"Đoán xem ta là ai!" Đi mệt rồi, Lục Dương ngồi xuống một cái ghế bên hồ nhân tạo nghỉ ngơi, đột nhiên bị che mất hai mắt, sau đó từ sau lưng nghe thấy giọng nói non nớt. "Lữ Tiểu Bạch, đừng làm rộn!" Giọng nói quá rõ ràng, không cần đoán cũng biết là ai. Lục Dương đẩy ta che mắt ra, quay đầu lại nhìn. Quả nhiên là Lữ Tiểu Bạch mặt một thân váy trắng. "Ai nha, thật không thú vị, đoán phát liền ra. Lữ Tiểu Bạch chu miệng, cảm giác tiếc hận không thôi....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.