"Đói bụng rồi sao?" Ngô Mẫn Hà nhìn chiếc đồng hồ treo nơi phòng khách, nói ra: "Cũng sắp rồi, tuy rằng trong xương rất bận rộn, nhưng công việc của hắn vẫn tương đối thanh nhàn." Ngô Mẫn Hà lấy tạp dề đeo lên người, còn nói thêm: "Cũng là nhờ Lục Dương giúp đỡ, ba của con mới tìm được công việc tốt như vậy, so với bưng gạch ở công trường còn nhẹ nhàng hơn, chỉ là, chỉ sợ Lục Dương thiếu người ta không ít nhân tình đi." Đối với Lục Dương, Ngô Mẫn Hà hết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.