Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Quyết lúc này đang đứng không xa, cúi nhìn Lưu Hữu Quyền từ trên cao.

Lưu Hữu Quyền trong chốc lát chưa nhận ra người đàn ông này là ai, nhưng đã bị khí thế của anh làm cho hoảng sợ.

Phong Quyết lúc này như một vị Diêm Vương, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng đều không khỏi run sợ.

Anh liếc nhìn Thẩm Thanh Âm đang nằm trên giường, nghĩ đến cảnh Lưu Hữu Quyền vừa tiếp cận cô, cơn giận trong lòng lại bùng lên.

Khi Lưu Hữu Quyền còn đang ngỡ ngàng không biết anh là ai, thì Phong Quyết đã giơ nắm đấm, tiếp tục giáng thẳng vào mặt anh ta.

"Đừng, đừng đánh vào mắt."

Lưu Hữu Quyền lúc đầu còn cảm thất tức giận vì bị đánh bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy khí thế của Phong Quyết, anh ta không dám nói gì thêm.

Lúc này, nắm đ.ấ.m của Phong Quyết lại giáng xuống, khiến anh ta không khỏi cầu xin.

Tuy nhiên, Phong Quyết lúc này như không hề cảm thấy đau ở tay, cứ liên tục đ.ấ.m vào mặt Lưu Hữu Quyền.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của Lưu Hữu Quyền đã bị  máu chảy ra nhuộm đỏ, và vì cơn đau trên mặt, anh ta không còn sức chống cự, chỉ có thể để mặc Phong Quyết tiếp tục tung đòn.

"Thanh Âm".

Hạ Mạt và Hạ Nguyên Hy vừa thấy Phong Quyết đi về phía này cũng lập tức theo sau.

Lúc này, Hạ Mạt nhìn thấy Thẩm Thanh Âm đang hôn mê trên giường, không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng.

"Trước hết hãy kiểm tra tình trạng của Thanh Âm đã."

Hạ Nguyên Hy nhìn thấy tình hình ở đây, cố gắng giữ bình tĩnh, nói với Phong Quyết, người vẫn đang đánh Lưu Hữu Quyền.

Phong Quyết nghe vậy, dù trong lòng vẫn còn đầy cơn giận chưa nguôi, nhưng anh cũng hiểu rằng điều quan trọng nhất bây giờ là Thẩm Thanh Âm.

Anh mới quăng Lưu Hữu Quyền đầy m.á.u me sang một bên.

Anh tiến đến bên giường, nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Thanh Âm vẫn nhắm nghiền, tim anh như bị bóp nghẹt thêm lần nữa.

Phong Quyết cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng choàng lên người Thẩm Thanh Âm, sau đó cẩn thận ôm cô vào lòng.

Anh ôm cô với một tư thế dịu dàng như thể đang ôm một món đồ dễ vỡ, sợ rằng bất kỳ hành động không cẩn thận nào của mình sẽ làm tổn thương cô thêm lần nữa.

Anh ôm Thẩm Thanh Âm đi đến cửa, liếc nhìn Lưu Hữu Quyền, ánh mắt từ sự dịu dàng thoáng qua liền biến thành căm thù.

Dù lúc này Lưu Hữu Quyền đã bị anh đánh đến mức gần như ngất đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đó, anh ta theo bản năng rùng mình, co người lại.

Hạ Mạt thấy tình cảnh này, biết rằng những ngày tới của người đàn ông béo phì này sẽ không dễ dàng gì.

Nhưng nghĩ đến những gì mà anh ta vừa làm với Thẩm Thanh Âm, cô cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, liền nhấc chiếc giày cao gót lên và đá mạnh vào người Lưu Hữu Quyền.

Thẩm Thanh Âm lúc này vẫn đang hôn mê, vì vậy khi Phong Quyết đưa cô về Căn hộ Thịnh Thế, anh đã gọi bác sĩ riêng đến từ trước.

"Chỉ là bị cho uống một ít thuốc mê, hiện tại thuốc vẫn chưa hết tác dụng, vài tiếng nữa cô ấy sẽ tỉnh lại."

Sau khi bác sĩ đến và kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng của Thẩm Thanh Âm, ông ấy đã báo cáo tình hình cho Phong Quyết.

Nghe được tin này, Phong Quyết mới nhẹ nhõm thở phào một chút.

Để không làm phiền họ, bác sĩ cũng rời khỏi phòng.

Không lâu sau khi bác sĩ rời đi, cửa phòng lại từ từ mở ra.

Khi nhận được tin tức của Phong Quyết, Phong Thánh đã biết mẹ mình gặp chuyện.

Cậu bé rất muốn hỏi rõ ràng xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng vì cậu bé trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi nên lúc đó cậu lại giữ được bình tĩnh.

Sau khi chờ đợi ở nhà một thời gian dài, cuối cùng cậu bé cũng chờ được Phong Quyết bế Thẩm Thanh Âm về, nhưng thấy mẹ mình vẫn còn trong trạng thái hôn mê, cậu bé càng cảm thấy tình hình không ổn, vì vậy khi bác sĩ kiểm tra, cậu bé không muốn lại gần để gây rối.

Giờ phút này, bác sĩ vừa rời đi, Phong Thánh không còn kiềm chế được trái tim lo lắng của mình, nhưng vì sợ làm động đến những người bên trong, nên cậu bé đã hạ thấp hành động của mình xuống.

Cậu bé đi đến bên giường, thấy mẹ mình vẫn nhắm chặt mắt, trên mặt đầy lo lắng, không có vẻ bối rối của trẻ con, mà là biểu hiện của người lớn.

Từ nhỏ, cậu bé đã lớn lên bên cạnh Phong Quyết, và cũng đã hình thành tính cách càng quan trọng chuyện gì thì càng ít nói.

Lúc này, trong lòng cậu bé cũng chỉ có Thẩm Thanh Âm như ba mình.

Sau khi nghe được những lời đó, Phong Quyết cũng nhẹ nhõm thở phào một chút, rồi ngồi xuống bên giường.

May mắn là họ đã kịp thời phát hiện, không để Lưu Hữu Quyền thành công.

Nhưng nếu họ đến muộn thêm một chút nữa thì Thẩm Thanh Âm...

Phong Quyết không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cần nghĩ đến việc Thẩm Thanh Âm đã không gặp nguy hiểm lớn, nhưng cuối cùng vẫn bị dọa sợ.

Những điều cô đã phải chịu đựng trong quá khứ đã đủ rồi, giờ lại xảy ra chuyện này...

"Vy Vy,"

Phong Quyết nghĩ đến đây, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng bệch của Thẩm Thanh Âm, lòng bỗng đau nhói.

Thấy bộ dạng đó, Phong Thánh thở dài, nhưng cậu bé biết bây giờ ba mình chắc chắn đã đặt toàn bộ tâm trí vào Thẩm Thanh Âm, không còn thời gian để quan tâm đến chuyện khác.

Vì lý do đó, cậu bé cũng cần phải giúp Phong Quyết giải quyết một số việc trước khi Thẩm Thanh Âm tỉnh lại.

Nghĩ như vậy, cậu bé cũng thẳng lưng hơn, như thể đang gánh vác một trọng trách, với vẻ mặt nghiêm túc, rồi lùi ra ngoài phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Đã qua vài giờ, giờ đã vào giữa đêm, nhưng Phong Quyết vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt luôn dõi theo Thẩm Thanh Âm.

Lúc này, một ngón tay của Thẩm Thanh Âm cuối cùng cũng động đậy.

"Âm Âm."

Thấy động tĩnh đó, Phong Quyết lập tức phản ứng, nắm lấy tay cô, ghé sát mặt vào, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô, hỏi:

"Em tỉnh rồi sao?"

Thẩm Thanh Âm lúc này vẫn cảm thấy đầu óc nặng trĩu, chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, từ xa dần đến gần.

Cuối cùng, giọng nói của người đàn ông ấy lọt vào tâm trí cô.

Khi nhận ra đó là giọng của Phong Quyết, Thẩm Thanh Âm cố gắng mở mắt ra, nhưng cơ thể cô vẫn rất yếu, nên việc mở mắt cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Phong Quyết thấy vậy, lập tức đau lòng ngăn cô lại:

"Nếu em cảm thấy mệt thì ngủ thêm chút nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

"Phong Quyết..."

Thẩm Thanh Âm yếu ớt gọi tên anh.

Trong đầu cô vẫn còn đọng lại cảnh cô bị Lưu Hữu Quyền dồn vào góc tường, rồi bất ngờ ngất đi.

Vừa tỉnh lại, cô thấy mình đã trở về phòng trong căn hộ Thịnh Thế, và nhìn thấy Phong Quyết.

Lúc đó, trái tim cô cuối cùng cũng được thả lỏng.

Chỉ cần có Phong Quyết ở đây, cô biết mình đã an toàn.

May mắn thay.

Nhưng khi thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt anh khi nhìn cô, Thẩm Thanh Âm cũng cảm thấy rất buồn.

Chính vì sự bất cẩn của cô mà bây giờ Phong Quyết cũng phải buồn theo.

Phong Quyết nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, áp lên mặt mình, để truyền cho cô chút ấm áp.

Anh đưa tay gạt vài sợi tóc lòa xòa trước mặt Thẩm Thanh Âm, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt cô.

Lúc này, sắc mặt Thẩm Thanh Âm đã dần khôi phục lại chút huyết sắc, đôi mắt còn mơ hồ cũng dần dần tập trung vào Phong Quyết.

Thực ra, khi anh đưa cô từ hội trường về nhà, chỉ mới có ba bốn tiếng trôi qua.

Nhưng Phong Quyết cảm thấy như đã trải qua cả thế kỷ.

Khi không nghe thấy giọng nói của Thẩm Thanh Âm, không nhìn thấy nụ cười của cô, không cảm nhận được cử chỉ của cô, anh đã cảm thấy Thẩm Thanh Âm đang dần rời xa anh.

May mắn thay, bây giờ Thẩm Thanh Âm đã tỉnh lại.

Dù anh biết vài giờ sau cô chắc chắn sẽ tỉnh, nhưng khi thực sự thấy cô dần hồi phục, trái tim trống rỗng của anh cuối cùng cũng được lấp đầy trở lại.

"Để em phải chịu khổ rồi."

Phong Quyết nói, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Thẩm Thanh Âm.

"Đừng lo lắng cho em quá, em không sao mà, chẳng phải bây giờ đã ổn rồi sao?"

Thẩm Thanh Âm yếu ớt mỉm cười, cố gắng trấn an Phong Quyết, hy vọng anh không quá lo lắng và buồn bã.

"Anh biết rồi."

Để cho Thẩm Thanh Âm được nghỉ ngơi đầy đủ, Phong Quyết nói xong câu đó liền yêu cầu cô tiếp tục nghỉ thêm chút nữa.

"Còn Tiểu Thánh của em đâu rồi?"

Thẩm Thanh Âm lúc này mới nhận ra không thấy Phong Thánh trong phòng, liền hỏi một câu.

Cô biết rằng mình rơi vào tình trạng này, chắc chắn cậu bé rất lo lắng.

Nhưng để không làm phiền đến hai người họ, Phong Thánh chắc hẳn đã tự ép mình trở nên mạnh mẽ hơn, gánh vác những trọng trách.

Vì vậy, khi cô đã tỉnh lại, Thẩm Thanh Âm cảm thấy không thể để Phong Thánh tiếp tục lo lắng nữa, nên đã hỏi Phong Quyết.

Phong Quyết lúc này mới nhớ ra, anh vừa mãi lo chuyện tình cảm với Thẩm Thanh Âm mà quên mất cậu con trai của mình.

Anh đứng dậy, mở cửa phòng.

Phong Thánh, đang ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với vẻ mặt nghiêm nghị.

Khi thấy cửa phòng của Phong Quyết bất ngờ mở ra, cậu bé lập tức ngẩng đầu, lo lắng rằng có chuyện gì không ổn với Thẩm Thanh Âm.

Nhưng khi thấy biểu cảm nhẹ nhõm của Phong Quyết, Phong Thánh mới thở phào, đột nhiên đứng bật dậy từ ghế sofa và chạy thẳng vào phòng bằng đôi chân nhỏ bé của mình.

"Tiểu Thánh, lại đây."

Thẩm Thanh Âm thấy Phong Thánh như cơn gió lao vào, lập tức nửa ngồi dậy, dang tay ra, ngỏ ý muốn ôm cậu bé một cái thật chặt.

Thấy vậy, cảm xúc của Phong Thánh không thể kìm nén được nữa, nước mắt cậu bé liền tuôn trào.

Cậu bé thường ngày luôn tỏ ra như một ác quỷ nhỏ, nhưng sau khi bị cú sốc do Thẩm Thanh Âm gây ra, nếu không phải vì trách nhiệm phải gánh vác nhiệm vụ của Phong Quyết, cậu bé đã không thể ngăn được nước mắt đã cố gắng kìm nén từ lâu của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK