Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1248: LẦN ĐẦU TIÊN THẤT BẠI

Sức gió mạnh khiến Lâm Thanh Diện gần như không đứng thẳng được.

“Nếu đã như vậy thì tôi xin đắc tội!”

Vẻ mặt Lâm Thanh Diện trở nên nghiêm túc, người bay lên trời, một con dao dài mười mét xuất hiện trong tay.

Lưỡi dao sắc bén, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Nhưng vào khoảnh khắc tiếp xúc, Lâm Thanh Diện ngạc nhiên phát hiện chân trước to lớn của đối phương lại nắm lấy con dao dài của mình.

Sau đó, một sức mạnh khủng khiếp truyền đến từ thân dao, cổ tay của Lâm Thanh Diện run lên, con dao cứ thể bị đối phương cướp đi!

Không ngờ sức mạnh của tên này đã đạt đến cảnh giới như vậy rồi?

Lâm Thanh Diện vội vàng lùi xa ra mười mấy mét, cảnh giác nhìn đối phương.

“Nhóc con, cậu phải trả giả đắt vì lời nói của mình lúc trước!”

Tê giác cổ gần như rít gào.

Dưới cơn chấn động của âm thanh, đá trên đỉnh hang ào ào rơi xuống.

Sau đó, con tê giác lại hành động, vung chân trước lên, sức lực còn mạnh hơn trước đó.

“Nếu ông muốn đấu thì tôi sẽ tiếp!”

Lâm Thanh Diện quát to.

Sức mạnh của đối phương đã kích thích bản tính hiếu chiến của Lâm Thanh Diện.

Một cơn gió mạnh thổi qua, tê giác vung chân trước về phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhảy lên, tránh thoát đòn tấn công.

Đối phương không đánh trúng, cứ thế làm vỡ một tảng đá.

Chiêu thức rồng ngâm!

Lâm Thanh Diện toàn đánh ra những chiêu thức mạnh nhất, không giữ lại một chút gì!

Một con rồng lớn bay lên không, giương nanh múa vuốt bảo vệ trước mặt Lâm Thanh Diện.

“Sao ngươi lại biết chiêu thức như thế, rốt cuộc ngươi là ai?” Tê giác cổ thở hổn hển hỏi.

“Chiêu thức tôi biết rất nhiều, chẳng lẽ đều phải nói rõ hết với ông sao?”

Lâm Thanh Diện ra lệnh một tiếng, cự long lập tức tấn công đối phương.

Tiếng rồng ngâm lớn vang vọng khắp khe núi, Kim Long phun ra một quả cầu lửa, vung hai móng vuốt trước về phía đối diện.

“Không ngờ lúc còn sống lại gặp được chiêu thức như thế! Nhưng ngươi cho rằng như vậy thì có thể đánh bại được ta sao, thật coi thường ta quá rồi!”

Dứt lời, sau lưng tê giác cổ có bụi bay mịt mù.

Lâm Thanh Diện cau mày nhìn thấy đôi chân sau cường tráng của tê giác đang đạp mạnh xuống đất, thủ thế chờ đợi, mà sừng tê giác cứng rắn nhất cũng mạnh nhất của nó đang đấu với Kim Long.

“Sau đây, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là đòn mạnh!”

Tê giác nói chuyện bằng giọng nói già nua.

Vào lúc quả cầu lửa của rồng gần trúng người nó, nó bắt đầu di chuyển.

Sức đột phá trong khoảnh khắc đó thật sự là sức đột phá mạnh nhất Lâm Thanh Diện nhìn thấy từ khi sinh ra đến giờ.

Hơn nữa, điều càng khiến Lâm Thanh Diện thấy khiếp sợ là khí thế không sợ hãi bất cứ thứ gì của con tê giác cổ này.

Ngọn lửa thiêu đốt trên người tê giác, nhưng lúc này nó như không hề phát hiện ra, cứ thế xông lên.

Tê giác khổng lồ chặn con rồng lớn lại.

Trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện cảm nhận được trên trán mình chảy ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu, thần hồn chi lực của mình suy yếu vô cùng nhanh.

Chiêu thức rồng ngâm là chiêu thức mạnh nhất Lâm Thanh Diện có từ trước đến nay, nó tiêu hao rất nhiều nội lực.

Dù Lâm Thanh Diện là nửa bước Thần cảnh cũng không chịu đựng được bao lâu.

Con rồng nhanh chóng bị khống chế, nó chỉ có thể dựa vào hai cái móng vuốt của mình chặn tê giác lại.

Mà lúc này tê giác cổ bước đi vững vàng, mỗi một bước đều để lại dấu chân rất lớn, tiếp tục đi về phía trước.

“Toi rồi, không đủ thần hồn chi lực!”

Lâm Thanh Diện thầm nghĩ, thực lực của mình không thể chịu đựng được lâu như thế, thân thể của con rồng cũng ngày càng mờ ảo hơn.

Có lẽ tê giác cổ đã phát hiện ra, nó lạnh lùng nói: “Ngươi có thể ép ta sử dụng đòn mạnh cũng coi như rất có thực lực rồi, nhưng chỉ đến thế mà thôi, hôm nay cứ kết thúc ở đây đi!”

Dứt lời, nó như lại mạnh hơn mấy phần, đâm thẳng qua chân trước mờ ảo của con rồng.

Lúc này, Lâm Thanh Diện nhớ tới viên Cố Thần đan Điền Uyên cho mình trước khi chia tay.

Lâm Thanh Diện ăn vào không chút nghĩ ngợi.

Sau khi ăn xong, anh cảm thấy thần hồn của mình còn vững hơn khi nãy rất nhiều, con rồng vàng trước mặt cũng dần ngưng tụ lại.

“Không ngờ trên người ngươi lại có nhiều thứ đến thế, ngay cả đan dược cấp hoàn mỹ cũng có.” Tê giác cổ địa hơi ngạc nhiên nói.

“Đan dược cấp hoàn mỹ chẳng là gì đâu, ông yên tâm, nếu ông có thể kiên trì đến cùng thì tôi có thể biểu diễn cho ông xong!”

Thần hồn dung hợp!

Lâm Thanh Diện mở ra tất cả thần hồn chi lực, bổ sung vào người con Kim Long kia.

Kim Long lập tức gào thét một tiếng, sức mạnh cũng lập tức được tăng cường.

Từ lần trước, sau khi Lâm Thanh Diện cảm thấy thần hồn của mình đột phá, anh luôn vô tình cố ý truyền nội kinh và huyền kình của mình lên trên con rồng này qua thần hồn.

Nhưng sau khi thử mấy lần thì vẫn thất bại.

Dù sao chiêu thức rồng ngâm đã tiêu hao rất nhiều sức lực của mình rồi, muốn mượn thần hồn chuyển thêm sức mạnh của mình lên Kim Long sẽ tốn nhiều sức hơn nữa.

Bây giờ Lâm Thanh Diện đã ăn Cố Thần đan, thần hồn lại mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

Có lẽ lần này có thể thành công thì sao?

Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng, lập tức truyền nội kình và huyền kình trong người đến Kim Long bằng thần hồn.

Tê giác lập tức thấy không đúng, bước đi cũng chậm lại rất nhiều.

Kim Long trở nên mạnh hơn, linh khí không ngừng tiến vào trong người nói, dường như cả thân hình cũng lớn hơn trước đó rất nhiều.

“Dường như… vẫn chưa đủ!”

Lâm Thanh Diện cắn răng kiên trì, đã sử dụng đến hết thần hồn chi lực, nhưng sức mạnh của Kim Long vẫn không tăng nhiều.

Ít nhất lúc này tê giác vẫn đang chiếm lợi thế.

“Đành phải sử dụng nó thôi!”

Lâm Thanh Diện nghĩ, thông qua bí thuật, cảnh giới lại tăng lên một lần nữa, cuối cùng bước một chân vào Thần cảnh trung kỳ!

Lần này, nội kình và huyền kình trong người còn truyền vào trong người Kim Long nhanh hơn lúc trước.

Trước đó, trong miệng Kim Long là ngọn lửa màu đỏ, bây giờ thì phát ra ánh sáng màu vàng!

Cuối cùng tê giác cổ cũng dừng chân lại, ngọn lửa thiêu đốt khiến làn da dày của nó biến thành màu đen.

“Ông không phải đối thủ của tôi, chịu thua đi!”

Lâm Thanh Diện cắn răng nói, thật ra tình trạng của anh cũng không dễ chịu.

Truyền nội kình và Huyền Kình qua, anh cảm thấy mình như bị đào rỗng.

“Ha hả, tên ranh con, ngươi thật sự khiến ta thấy hứng thú đấy, nhưng nếu ngươi chỉ có chút năng lực này thì ngươi mắc phải sai lầm lớn rồi.”

Ánh mắt tê giác rất sắc bén, nó nói: “Ngươi có cách đề cao thực lực, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không có à?”

Lúc nó nói, Lâm Thanh Diện nhìn thấy linh khí xung quanh như biến thành thực thể, đang tập trung về phía tê giác cổ.

Kinh khủng hơn là những linh khí này đang bị nó hấp thu bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

“Loài người các ngươi dựa vào đan dược và bí thuật để đề cao thực lực, còn bọn ta đương nhiên cũng có cách khác.”

Nói xong, làn da vốn bị đốt cháy khét trên người tê giác cổ chậm rãi phục hồi lại như cũ, ngọn lửa màu vàng hoàn toàn không tạo thành chút tổn thương gì cho nó.

“Tên ranh con, ta không biết người học được chiêu thức rồng ngâm từ đâu, nhưng đây cũng chỉ là một chiêu thức cấp thấp mà thôi!”

Tê giác cổ lớn tiếng nói, sau đó nó đứng thẳng người dậy!

Lâm Thanh Diện giật mình.

Chiêu thức rồng ngâm là một trong những chiêu thức của ma thần Tu La, dù so với tất cả chiêu thức của ma thần Tu La nó cũng không tính là tuyệt vời, nhưng tuyệt đối là một tồn tại khiến mọi người phải kheiép sợ.

Nhưng linh thú này lại khinh thường nó!

Tê giác cổ đứng thẳng dậy, thân thể to lớn khiến đầu nó như đụng vào nóc hang núi.

Đằng trước là lửa mạnh thiêu đốt, nhưng tê giác hoàn toàn không sợ hãi, thẳng thừng nắm lấy hai chân trước của Kim Long.

Lúc này, Kim Long có nội kình và huyền kình mạnh mẽ lại không thể thoát thân.

“Hủy diệt đi, ta sẽ chứng minh cho ngươi biết, đi vào rừng rậm Sương Mù là sai lầm lớn nhất của ngươi!”

Dứt lời, tê giác cổ gầm lên một tiếng, hai chân trước dùng sức, cuối cùng xé rách hai chân của Kim Long!

A!

Lâm Thanh Diện gào lên một tiếng, sau khi Kim Long do thần hồn của mình khống chế bị thương nặng thì anh cũng ngã xuống đất.

“Sao… Sao có thể chứ.”

Lâm Thanh Diện nhíu chặt mày, nội lực tiêu hao quá nhiều đã khiến anh trở về trạng thái nửa bước Thần cảnh.

“Vì sao mình đã đạt đến Thần cảnh trung kỳ vẫn không làm gì được nó?” Lâm Thanh Diện lẩm bẩm.

Không phải Thần cảnh, không thể bước vào Sương Mù!

Rõ ràng đã đến Thần cảnh nhưng vẫn không đánh lại tê giác cổ? Huống hồ rừng rậm Sương Mù rộng lớn, hang núi của tê giác cổ cũng không phải khu vực trung tâm của cánh rừng này.

Có nghĩa là còn có Linh Thú lợi hại hơn ở đây.

“Có biết sao ngươi lại thất bại không?”

Tê giác cổ kiêu ngạo nói: “Nếu ở bên ngoài, với thực lực của ngươi khi nãy, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng nơi này là địa bàn của ta, có linh khí dùng mãi không hết, mà ta vừa khéo có cách trong thời gian ngắn có thể hấp thụ một lượng lớn linh khí để đề cao thực lực.”

“Cho nên đây cũng là lý do ngươi thất bại!”

“Thất bại?”

Đầu óc Lâm Thanh Diện trống rỗng, từ sau khi ở rể nhà họ Hứa, mình từng chịu đựng đủ loại mỉa mai, lạnh lùng và thách thức, nhưng cuối cùng người thắng mãi mãi là anh.

Chẳng lẽ lần đầu tiên thất bại của cuộc đời là ở trong rừng rậm Sương Mù sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK