Năm phút sau.
Bảo vệ tới mang Đinh Văn Kiệt cùng số tiền hắn lừa gạt được đưa đi.
Đoán chừng những tân sinh bị lừa gạt sẽ sớm nhận được thông báo, tới phòng bảo vễ lĩnh tiền trở về, việc này cho mười lá gan bảo vệ cũng không dám làm xăng bậy.
Cũng phải mấy nghìn tệ a ...
Phòng 504
Lục Dương ra ngoài nghe điện thoại.
"Lục Dương, ngươi vừa nói hưu nói vượn gì vậy, ngươi gọi ai là biểu tỷ, cái gì mà khoa Tiếng Nhật, Lưu Bá là ai..." Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Tống Giai.
"Vừa rồi gặp phải tên lừa đảo...." Lục Dương đem chuyện vừa rồi nói một lần.
"Lục Dương, ngươi bắt được lừa đảo?"
Nghe được Lục Dương giải thích, giọng nói Tống Giai có vài phần kinh ngạc.
Lục Dương bình tĩnh:" Không có gì, ta có hỏa nhãn kim tinh, chỉ cần liếc một cái, ta liền biết kẻ kia là một tên lừa đảo."
"Ghê, khoác lác không biết ngượng mồm, nếu ngươi thật sự có hỏa nhãn kim tinh, thế mà suýt nữa làm tên kia chạy thoát."
Tống Giai không chút lưu tình, vạch trần," Nếu tên kia không nổi lòng tham, còn muốn lên tầng 6 lừa gạt, thì làm sao ngươi bắt được."
"Khụ, khụ.."
Lục Dương uống một ngụm nước, suy nghĩ một chút, hắn nói.
"Học tỷ, máy tính của ngươi, đợi học quân sự xong ta sẽ đi trả lại cho."
"Ngươi cứ dùng đi, ta đã mua máy tính mới rồi, không cần phải gấp." Tống Giai không quan tâm, nói.
"Phú bà, chúng ta làm bằng hữu đi."Lục Dương cười nói.
"Không được, ngưỡi vẫn không đủ độ đẹp trai."
Kế tiếp lại nói vài câu, Lục Dương mới cúp điện thoại, vừa nãy gọi điện chủ yếu để giải thích sự tình vừa rồi, dù sao đột nhiên gọi điện cho Tống Giai, lại nói nhăng nói cuội, không giải thích rõ ràng, người ta chẳng hiểu lầm mình bị bệnh thần kinh sao.
Nhìn điện thoại, còn hai vạch pin.
Lục Dương gọi cho Quan Nguyệt.
"Quan Quan, hôm nay ta nhặt được 600 tệ, có phải ngươi nhét vào không."
"Ha ha..." Trong điện thoại truyền đến một hồi tiếng cười như chuông bạc.
Lục Dương nghiêm túc, nói:"Về sau đừng làm chuyện ngu ngốc này nữa, phải biết nghĩ đến bản thân mình, cho dù là ta, cũng không xứng đáng để ngươi làm như vậy, biết không?"
"Ừ ừ ừ."
Quan Nguyệt giả bộ đáp ứng.
Nàng đáp ứng Lục Dương cho có lệ, chứ việc thế này nàng sẽ không thay đổi.
Nha đầu kia thật đúng là làm cho ngươi ta đau lòng, Lục Dương vuốt đầu, lại hỏi:"Ngươi ở trường đã quen chưa, bạn cùng phòng ký túc xã thế nào?"
"Bạn cùng phòng đều rất tốt, tối nay bọn ta còn cùng đi nhà tắm, Triệu Oánh Oánh lặng lẽ hỏi cổ ta bị gì mà đỏ..., Hoàng Hà cùng Trương Yến cũng không tệ, ba người bọn hắn, chỉ có Trương Yên có bạn trai, cũng học tại đây."
Hai người một hỏi một đáp.
---------
Phòng ký túc xá Tống Giai.
Lâm Viện Viện đứng đối diện Tống Giai, tức giận đập một cái lên bàn:"Hêt thuốc chữa, hết thuốc chữa nổi rồi."
"Nói bậy bạ gì đấy, ngươi mới là hết thuốc chữa."
Tống Giai ném điện thoại qua một bên, băt lấy hai banh bao tròn trịa của Lâm Viện Viện véo.
Phòng ngủ mở ra.
Một nữ sinh tóc ngắn mặc quần áo thoải mái đi tới, nhìn hai người sửng sốt, nói:" Hai người các ngươi đang làm gì vậy."
Nhìn thấy nữ sinh này, Lâm Viện Viện như tìm được cứu tinh, hô lớn:" Nhị tỷ, cứu ta, Giai Giai tỷ...."
"Không cho ngươi nói!"
Tống Giai thờ phì phò nói.
Lâm Viện Viện thoát khỏi ma trảo Tống Giai, không thèm nghe sự uy hiếp từ nàng, liền đem chuyện vừa rồi toàn bộ kể ra.
Còn phàn nàn nói :"Chị Giai đã hoàn toàn rơi vào lời ngon tiếng ngọt của tên cặn bã kia rồi, vừa rồi chị ấy còn nói chuyện với tên cặn bã trước mặt em, Nhị tỷ, tỷ phải đem tên cặn bã này đuổi đi, bằng không Giai tỷ sẽ bị tên cặn bả này ăn cả thịt lẫn xương, sau đo lau mép, bỏ rơi Giai tỷ một cách tàn nhẫn."
"Ngươi nói hưu nói vượn gì vậy !!" Tông Giai tức giận, một lần nữa hướng về Lâm Viện Viện lao vào, nhưng lần này Lâm Viện Viện nhanh trí, chốn ra sau lưng nữ sinh tóc ngắn.
....
------
Ký túc xã nữ sinh xảy ra chuyện gì, Lục Dương tự nhiên không biết.
Hắn cũng không biết mình đã được Lâm Viện Viện đặt biệt danh là Ngô Diệp Phàm thứ 2.
Hắn vẫn cùng Quan Nguyệt nói chuyện phiếm.
Nửa giờ trôi qua, điện thoại Lục Dương nhắc nhở pin yếu, Quan Nguyệt mới lưu luyến không rời mà cúp máy.
Từ ngoài cửa đi vào, trong phòng đã đủ người, sau khi bặt được người, Lục Dương liền gọi cho Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu trở về.
Đinh Siêu vẫn hưng phấn như trước, giống như tên lựa gạt kia bị chính tay mình bắt được, kích động nói :"Lão tứ, ngươi qua trâu, chúng ta bắt được tên lừa gạt, về sau lại có thêm vốn liếng khoác lác với các muội tử rồi."
Ngược lại Lục Dương cũng không phủ nhận công lao của hắn, dù sao hắn cũng chạy nửa sân trường, cũng quá khổ cực rồi.
Lưu Lỗi đối với việc khoác lát với nữ sinh không chút hứng thú, lại cười nói Lục Dương:"Lão tứ, ngươi lần này triệt để nổi danh rồi, vừa rồi ta đi lấy nước, không ít đồng học đều bàn tán về ngươi."
Lý Minh Bác đứng lên, đi tới bên cạnh Lục Dương, chân thành nói:"Lục ca, cảm ơn ngươi."
"Giữa huynh đệ không nên khách sáo."
Lục Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Vừa lên đại học, bị lừa cũng là chuyện bình thường, với lại cũng rất nhiều người bị lừa như ngươi."
"Lục ca, ta sẽ hướng về phía Lục ca mà học tập."
Lý Minh Bác nghiêm túc nói ra.
Lục Dương không muốn đả kích lòng tự tin của hắn, nếu hắn học theo được thì tốt.
Bởi vì điều kiện gia đình Lý Minh Bác không tốt, lại là người hướng nội, còn có chút nóng lòng để thay đổi cuộc sống, đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến hắn bị lừa, phải đi bán hàng đa cấp.
Cả cuộc đời trước, Lục Dương chưa từng gặp Lý Minh Bác sau khi tốt nghiệp, chờ hắn biết mọi thứ, Lý Minh Bác đã cắt đứt toàn bộ liên lạc.
Bất qua, lúc bán hàng đa cấp, Lý Minh Bác cũng chưa bao giờ gọi điện bọn hắn, mới tham gia hay mua sản phẩm, khả năng trong lòng hắn thấy hổ thẹn, biết mình đi nhầm đường nhưng không còn cơ hội làm lại lần nữa.
Hy vọng kiếp này, có thể giúp hắn cải biến nhân sinh.
Thời gian không còn sơn, Lục Dương cũng không có ý định gõ chữ, bật máy tính lên, đem vài chương dự phòng toàn bộ đăng lên, hơn nữa cuối chương lại viết chú thích của tác giả.
"Xấu hổ, hôm nay có chút việc bận không thể gõ chữ, làm mọi người đợi lâu, cảm ơn độc giả trong khoảng thời gian này đã ủng hộ, làm cho ta có thể kiên trì đến bây giờ, cảm ơn..."
Ấn váo [ Đăng lên] , Lục Dương tắt máy tính.
< Tu Chân Trở Về> đã hai mươi vạn chữ rồi, nếu như không có gi bất ngờ, năm ngày sau có thể đặt VIP, thời gian vừa gần cuối tháng 9, Lục Dương quyết định gõ nhiều một chút, thời điểm lên VIP, hắn sẽ bạo chương cho độc giả kinh hỉ, mặt khác cũng làm cho tiền nhuận bút tháng sau nhiều thêm một chút.
Học quân sự xong, sẽ phải bắt đầu học kì mới rồi, thời gian gõ chữ chắc sẽ giảm bớt.
Trong lòng Lục Dương có chút đắn đo.
-------------------
Thượng Hải.
Đã chín giờ tối, nhưng ở ban biên tập đèn vẫn sáng bừng, lão Vương nhìn Lục Dương lại đăng hai vạn chữ, lão không biết nên khóc hay nên cười.
Trờ thành biên tập viên được mấy tháng, hắn mới gặp trường hợp này đầu tiên, cứ tiến độ như vậy, cuối tháng này quyển sách này có thể đặt VIP rồi, lão phải làm gì bây giờ?
Do dự cả buổi, lão Vương đưa ra quyết định....