà.

Nhưng khi gọi mọi người xuống, anh nhận thấy em gái mình và Dung Trạm hình như không được hòa bình cho lắm.

 

Giữa hai người có một không khí kỳ quái, ai cũng không vừa mắt ai, chỉ cần nhìn nhau một chút là đã hừ lạnh và quay đi.

Hạ Nguyên Hy nhìn em gái, rồi lại nhìn Dung Trạm, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt đ.i.ể.n t.r.a.i của Dung Trạm mà anh không nhịn được muốn cười, thật sự là không thể kiềm chế được.

Chỉ trong phút giây mà anh ngơ ngẩn đó, hai người đã bắt đầu tranh nhau một miếng thịt trong đĩa.

"Đây là miếng thịt của tôi, buông ra!"

Hạ Mạt nói.

"Tôi đã lấy trước rồi, không buông."

Dung Trạm không chịu buông tay.

Hai người cứ thế mà giằng co, khiến Hạ Nguyên Hy nhìn mà ngây người.

Anh vừa mới nhìn lướt qua.

Rõ ràng miếng thịt đó là Dung Trạm lấy trước, trong khi Hạ Mạt lại là người có tính sạch sẽ, cô không bao giờ ăn đồ mà người khác đã chạm vào.

Vậy mà giờ cô lại tranh giành miếng thịt mà Dung Trạm đã dùng đũa của mình gắp.

Hạ Nguyên Hy cảm thấy như mình vừa bỏ lỡ một chuyện cực kỳ quan trọng.

Chẳng hạn như, tại sao Dung Trạm lại có hai quầng thâm mắt?

Tại sao giờ đây họ lại nhìn nhau với ánh mắt không thể nào chịu nổi như vậy?

Hôm qua anh còn tưởng rằng chỉ vì Dung Trạm nói một câu khiến em gái mình tức giận, nhưng nếu là như vậy, thì hôm nay họ không nên như thế này.

Hạ Mạt là người mà anh lớn lên nhìn thấy, chắc chắn không phải người nhỏ nhen như vậy.

Vậy có lẽ trước khi anh không có mặt ở nhà, đã xảy ra chuyện gì đó giữa họ, nhưng đó là chuyện gì nhỉ?

Liệu có phải Dung Trạm đã bắt nạt Hạ Mạt khi anh không có nhà không?

Hạ Nguyên Hy thật sự suy nghĩ đến điều này.

Khi nghĩ đến khả năng này, đôi mắt Hạ Nguyên Hy khẽ nheo lại, nhìn Dung Trạm.

Chỉ nhìn như vậy thôi đã làm Dung Trạm đổ mồ hôi lạnh.

"Cậu nhìn tôi làm gì vậy?"

"Mắt của cậu sao vậy?"

Hạ Nguyên Hy hỏi.

"Không phải hôm qua cậu đã biết rồi sao? Chính cô em gái bảo bối của cậu đã đánh tôi đó."

Dung Trạm trả lời với vẻ mặt khinh bỉ.

Hạ Nguyên Hy không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Dung Trạm, mà nói từng chữ một:

"Ý tôi là, tại sao Hạ Mạt lại đánh cậu?"

"Ai mà biết, có thể là do thần kinh đột nhiên phát bệnh."

Dung Trạm không dám nói sự thật, anh chỉ đơn giản nói rằng mình chỉ đùa một chút, hôn một cái lên má em gái của anh rồi bị đánh đến nỗi như thế này.

Đùa à, nếu tôi nói ra thì Hạ Nguyên Hy- kẻ cuồng em gái này nhất định sẽ đánh tôi chết.

Vì vậy, để an toàn, tôi chỉ có thể nói dối thôi.

Hạ Mạt nghe câu trả lời của Dung Trạm, dưới bàn đá cho anh một cái vào chân, khiến anh chưa kịp phòng bị, bị đá trúng, liền la lên.

"Cô đúng là con hổ cái, chân của cô không thể nhẹ hơn chút được à, chân tôi sắp bị đá gãy đến nơi rồi."

Dung Trạm tức giận nhìn Hạ Mạt.

"Đó là do anh tự chuốc lấy, đáng đời."

Hạ Mạt ngẩng mặt lên trời, kiêu hãnh như một nữ hoàng, nói:

" Dung Trạm, nếu tôi còn nghe anh nói xấu tôi nữa, có tin tôi đánh c.h.ế.t anh không?"

Dung Trạm cười khẩy, nhìn từ trên xuống dưới Hạ Mạt, nói:

"Cô nghĩ với đôi tay chân mảnh khảnh của mình mà muốn đánh tôi, có vẻ cô quá tự phụ rồi đấy."

Hạ Mạt nghe vậy liền quay sang hỏi anh trai mình:

"Anh, anh có giúp em không?"

"Người anh em à, cậu đừng như vậy, có thể giữ trung lập được không?"

Dung Trạm nhìn sắc mặt cảu Hạ Nguyên Hy hốt hoảng nói.

"Không được"

Hạ Nguyên Hy trả lời dứt khoát: "Em gái chỉ có một, không giúp nó thì giúp ai đây."

Dung Trạm tiếp tục kêu ca:

"Nhưng cậu không thể bỏ qua tình bạn của chúng ta! Có câu nói rằng, tay trên tay dưới đều là thịt, em gái của cậu là thịt, còn tôi lại không phải là thịt sao? Cậu không thể nhẫn tâm làm hại tôi như vậy."

Hạ Mạt nghe xong thì cảm thấy thật ghê tởm, liền kêu lên:

"Anh là nam nhân đại trượng phu mà lại giả bộ khóc lóc như nữ nhân vậy, anh có thấy buồn nôn không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK