Trên trán Lục Dương liền đổ ra vài giọt mồ hôi lạnh. Không nghĩ tới gia hỏa này dám mang theo dao, con dao găm này nhìn qua giống như dao bấm, thấy thế, Lục Dương lui về phía sau hai bước, bảo trì khoản cách mình có thể tùy thời thoát thân. Ngốc ngếch lao vào mới là kẻ ngủ. Lương sức mà làm mới là chính đạo. Không cần hắn phải lấy thân mình mạo hiểm, huống hồ gia hỏa này trên cơn bản chạy không thoát được rồi. "Ta khuyên ngươi nên để con dao xuống, hiện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.