Lục Dương cũng không biết giấc mộng của mình là gì nữa.
"Lưu ca" Lục Dương vỗ vai người ngồi bên cạnh.
Lưu Lỗi tháo tai nghe xuống:"Làm sao vậy".
"Cho ta mượn điện thoại gọi một chút. "Lục Dương nói.
Lưu Lỗi lấy điện thoại ra nhét vào tay Lục Dương, không thèm để ý sau đó tiếp tục chuyên tâm chơi game. Haiz, không giống như đời, sao trong điện thoại toàn clip riêng tư quá nhiều, việc mượn điện thoại thôi đã làm sứt mẻ tình anh em.
Cầm chiếc iphone4 trên tay, không biết thời đại này đem đi bán sẽ được bao tiền, đúng là kẻ có tiền. So với chiếc cục gạnh của Lục Dương thì khác biệt quá xa, ít nhất nokia còn có bàn phím cơ.
Mở khóa điện thoại, Lục Dương gọi điện.
Tiếng chuông vang lên, rất nhanh đã có âm thanh phụ nữ trung niên truyền đến.
"Xin chào, ngài tìm ai?"
"Dì Vương, cháu là Lục Dương, chàu tìm Sóng Nhỏ."
Sóng Nhỏ tên là Ngô Bá, là bạn hồi nhỏ của Lục Dương cùng học chung cấp 3. Hắn so với Lục Dương còn hàm chơi nhiều hơn, thành tích học tập luôn xếp hạng đầu từ dưới lên, thi Đại học cũng nhờ gia đình nhờ cậy mới vào được một trường Cao Đẳng hạng ba.
"Ngô Ba có tiểu Dương gặp này xuống nhanh!"
Trong điện thoại dì Vương kêu mấy tiếng, còn không ngại mắng vài câu, thúc giục Ngô Ba nhanh xuống nghe điện thoại. Quen biết từ nhỏ nên bà biết rằng Lục Dương tuy ham chơi nhưng thành tích học tập vẫn rất tốt, nên bà luôn mong con mình hướng đến hắn học tập.
Bất quá nếu bà biết Lục Dương hay là người rủ con bà đi chơi, đoán chừng bản thân sẽ bỏ đi ý nghĩ trong lòng.
Ngô Bá lúc trước cũng là một cao thủ trong game, tinh thông 18 môn võ nghệ, nếu như trong nhà không quản nghiêm túc, thành tựu của hắn ít nhất cũng là game thủ.
Lục Dương nhớ kỹ , lên đại học Ngô Ba như chim vào biển rộng, rank Liên minh luôn đứng trong top đầu, chỉ tiết lúc hắn thi đấu chuyên nghiệp lại bị mẹ bắt về.
Song gia hỏa này vận khí lại tốt, ở trong game tìm được phú bà, cuộc sống sau này không cần nghĩ đến nữa rồi.
"Lục ca, tìm ta có việc gì, không phải người đang đi học sao?"
Điện thoại truyền đến thanh âm trẻ tuổi của Ngô Bá.
"Sóng nhỏ, người có nhớ rõ câu hỏi bảo mật QQ của chúng ta là cái gì không?" Lục Dương nói thẳng ra mục đích của mình.
"Nhớ rồi, Giấc mộng của ta là cái gì phải không, hai người chúng ta câu hỏi cùng giống nhau, đáp án của ta cũng là do người chọn đấy." Ngô Ba suy nghĩ một chút rồi nói ra.
Lục Dương mỉm cười, hắn biết rõ hỏi đúng người rồi, bản thân đã trải qua hai đời người cũng hơn 40 năm rồi, sự tình ngây thơ ngày ấy làm sao nhớ rõ được.
"Lục Dương, ngươi thế này không được, có người yêu mới lại quên đi tình cũ, người quan trọng như vậy mà ngươi đã quên!" Ngô Bá trong điện thoại trêu ghẹo nói.
"Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian nói ra đi".
Lục Dương cười mắng.
"Được rồi, ta nói cho người biết, giấc mộng của ngươi là lấy Liễu Thanh Thanh làm vợ." Ngô Bá nói ra đáp án.
Liễu Thanh Thanh!
Lục Dương suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra, nữ nhân này lớn lên xinh đẹp, vóc dáng cao ráo, so với các bạn cùng lớp thì dậy thì sớm hơn, lại là lớp trưởng nên có lực sát thương rất lớn đối với đám con trai.
Tuy rằng trường cấp 3 không có ai nhàm chán đi bình chọn hoa khôi, nhưng Liêu Thanh Thanh lại được bọn hắn công nhận là hoa khôi của lớp mình.
Loại tình cảm ngây thơ ấy, đến nhanh mà quên cũng nhanh.
Về sau Lục Dương không chú ý đến tin tức của nàng, nghe đồn sau khi tốt nghiệp, Liêu Thanh Thanh làm tiểm tam cho phú ông nào đó, còn bị lão bà nhà người ta phát hiện, ra tay đánh ghen. Về sau đi về thành thị phương nam làm thuê.
Tin đồn bát quái không biết thiệt giả, tóm lại tốt nghiệp cấp 3 sau đó, Lục Dương cũng không còn gặp mặt nữa, cũng không biết đi học đại học ở đâu.
"Tại sao không nói nữa, nhớ lại tình cũ rồi à". Giọng nói quái dị của Ngô Bá truyền ra.
Quái dị, hắn thế mà đoán đúng, Lục Dương nhịn không được mà hừ một cái:" Ngô Bá, đáp án của hai ta giống nhau đấy".
"Liễu Thanh Thanh chướng mắt ta, đồng dạng cũng chướng mắt ngươi, cũng không phải bạn gái của ngươi, chỉ cho phép ngươi nghĩ, còn không cho ta nghĩ à!" Ngô Bá cười nói
"Cút".
Lục Dương mắng một câu, trước khi tắt điện thoại còn nói thêm: "Khi nào ta về nhà thì mời người đi ăn".
Đem điện thoại trả cho Lưu Lỗi.
Lục Dương thuần thục đánh bán phím, liền nhập câu trả lời vào, đáp án chính xác, bắt đầu đổi mật mã.
Lưu Lỗi cầm lấy điện thoại, ngơ ngác nhìn màn hình Lục Dương.
"Lục Dương, tốc độ tay của ngươi nhanh quá đi".
Tuy rằng ở nhà Lưu Lỗi thường xuyên cày game, nhưng mà tốc độ đánh máy như Lục Dương, Lưu Lỗi thẹn không bằng.
Lục Dương lơ đễnh, thuận miệng nói ra.
"Không cần phải khen, đây chưa phải tốc độ nhanh nhất của ta đâu".
Mở QQ lên, Lục Dương không để y đến tiếng ting, lập tức mở ra giao diện vào game.
Lục Dương nhìn rương chứa đồ, không có thứ gì đáng giá, liên trực tiếp mở webgame, đăng kí bán tài khoản, tại websites nhìn một vòng, đại khái account của hắn có thể bán được năm- sáu nghìn.
Bán tài khoản cần phải có thời gian xét duyệt, Lục Dương quyết định rời khỏi trò chơi, lúc này mới chú ý đến QQ bản thân mình.
Nick name: Đã từng vui vẻ như vậy
Nhìn nickname như vậy Lục Dương không tự chủ giật giật cơ mặt. Lục Dương âm thầm nghĩ đến, thì ra đây là ta lúc còn trẻ, bây giờ suy nghĩ không biết Quan Nguyệt vừa ý ta điểm nào không biết.
Lục Dương phát hiện hắn có chút không chịu nội chính mình rồi.
Sửa lại, Lục Dương trực tiếp đem nick name đổi thành: "Phải tin tưởng tình yêu".
Đổi xong tài khoản, hắn quyết định phải xóa hết tất cả status nhảm nhí mà mình từng đăng, nhìn lại những status kia làm cho hắn đỏ mặt như nào.
Xóa xong, hắn mới có thời gian đọc tin nhắn.
Tín nhắn phần lớn từ hảo hữu trong trò chơi của hắn rủ hắn cùng đi đánh phó bản, còn có mấy bạn học hỏi hắn về tình hình Đại Học.
Lục Dương đều không trả lời, hắn đem ánh mắt tập trung ánh mắt vào avatar hình con thỏ tích xám.
Bấm vào hiện lên một đống tin nhắn:
"Có ở đây không?"
"Có ở đây không?"
"Có ở đây không?"
...
Mỗi ngày nha đầu kia đều nhắn hắn hai ba tin nhắn" có ở đây không?"
Nếu tại năm 2021, Lục Dương đã điên lên mắng người kéo vào danh sách đen, nhưng mà hiện tại hắn chỉ cảm thấy đau lòng.
Nha đâu kìa.
Lục Dương miệng cong lên, trên mặt biểu lộ vài phần hạnh phúc.
"Lục Dương, ngươi như thế nào không online QQ."
"Huấn luyện quân sự thế nào, có mệt hay không."
"Trường học các ngươi rộng lắm không? Nghe nói nữ sinh đại học xinh đẹp rất nhiều."
"Ngày hôm qua ta đi gặp Đổng lão sư, người còn nhắc đến ngươi."
"Tại sao ngươi không trả lời tin nhắn của ta."
"Buổi trưa hôm nay gọi điện thoại, ngươi sao không nghe?"
"Lục Dương, nghỉ hè ngươi không tới tìm ta, hiện tại cũng không để ý tới ta, ngươi vốn là không thích ta , tốt nhất là chia tay đi."
Tin tức mới nhất là chiều hôm qua, cũng là lúc Lục Dương sinh bệnh.
Tiếng bàn phím không dứt vang lên, Lục Dương đã viết được một mảng lớn, nhưng nhìn lại mấy lần cũng không cảm thấy hài lòng, hắn xóa hết toàn bộ đi, cuối cùng chỉ nhắn lại.
"Quan Quan, mình nguyện sẽ bảo vệ cậu."