Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ con không sao, chỉ là bị ba con kéo đi hẹn hò thôi."

Dung Trạm vừa cười vừa nói:

"Tiểu Thánh, có phải con cảm thấy bị bỏ rơi không?"

"Anh nói gì vậy?"

Hạ Mạt thấy Phong Thánh có vẻ sắp khóc, lòng mẹ liền dâng trào lên, vội vàng chạy đến ôm Phong Thánh an ủi.

"Tiểu Thánh, đừng khóc, dì Mạt sẽ đánh anh ta."

Nói xong, cô liền vung tay đánh Dung Trạm liên tiếp mấy cái.

Hạ Mạt vốn nghĩ rằng anh sẽ né tránh, nhưng không ngờ anh lại không tránh.

Vì vậy, cô đã nhân lúc báo thù cho những lần trước anh đã làm cô tức giận, nên những cú đ.ấ.m càng trở nên mạnh hơn.

"Cậu nói gì đi chứ, Hạ Nguyên Hy, cậu vẫn là anh em chứ, sao lại đứng nhìn em gái cậu đánh tôi?"

Dung Trạm kêu lên, khiến Phong Thánh cười khúc khích.

Cậu bé cũng bắt chước Hạ Mạt, vung nắm đ.ấ.m nhỏ đánh lên người Dung Trạm.

Nhìn bề ngoài cậu bé nhỏ xíu nhưng lực đánh không hề nhỏ, đ.ấ.m vào người mà cảm giác cũng đau lắm.

"Được rồi, đừng đùa nữa."

Hạ Nguyên Hy ra ngoài hòa giải:

"Thánh, hôm nay con có muốn đi với chú Hạ không?"

"Con có, đương nhiên rồi ạ."

Khuôn mặt không vui của Phong Thánh ngay lập tức biến mất, cậu bé lao đến ôm lấy chân Hạ Nguyên Hy và gọi:

"Chú Hạ, chú dạy con b.ắ.n súng, dạy con b.ắ.n s.ú.n.g đi!"

"Con còn nhỏ như vậy mà đã học b.ắ.n súng, chẳng phải quá sớm sao?"

Hạ Mạt nghe xong lập tức không đồng ý.

Bắn s.ú.n.g và đạn dược rất nguy hiểm, dễ dàng gây thương tích, nên cô kiên quyết không cho phép.

"Tiểu Thánh, sao con không để chú dạy con chứ?  Chú cũng biết mà."

Dung Trạm bực bội nói.

"Chú không bằng chú Hạ đâu."

Phong Thánh chẳng hề nể nang mà thẳng tanh ta nói ra, khiến Dung Trạm tức tối muốn phun máu, trong lòng mắng:

"Tiểu tử thối, đúng là giống ba con, chỉ biết châm chọc người khác."

Không lâu sau, họ lại lên xe, thẳng tiến đến nhà Hạ gia, sau khi xuống xe,  họ không lên lầu mà đi thẳng vào thang máy đến tầng hầm.

Phong Thánh vừa đến nơi như thể bước vào thiên đường, mặc dù xung quanh đầy máy móc, nhưng so với căn cứ, cậu bé vẫn thích nơi này hơn, vì ở đây không có cảm giác áp lực như bên căn cứ.

Dù Phong Thánh là một cậu bé lanh lợi, bề ngoài thì có vẻ không sợ hãi, nhưng khi nhắc đến căn cứ cậu bé vẫn có chút sợ hãi, không biết vì sao, mỗi lần đến đó, cậu cảm thấy không khí ở đó nặng nề, khó chịu, vì thế cậu bé không bao giờ thích nơi đó.

Sau khi năn nỉ mãi, cuối cùng chú Hạ cũng đồng ý, hứa sẽ tặng cho cậu một khẩu s.ú.n.g khi cậu luyện thành thạo.

Điều này làm Phong Thánh vui mừng khôn xiết, nhưng tính đến bây giờ, cậu bé đã đến đây chẳng được mấy lần, chứ đừng nói đến việc luyện súng, ngay cả việc chạm vào s.ú.n.g cũng không nhiều.

Thường thì không phải chú Hạ không có thời gian, mà là vì cậu không cho cậu ra ngoài.

Một thiên tài như cậu mà phải đợi lâu như vậy mới có được khẩu s.ú.n.g mình ao ước, thật là một sự sỉ nhục đối với thiên tài.

"Thử cái này đi."

Dung Trạm từ một bên cầm một khẩu s.ú.n.g lục, xoay xoay trong tay rồi ném cho Hạ Nguyên Hy, sau đó lại cầm một khẩu khác trên tay và bắt đầu đùa giỡn.

"Lại đây, b.ắ.n vào tâm, mười phát, ai b.ắ.n trúng nhiều hơn thì thắng."

Hạ Nguyên Hy cũng bị kích thích và nói.

"Ai sợ ai."

Dung Trạm vừa nói vừa lấy hai khẩu s.ú.n.g giảm thanh, ném một khẩu cho Hạ Nguyên Hy, khẩu còn lại lắp vào s.ú.n.g của mình, chuẩn bị xong xuôi, hai người bắt đầu b.ắ.n vào mục tiêu.

Nghe thấy họ nói có cuộc thi, Phong Thánh đã chạy lại xem, thấy họ mỗi phát b.ắ.n đều không lệch tâm, lập tức hưng phấn kêu lên.

"Chú Hạ, chú Dung, các chú thật tuyệt!"

Mười phát rất nhanh đã b.ắ.n xong, khi hai người thu s.ú.n.g lại, Hạ Mạt liền chạy đến xem mục tiêu, từ xa đã biết là đều trúng đích, nhưng cô vẫn nghĩ rằng sẽ có nhiều lỗ thủng.

Ai ngờ, hai cái mục tiêu này từ đầu đến cuối chỉ có một lỗ, tức là phát đầu tiên đã b.ắ.n thủng, chín phát còn lại đều xuyên qua lỗ đã b.ắ.n trước đó.

Dù Hạ Mạt không phải là người yêu thích s.ú.n.g ống, nhưng ít nhất khả năng thưởng thức của cô vẫn có.

Thấy vậy, cô lập tức hưng phấn kêu lên, rồi chạy tới bên Hạ Nguyên Hy,

"Anh ơi, anh thật tuyệt vời, quá tuyệt vời!"

Dung Trạm nghe cô khen Hạ Nguyên Hy, trong lòng cảm thấy khó chịu, đâu chỉ mình cậu ta, tôi cũng b.ắ.n trúng hết cả một lỗ mà!

Phong Thánh thấy Dung Trạm cô đơn, cảm thấy cậu thật đáng thương, liền đi đến bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Dung Trạm,

"Chú Dung, sao chú có vẻ ghen tị vậy, sao con ngửi thấy có mùi chua từ đây bay tận về nhà con luôn vậy."

"Tiểu tử thối, tẻ con như con thì hiểu cái gì chứ? Hơn nữa có cái gì để ghen tị, trẻ con, đừng nghĩ những chuyện linh tinh."

Dung Trạm một tay ấn đầu Phong Thánh, một tay xoa tóc cậu bé, làm tóc cậubé  rối tung lên.

"Chuyện linh tinh"

Phong Thánh liếc nhìn Hạ Mạt, thấy hai anh em họ cũng đang nhìn về phía này với vẻ mặt lo lắng, liền nói,

"Dì Mạt, chú Trạm không vui vì dì chỉ khen chú Hạ b.ắ.n s.ú.n.g giỏi, còn chú ấy lại nói đó là chuyện linh tinh đó."

Dung Trạm tức đến không nói nên lời, trợn mắt nhìn Phong Thánh một lúc, thấy cậu bé không có vẻ gì sợ hãi, cuối cùng chỉ biết chịu thua.

"Ôi trời ơi, con cứ theo chú Hạ học b.ắ.n s.ú.n.g đi, đừng có ở đây gây rối nữa."

"Chú Hạ, chúng ta đi luyện s.ú.n.g đi!" Phong Thánh hướng về phía Hạ Nguyên Hy nói.

Ở bên kia, Phong Quyết và Thẩm Thanh Âm lại đang thực sự hẹn hò.

Bởi vì Thẩm Thanh Âm bây giờ là một ngôi sao, nên mặc dù nổi tiếng hay không, khuôn mặt của cô cũng rất dễ nhận diện.

Trước khi xuống xe, Phong Quyết đã đưa cho cô một cặp kính râm, còn bản thân thì không mang.

Sau khi kéo Thẩm Thanh Âm xuống xe, cả hai đã đi dạo trong trung tâm thương mại một lúc lâu.

Cho đến khi Thẩm Thanh Âm cảm thấy hơi không kiên nhẫn và hỏi Phong Quyết bên cạnh:

"Phong Quyết, chúng ta đến đây làm gì vậy?"

"Mua sắm cho em."

Phong Quyết nói một cách tự nhiên, có vẻ như Thẩm Thanh Âm muốn mua bao nhiêu thì anh sẽ lấy bấy nhiêu.

Thẩm Thanh Âm bị câu nói đó làm cho ngỡ ngàng, đáp:

"Phong Quyết, em không cần mua gì cả đâu."

"Phụ nữ không phải đều thích mua sắm quần áo, mỹ phẩm và son môi sao?"

Phong Quyết nghi hoặc hỏi.

"À, ai nói với anh như vậy?"

Thẩm Thanh Âm hỏi lại.

"Chẳng phải đều như vậy sao?"

"…"

Thẩm Thanh Âm nhìn Phong Quyết, lúc đầu cô rất mong đợi cuộc hẹn hò này, nhưng nhìn khuôn mặt ngốc nghếch trước mắt, cô cảm thấy mong đợi của mình thật sự vô ích.

Vì vậy, cô hít sâu một hơi, tự nhủ với lòng mình rằng, đã đến đây thì cứ xem sao.

Hai người bước vào một cửa hàng quần áo, vừa vào cửa thì đã có một nhân viên bán hàng bước tới giới thiệu.

Phong Quyết không muốn tham gia nên để Thẩm Thanh Âm theo nhân viên bán hàng đi xem, còn mình thì ngồi ở một bên.

"Cô ơi, bạn trai cô là ai vậy? Trông thật đẹp trai."

Nhân viên bán hàng tự mình nói, Thẩm Thanh Âm nghe xong chỉ mỉm cười đáp lại.

Nhân viên bán hàng thấy Thẩm Thanh Âm không chú ý đến mình thì có phần không vui, cho rằng cô xem thường mình, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Trong khi Thẩm Thanh Âm xem quần áo, cô ta lén lút quan sát cô mấy lần, nhưng vì Thẩm Thanh Âm đeo kính râm che mặt nên không biết dưới kính râm đó cô trông như thế nào.

Tuy nhiên, chỉ riêng mũi, miệng và khuôn mặt nhìn chung thì đã rất đẹp.

"Cô ơi, xem thử bộ đồ này đi, đều là mẫu mới, là hàng mới về, kiểu dáng rất hợp với năm nay, chất liệu cũng rất tốt, cô có muốn thử không?"

Nhân viên bán hàng cầm mấy bộ đồ đến trước mặt Thẩm Thanh Âm nói.

Thẩm Thanh Âm nhìn qua, dù có đẹp nhưng màu sắc thì quá sặc sỡ, cô không thích.

Trong phim, cô không thể không mặc trang phục của nhân vật mặc dù rất nổi, nhưng ngoài đời, cô không thích mặc những bộ quần áo màu sắc quá sặc sỡ.

"Không cần đâu, cảm ơn cô."

Thẩm Thanh Âm từ chối ý tốt của nhân viên bán hàng, rồi cô bắt đầu lướt qua các mẫu khác, mà nhân viên bán hàng nghe Thẩm Thanh Âm từ chối thì càng khó chịu hơn.

Ban đầu, cô ta nghĩ rằng đây là một khách hàng lớn, nên đặc biệt chọn mấy bộ đẹp nhất, hy vọng cô mua thêm vài món để mình cũng kiếm được kha khá tiền hoa hồng, không ngờ lại chỉ là một người giả vờ giàu có, chỉ xem chứ không mua.

Khi đang treo đồ lên, cô ta còn lẩm bẩm,

"Không có tiền thì đừng đến đây, xem mãi mà không mua một cái nào, giả bộ làm người có tiền, chắc chắn là dựa vào đàn ông mà có được như vậy, không trách được phải đeo kính râm, hóa ra là không dám gặp người khác."

Có lẽ vì quá tức giận nên nhân viên bán hàng không để ý đến âm lượng, trong khi đó, Phong Quyết ngồi một bên lại nghe rõ từng câu từng chữ, tức đến mức mặt mày sầm lại.

"Một nhân viên bán hàng nhỏ nhoi mà dám nói xấu khách hàng sau lưng, thật là gan lớn đấy. Gọi quản lý của các người ra đây."

Phong Quyết đột nhiên đứng dậy chắn trước mặt cô nhân viên bán hàng kia.

Lúc này cô ta mới nhận ra mình đã đi nhầm hướng, lẽ ra phải đi về phía đông để treo đồ nhưng không biết sao lại đi sang khu vực nghỉ ngơi ở phía tây này.

Hơn nữa, vì không để ý âm thanh nên bị người đàn ông đi cùng khách hàng nữ đó nghe thấy, khiến cô ta hoảng loạn, đôi mắt to tròn nhìn Phong Quyết, vẻ mặt ủy khuất cầu xin.

"Anh ơi, anh đại nhân đai lượng, xin anh đừng nói với quản lý, nếu không tôi sẽ bị đuổi việc, cầu xin anh đó."

Nói xong, cô ta còn làm bộ khóc, vẻ mặt rưng rưng nước mắt thật đáng thương.

Cô ta cũng đang tính toán như vậy, hy vọng có thể dùng vẻ đẹp của mình để quyến rũ Phong Quyết, vì trước đây, cô ta chỉ cần thử một lần là thành công, chẳng có lý do gì mà Phong Quyết lại không mắc câu.

Cô ta có vẻ khá tự tin về ngoại hình của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK