Trong quán cà phê ven hồ. Lâm Viện Viện hai tay nâng cằm, không biết đang suy tư điều gì, hai cùi chỏ trống trên bàn, trong mồm còn ngậm một cái ống hút, đồ uống trong ly theo đó mà chảy lên. Tống Giai bưng một ly cà phê tới, nhìn Lâm Viện Viện, nói ra: "Nhớ trai?" Sắc mặt Lâm Viện Viện ửng đỏ, nói ra: "Nói bậy, ta không có nhớ trai." "Không nhớ trai, vậy nhớ nữ nhân?" Trong giọng nói Tống Giai có vài phần hoài nghi. Nghĩ đến lời nói của Lục Dương lúc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.