Anh ta hơi nhíu mày, sức mạnh của tổ chức X mà lại sử dụng cho một người phụ nữ thật không xứng đáng, cô ta xem trọng mình quá rồi.
Anh ta dừng động tác lại, ném Đường Phương sang bên cạnh.
Điều này khiến cô ta hoảng sợ, nghĩ rằng có thể anh ta sẽ tức giận.
Đường Phương lập tức cởi bỏ quần áo, nhảy vào long Hilton, quyến rũ anh ta.
Khi thấy tâm trạng của anh ta đã tốt hơn, cô ta lại hỏi.
"Anh yêu," cô nhìn thẳng vào Hilton với vẻ chân thành
"Lần này, anh nhất định phải giúp em một tay nhé."
"Giúp một tay?"
Hilton nghe thấy lời này của Đường Phương, lập tức nhướm mày.
Đối với những lời than vãn của Đường Phương, thực ra anh ta chẳng chú ý nhiều.
Anh ta có quá nhiều việc phải làm mỗi ngày, đâu có thời gian để nghe mấy chuyện vặt vãnh của cô ta.
Một người phụ nữ, một nữ minh tinh, mỗi ngày có lẽ chỉ có vài chuyện như vậy, không hài lòng với ai đó trong giới giải trí cũng là chuyện thường.
Huống hồ Đường Phương là người được đằng chân lân đằng đầu, tính cách bộc trực cũng chẳng có gì lạ.
Thấy anh ta không có phản ứng gì, Đường Phương lại leo lên người anh ta lần nữa.
Giọng cô ta đầy nũng nịu, bĩu môi một cách tội nghiệp,
"Anh giúp em đi mà, em bị người ta bắt nạt đến mức này rồi. Anh không biết họ quá đáng đến thế nào đâu, ở trong đoàn phim em chẳng dám nói một lời."
Nhưng Hilton vẫn không có phản ứng gì, dường như không có ý định đáp lại những động tác của cô ta.
"Giúp em đi mà,"
Đường Phương không cam lòng, tiếp tục kéo tay áo của anh ta.
Chỉ là một người phụ nữ được anh ta tìm đến để tiêu khiển, không mang lại cảm giác thú vị nào, làm sao anh ta có thể dễ dàng ra tay vì cô ta.
"Chuyện của cô, liên quan gì đến tôi?"
Anh ta nhướng mày, ánh mắt mang theo một chút trêu chọc, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt.
Nhưng nụ cười ấy khiến Đường Phương cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô ta luôn biết rằng tính cách của Hilton rất kỳ quái, hoàn toàn khác với người bình thường.
Cô ta từng nghĩ rằng mình có thể kiểm soát anh ta, nhưng rõ ràng là không.
Vì nụ cười của anh ta, những tủi thân trong lòng Đường Phương bị dồn nén lại.
Cô ta ngây ngốc nói:
"Em... em cũng là người của anh mà."
Vậy nên, khi cô ta bị người ta bắt nạt, chẳng phải anh ta nên ra tay giúp cô ta sao?
Đường Phương cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Từ khi leo lên được giường của Hilton, cô ta trở nên ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì.
Nếu không phải hôm đó bị người ta bắt cóc và đe dọa, cô ta sẽ không bao giờ cúi đầu trước Thẩm Thanh Âm.
Nghe vậy, Hilton bật cười, một tiếng cười giống như ác quỷ từ địa ngục, âm vang khắp căn biệt thự rộng lớn.
Tất cả mọi người đều nín thở, không ai dám hé răng, kể cả Đường Phương, cô ta cảm thấy ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Ngay lúc cô ta còn ngơ ngác, Hilton đột nhiên tiến lên, một tay siết chặt cằm nhỏ nanh ta của cô ta, ánh mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng mà người ta khó có thể đoán định.
Giọng nói của anh ta có một sức hấp dẫn kỳ lạ, vừa khiến người ta mê đắm lại vừa khiến người ta sợ hãi.
"Đàn bà."
Anh ta hừ lạnh, đầy khinh miệt.
Bao nhiêu năm nay, nếu nói anh ta để mắt đến ai, có lẽ chỉ có một người.
Có lẽ không thể nói là anh ta thích cô nhiều, nhưng cô đủ hấp dẫn để khiến anh ta không thể kiềm chế, muốn giữ cô lại bên mình, từ từ tra tấn.
Đường Phương đã bị anh ta dọa đến mức không thể thốt ra lời nào.
Tính khí của người đàn ông này thực sự quá thất thường.
Nhưng một lúc sau, anh ta lại trở nên dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô ta, trong đầu lại nghĩ về một gương mặt khác.
"Đừng sợ."
Anh ta cười, giọng nói rất nhỏ nhưng đủ để cô nghe rõ, "Tôi không thích những người phụ nữ không sợ tôi, cũng không thích những người quá sợ tôi."
Nếu quá sợ hãi thì không thú vị, mà nếu không sợ như người phụ nữ kia thì lại quá khó kiểm soát.
Lúc này, Đường Phương mới dám thở, cẩn thận thử thăm dò, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
"Em sẽ ngoan mà."
Cô ta không dám chọc giận anh ta, lỡ như anh ta...
Câu nói này dường như đã làm anh ta hài lòng, anh ta liền kéo cô ta vào lòng mình, tay luồn vào dưới váy của cô ta.
Động tác bất ngờ khiến Đường Phương chưa kịp chuẩn bị, cả người run lên, rồi thuận thế dựa vào lòng anh ta, nũng nịu nói.
"Anh thật hư quá,"
Cô ta rõ ràng cũng đang vui vẻ,
"Ở đây có nhiều người đang nhìn mà."
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng cô ta lại chẳng có ý định rút lui.
Thuộc hạ của anh ta đều đeo kính râm, ai dám nhìn dù chỉ một chút?
Huống hồ, cô ta là một ngôi sao nữ, những chuyện này họ đã quen từ lâu rồi, dù có người hay không cũng chẳng khác biệt gì.
Hilton nở nụ cười khinh bỉ, những người phụ nữ như thế này thật sự vô vị.
Hilton ban đầu còn hứng thú, nhưng giọng điệu cố ý của cô ta lại phá hỏng hoàn toàn bầu không khí, anh ta lập tức rút tay ra.
Đường Phương, không thỏa mãn, lại tiếp tục quấn lấy anh ta, nói với giọng điệu nũng nịu:
"Anh không muốn nữa sao? Em chỉ nói đùa thôi mà."
Cô ta chỉ nghĩ rằng làm như vậy sẽ khiến mình trông thêm phần e thẹn, nhưng không ngờ anh ta lại thật sự dừng lại.
Đường Phương nghĩ rằng Hilton còn muốn chạm vào mình, điều đó chứng tỏ anh ta vẫn có chút tình cảm.
Trong lòng cô ta bắt đầu cảm thấy kiêu ngạo, giọng điệu cũng trở nên mềm mại hơn, lại nhớ đến chuyện vừa nãy.
"Người đã bắt nạt em, anh định xử lý thế nào?"
Cô ta biết sau những việc thế này, nói chuyện với đàn ông sẽ dễ hơn, nhưng cô ta đã đánh giá thấp Hilton.
Anh ta cầm khăn giấy lau ngón tay, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
Đường Phương thấy vậy, trong lòng cũng tức giận, nghĩ:
"Đúng là loại đàn ông gì thế này."
Vừa mới nồng nhiệt như thế, giờ đã trở nên lạnh nhạt.
Cô ta bực bội nghĩ, nhờ anh ta giúp một chút cũng khó khăn đến thế sao?
Đã chịu bao nhiêu ấm ức từ Thẩm Thanh Âm, lúc này cơn giận khiến cô ta mất kiểm soát.
Miệng cô ta lầm bầm không hài lòng:
"Tưởng anh mạnh mẽ lắm, hóa ra cũng chỉ thế thôi."
Mặc dù cô ta chỉ lẩm bẩm, nhưng âm thanh không hề nhỏ.
Không khí xung quanh lập tức như đông cứng lại.
Đường Phương ngơ ngác, nhận ra mình vừa nói gì. Câu nói đó vừa ra khỏi miệng, cô ta lập tức hối hận. Cô ta làm sao có thể nói ra những lời như vậy?
Hilton là ai chứ?
Cô ta hoảng sợ đến mức suýt khóc, quỳ xuống cầu xin:
"Em ...em nói sai rồi. Anh đừng giận."
Câu chưa dứt, bên trái mặt cô ta đã bị tát một cái.
Hilton với gương mặt lạnh lừng giơ tay tát cô ta một cái mạnh mẽ.
Tiếng "bốp" vang lên trong cả căn biệt thự, Đường Phương ngã xuống đất, khuôn mặt ngay lập tức sưng lên.
Nhưng cô ta không dám kêu lên, sợ rằng nếu làm như vậy sẽ bị đánh mạnh hơn.
"Em sai rồi."
Hilton nằm tựa lưng lười biếng trên sofa, ánh mắt nhìn cô ta như thể đang nhìn một con vật đang hấp hối.
Cô ta quỳ gối tiến lại, kéo nhẹ ống quần của anh ta,
"Anh đừng giận, đều là do em nói sai."
Không nghe thấy tiếng nói của Hilton, cô ta càng trở nên hoảng sợ, vội vàng giải thích:
"Bởi vì em bị bọn họ bắt nạt, họ không chỉ bắt nạt em ở phim trường mà còn thuê người đến đe dọa em."
"Em cũng không còn cách nào khác mới muốn nhờ anh giúp đỡ, họ thật sự quá đáng."
Nói về Thẩm Thanh Âm và Hạ Mạt, cô cảm thấy tức giận.
Nếu không phải vì họ, cô ta đã không chọc giận Hilton.
Hilton khẽ nhíu mày, có vẻ như cô ta đã nói đi nói lại quá lâu rồi.
"Ai?"
Anh ta chỉ tùy tiện hỏi một câu, nhưng Đường Phương như thấy được hy vọng, ánh mắt sáng lên.
Có vẻ như cái tát vừa rồi của cô ta cũng không uổng phí, cô ta vẫn còn cơ hội thuyết phục Hilton giúp mình.
"chắc chắn là cái cô quản lý Hạ Mạt kia, cô ta luôn không ưa em, suốt ngày làm khó em, khiến em làm gì cũng không thuận lợi."
Cô ta vừa khóc lóc vừa kể lể, quên luôn cả cơn đau trên mặt,
"Cô ta luôn bảo vệ nghệ sĩ của mình, mà cái cô nghệ sĩ đó cũng không phải là người tốt."
‘Thẩm Thanh Âm tuy bề ngoài không tranh không đấu, nhưng ai biết cô có âm thầm làm gì không?
Những kẻ đến bắt cóc và đe dọa mình có lẽ chính là do cô ta sai khiến, thật là một người đàn bà tồi tệ.’
Nhưng Hilton lại không muốn nghe những chuyện vặt vãnh đó.
Khi nghe đến cái tên Hạ Mạt, sự chú ý của anh ta lập tức bị thu hút.
Khi nghe đến cái tên Hạ Mạt, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là Hạ Nguyên Hy, người đàn ông luôn đối đầu với mình và lại có mối quan hệ tốt với Phong Quyết.
Nghĩ đến đây, tâm trạng anh ta càng trở nên khó chịu.
Anh ta gọi trợ lý đến để ngay lập tức điều tra lý lịch của Hạ Mạt.
Đường Phương trong lòng vui mừng, có vẻ như Hilton thực sự muốn giúp cô ta báo thù.
"Thẩm Thanh Âm, Hạ Mạt, các người hãy chờ xem, những gì các người đã làm với tôi, tôi sẽ khiến các người phải chịu gấp đôi."
"Anh nhất định phải giúp em làm chủ, bọn họ bắt nạt em cũng chính là không coi anh ra gì."
Lần này cô ta trở nên thông minh hơn, không dám nói điều gì sai về anh ta nữa.
Trợ lý làm việc rất hiệu quả, chỉ trong vài giây đã ngay lập tức đưa ra tất cả thông tin liên quan đến Hạ Mạt, từng mục một được trình bày trên màn hình máy tính bảng.
Lúc này, Hilton đang xem tài liệu mà trợ lý tìm về, không có thời gian để nghe cô ta nói lảm nhảm.
"Cô nói Hạ Mạt đã bắt cóc cô?"
"Đúng vậy,"
Vừa nghe Hilton hỏi, cô ta lập tức trả lời, nước mắt rưng rưng.
"Hạ Mạt thật sự quá đáng, cô ta đã cho người đến bắt cóc em, nói rằng nếu em còn dám gây sự thì sẽ không để em sống yên ổn."
Người đó tuy không nói nặng nề như vậy, nhưng ý nghĩa cũng gần giống như vậy.
Lúc này, nếu không nói một chút yếu đuối thì làm sao có thể lừa được lòng thương hại của người khác?
"Vì sao lại gây rối?"
"Cũng chỉ vì cô ta và cô nghệ sĩ tên Thẩm Thanh Âm thôi,"
Cô ta bỗng chốc trở nên bức xúc.
"Em không biết cô ta có bối cảnh gì, nhưng mà lần nào cũng được ưu ái, lúc nào cũng có thể diễn vai chính, trong khi em lại không được ai để ý."
Cô ta nói ra những điều mà cô ta muốn thể hiện, nhưng không ngờ rằng Hạ Mạt lại là em gái của Hạ Nguyên Hy, người mà anh ta luôn coi là kẻ đối đầu.