Anh ta bắt được một sơ hở ở Lâm Thanh Diện, trực tiếp đánh một quyền.
Tuy nhiên, ngay khi nắm đấm của anh ta sắp hạ xuống, Lâm Thanh Diện xuất quỷ nhập thần nắm lấy cổ tay anh ta bằng một tay, sau đó ném anh ta xuống đất.
La Nghĩa nhanh chóng từ trên đất đứng dậy, sắc mặt trở nên rất khó coi, hiển nhiên là không thoải mái với chuyện vừa nãy.
“Vừa nãy cậu rõ ràng là có sơ hở, sao có thể phản ứng nhanh như vậy?” La Nghĩa khó hiểu.
“Sơ hở? Ở cấp độ của anh muốn nhìn ra sơ hở của tôi thì còn non lắm, những gì anh thấy chỉ là những gì tôi muốn anh nhìn thấy.” Lâm Thanh Diện cười nói.
La Nghĩa sửng sốt, vừa nãy Lâm Thanh Diện cố ý vạch trần sơ hở của mình dụ anh ta mắc câu, đổi lại là anh ta, anh ta thực sự là làm không được.
“Đừng có ở đây giả vờ, tôi thấy cậu chỉ có nhiêu đó thôi, vừa nãy là tôi bất cẩn, tiếp theo cậu nên chịu xui xẻo đi!”
La Nghĩa nghiến răng, lại lao về phía Lâm Thanh Diện, dùng chân như roi, đá về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng né, sau đó nâng đầu gối lên đập vào bụng của La Nghĩa.
La Nghĩa thấy thế thì sốc, nhưng lúc này anh ta không thể lui ra phía sau, cho nên anh ta chỉ có thể nhìn đầu gối của Lâm Thanh Diện đập về phía mình.
Một đòn cực mạnh.
La Nghĩa trực tiếp phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt hơn rất nhiều.
Long Phi đứng trong khán đài nắm chặt tay, thân phận của La Nghĩa không hề đơn giản, anh ta có thể mời La Nghĩa theo cũng là vì trước kia có giao tình với La Nghĩa.
Từ góc nhìn của anh ta, không ai trong thế giới ngầm của Hồng Thành sẽ là đối thủ của La Nghĩa.
Nhưng mà Trần Tài Anh lại tìm được một tên phế vật, có thể làm La Nghĩa ói ra máu, điều này khiến anh ta có chút choáng ngợp.
Nếu như La Nghĩa không thể đánh bại Lâm Thanh Diện, thì anh ta chắc chắn cũng sẽ không thể đánh bại Lâm Thanh Diện.
Anh ta trợn tròn mắt, thầm nghĩ may mà chỉ có hai người bọn họ tới, một lát có thể dựa vào người của mình để ngăn Trần Tài Anh và Lâm Thanh Diện lại, cho anh ta thời gian chạy thoát.
Sau khi nôn ra máu, La Nghĩa càng không phải đối thủ của Lâm Thanh Diện, anh ta nghiến răng kháng cự, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng.
“Làm tổn thương anh em tôi thì phải trả giá.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
“Mẹ kiếp!” La Nghĩa lại vung ra thêm một cú đấm.
Lâm Thanh Diện nắm lấy cánh tay anh ta, sau đó dùng dao chém nó.
Xoạc một tiếng.
Biểu cảm trên mặt La Nghĩa trực tiếp biến dạng, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt.
“Cánh tay của tôi!” La Nghĩa đau đớn rên rỉ.
“Như này còn chưa đủ.” Lâm Thanh Diện nói nhẹ, rồi đấm vào ngực La Nghĩa.
La Nghĩa trực tiếp bay ra khỏi sàn đấu, nặng nề ngã xuống đất, lại nôn ra máu.
Vừa nãy ít nhất Lâm Thanh Diện đã đánh gãy bốn cái xương sườn của anh ta, anh ta làm gãy xương sườn của Lý Huỳnh Thái, đương nhiên Lâm Thanh Diện phải để cho anh ta nếm thử cảm giác mấy cái xương sườn bị gãy.
Anh đi xuống khỏi sàn đấu đến chỗ La Nghĩa, nói: “Anh không nên làm tổn thương anh em tôi, cánh tay kia cũng phế đi đi.”
La Nghĩa đột nhiên hoảng sợ, cầu xin Lâm Thanh Diện tha thứ: “Tôi nhận thua, cậu thủ hạ lưu tình, tôi là người của Cổ thiếu gia, nếu cậu lại đánh gãy tay tôi, anh ta sẽ không buông tha cho cậu.”
“Cổ thiếu gia? Không biết.” Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng đáp lại, sau đó anh lại muốn bẻ gãy cánh tay còn lại của La Nghĩa.
Nhìn thấy La Nghĩa bại trận, Long Phi đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện vẫn muốn xuống tay với La Nghĩa, anh ta vội vàng kêu lên: “Các cậu còn ngây ra đó làm gì! Mau lên cho tôi!”
Một nhóm người lao về phía Lâm Thanh Diện.
Thấy vậy, Trần Tài Anh nhanh chóng đến gần Lâm Thanh Diện, cười nói: “Lâu quá không vận động cơ thể, nhân tiện dùng các cậu làm nóng người thôi.”
Thực lực của Trần Tài Anh không thấp hơn Lý Huỳnh Thái, chỉ vì năm đó bị thương nên không thể ra tay, hiện tại Từ Tài đã chữa khỏi cánh tay của anh, cho dù thực lực không bằng lúc trước, nhưng nhóm của Long Phi cũng không thể ứng phó được.
Dù sao anh đã từng huyết chiến một con phố, bao vây anh, nhưng họ đều là những người tinh anh như Mạnh Cường, dù vậy anh vẫn sống sót được.
Lâm Thanh Diện cũng mỉm cười khi thấy Trần Tài Anh ra tay, quay lại nhìn La Nghĩa.
La Nghĩa hoảng sợ, người của Long Phi bị Trần Tài Anh chặn lại, thật sự không ai có thể cứu anh ta.
“Cậu đã đánh gãy một cánh tay của tôi rồi, buông tha cho tôi đi, chuyện của chúng ta sẽ xóa sổ, nếu không cậu Cổ sẽ không tha cho cậu.” La Nghĩa nói.
“Anh không đủ tư cách để thương lượng điều kiện với tôi, như tôi đã nói, làm tổn thương anh em tôi thì sẽ phải trả giá.”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, trực tiếp triệt hạ cánh tay kia của La Nghĩa.
Cả người La Nghĩa đau đớn, ngã xuống đất không dậy nổi.
Long Phi thấy Lâm Thanh Diện hung hãn như vậy, cả Trần Tài Anh cũng có sức chiến đấu như vậy, lập tức phục, liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó không để ý tới anh em, xoay người chạy về phía cầu thang.
“Anh đi xử lý Long Phi, những người này giao cho tôi.” Lâm Thanh Diện đến gần Trần Tài Anh, nói.
Trần Tài Anh gật đầu, lao thẳng về phía Long Phi đang chuẩn bị chạy trốn.
“Long Phi, hôm nay anh chạy không thoát đâu.” Trần Tài Anh lạnh lùng nói với Long Phi.
Nhìn thấy Trần Tài Anh đã đuổi kịp, Long Phi nghiến răng nghiến lợi, nói: “Anh nghĩ dựa vào anh cũng có thể ngăn chặn tôi sao?”
Anh ta trực tiếp đi vào cầu thang, Trần Tài Anh theo sau, hai người trực tiếp đánh nhau ở giữa cầu thang.
Thực lực của Long Phi không yếu, lúc đó anh ta còn mạnh hơn cả Lưu Biên, nhưng đáng tiếc là Trần Tài Anh đã một tay thống nhất thế giới ngầm của thành phố Thanh Vân, không phải người Long Phi có thể so.
Một lúc sau, Long Phi không đánh lại Trần Tài Anh, liền bị đánh ngã xuống đất.
“Anh muốn tiêu diệt tôi, vậy anh cũng nên nghĩ anh cũng có thể bị tôi tiêu diệt, ngày tháng tốt lành của anh, hôm nay đã kết thúc rồi.”
Trần Tài Anh kéo quần áo của Long Phi, lôi lên lầu.
“Đừng tưởng anh đã khuất phục được tôi, dù anh thắng thì trên dưới cũng có hơn 30 anh em, tôi không tin chỉ bằng hai người các anh có thể thu thập được hơn 30 anh em của tôi.” Long Phi nghiến răng nghiến lợi.
Trần Tài Anh phớt lờ anh ta, kéo anh ta lên tầng hai.
“Đừng xem thường 30 anh em của tôi, nếu nóng vội, bọn họ sẽ liều mạng với hai người, cho dù hai người có thực lực đến đâu cũng không thể ngăn cản được!”
Long Phi cũng có hy vọng đối với thuộc hạ của mình, theo góc nhìn của anh ta, cho dù là Trần Tài Anh và Lâm Thanh Diện lợi hại đến đâu cũng không thể xử lý được so với 30 người.
Trần Tài Anh đưa Long Phi trở lại lầu hai, vừa nhìn thấy tình huống trên lầu hai liền sửng sốt.
“Anh em, mau tới…” Long Phi vừa đứng dậy liền muốn gọi anh em đến cứu.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy tình hình trên tầng hai, anh ta lập tức choáng váng.
Sau đó, những cảm xúc không thể tin được trên khuôn mặt anh ta, đôi môi anh ta run rẩy nhìn vào khoảng không, chân anh ta bắt đầu run lên.
Lúc này nhìn thấy ai ai cũng đều nằm trên đất ở lầu hai, thuộc hạ của Long Phi đều ngã xuống đất lăn lộn, chỉ có Lâm Thanh Diện là đứng giữa những người này.
“Sao… sao có thể, chỉ một chút công phu, sao anh ta có thể đánh gục hết tất cả thủ hạ của tôi?” Long Phi nhìn Lâm Thanh Diện, người duy nhất còn đang đứng trên lầu hai, với vẻ mặt không tin.
Trần Tài Anh cũng rất kinh ngạc, anh biết Lâm Thanh Diện rất mạnh, nhưng không ngờ Lâm Thanh Diện lại mạnh như vậy, trong thời gian đi bắt Long Phi, Lâm Thanh Diện đã xử lí hết hơn 30 người.
Điều này… là quá bất thường.
Trần Tài Anh kéo Long Phi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, nói: “Anh đã lén thuê người đúng không? Những người anh thuê đang trốn ở đâu, đừng nói những người này đều là anh đánh nằm lăn lộn trên đất nhé.”
Lâm Thanh Diện cười, nói: “Anh nghĩ sao.”
Trần Tài Anh bất lực thở dài, anh biết Lâm Thanh Diện vốn không thể giấu người ở đây, nhưng anh ta có chút không thể chấp nhận được.
“Vừa nãy lúc tôi đang thu thập những người này, La Nghĩa đã nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ chạy, cậu Cổ mà anh ta đang nói đến là ai vậy?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Trần Tài Anh nở một nụ cười gượng gạo, nói: “Anh ở Hồng Thành lâu hơn tôi, anh không biết thì làm sao tôi biết được.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “Vậy thì trước tiên chú ý một chút, La Nghĩa này bị tôi phế hai cánh tay, sợ là sẽ không cam tâm.”
Trần Tài Anh cũng trịnh trọng gật đầu.
Lúc này dưới lầu có tiếng bước chân, sau đó một đám người xông lên lầu hai, người dẫn đầu chính là Tần Cương.
Tần Cương chạy đến chỗ Trần Tài Anh và Lâm Thanh Diện, nói: “Anh Trần, anh Diện, chúng tôi đến muộn chứ, người của Long Phi sao rồi, chúng tôi đến đối phó bọn họ.”
Trần Tài Anh và Lâm Thanh Diện nhìn nhau, đứng lên.
“Cậu cảm thấy các cậu đến muộn không?” Trần Tài Anh cười nói.
Lúc này Tần Cương mới chú ý tới không ít người đang nằm lăn lộn trên lầu hai, anh ta biết hết thảy những người này, đều là thuộc hạ của Long Phi.
Còn bản thân Long Phi thì đã bị Trần Tài Anh bắt.
“Chuyện này…” Tần Cương ngẩn ra.
Những người anh mang theo cũng rất ngạc nhiên.
Chỉ hai người bọn họ mà thu thập hết Long Phi và thủ hạ của anh ta?
Thật là tuyệt vời!
“Làm gì với anh ta đây?” Trần Tài Anh hỏi Lâm Thanh Diện.
“Việc này anh tự mình quyết định, từ nay về sau thế giới ngầm ở Hồng Thành chỉ có một thiên vương là anh.” Lâm Thanh Diện mỉm cười.
Long Phi nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, liền hiểu ý của anh.
Mặt anh ta tái mét, anh ta cầu xin tha thứ: “Đại… đại ca, tha cho tôi đi, tôi có thể cho anh tiền, cho anh địa điểm, chỉ cần anh buông tha cho tôi, tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì.”
Lâm Thanh Diện phớt lờ anh ta, chỉ nói với Trần Tài Anh: “Tôi sẽ đến Mãn Thiên Tinh trước, ở đây anh xử lý đi.”
Nói xong, anh rời khỏi Câu lạc bộ Phi Long Bác Kích, anh tin Trần Tài Anh sẽ lo phần còn lại.
Đi đến Mãn Thiên Tinh, Lâm Thanh Diện bước vào trong, ở đây rất sôi động, có rất nhiều người đến chơi.
Lâm Thanh Diện bước vào trong, muốn đi xem Lý Huỳnh Thái.
Khi anh đang đi dọc hành lang, cánh cửa của một căn phòng đột nhiên mở ra, sau đó một cô gái mặc đồ sexy chạy ra, nhào thẳng vào anh.
“Cứu tôi với, họ muốn hành hung tôi, làm ơn.” Cô gái ngẩng đầu, hoảng sợ cầu xin.
Lâm Thanh Diện lùi lại cách cô gái hai bước, lúc này anh mới nhìn rõ mặt cô gái, bỗng anh lộ ra một chút ngạc nhiên.
Cô gái này hóa ra là Lục Thiên Điệp!