Sáng sớm ngày hôm sau. Thời điểm Lục Dương mở mắt ra, Trần Thu Nguyệt đã không có ở bên cạnh. Nhìn xung quanh một vòng. Trần Thu Nguyệt không có trong phòng, hắn đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra, một tia nắng ban mai từ bên ngoài chiếu vào, nhìn nhìn phía dưới, đệ tử đi lui đi tới, xem chừng lúc này cũng không còn sớm. "Ài, lại ngủ quên mât rồi." Trùng sinh được ba năm, Lục Dương có thói quen làm việc cùng nghỉ ngơi vô cùng tốt, lúc mới trùng sinh về còn ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.