Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên Lôi nghe thấy Lâm Thanh Diện nói thì cảm thấy không có mùi vị gì, nhưng trong mắt anh ta thì Lâm Thanh Diện chỉ là một con ruồi đáng ghét mà thôi, nếu cứ ở đây kêu ong ong, vậy thì đập chết rồi nói tiếp.

“Trông chừng người phụ nữ này cho tao, đừng để cô ta chạy, tao xử lý tên ngốc này trước rồi chơi với cô ta sau.” Sở Thiên Lôi nhìn về phía mấy đàn em kia nói một câu.

“Nhóc con, mày muốn chết đúng không? Nếu vậy thì tao sẽ giúp mày, cho mình nếm thử nắm đấm lợi hại của ông đây!”

Sở Thiên Lôi không nói hai lời đấm về phía đầu của Lâm Thanh Diện, tốc độ vô cùng nhanh.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng khom lưng thoát khỏi cú đấm của anh ta, nhưng anh cũng không chú ý dưới chân có người làm đổ ly rượu nên sàn nhà vô cùng trơn trượt, lúc anh khom lưng xuống thì chân trượt một cái, cả người lập tức lung lay, suýt nữa ngã xuống mặt đất.

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thanh Diện luống cuống tay chân thì lập tức cười ha ha lên.

“Mẹ nó, trình độ này cũng dám thách thức với Sở Thiên Lôi, đúng là đồ ngốc.”

“Mẹ tôi ơi, tên này đúng là hài hước, Sở Thiên Lôi chỉ đấm một cái nhưng chưa chạm vào người thì anh ta đã suýt ngã xuống.”

“Sở Thiên Lôi đúng là trâu bò, cũng chưa chạm vào tên kia, mà anh ta lại lung lay muốn ngã, chẳng lẽ Sở Thiên Lôi đã học võ công trong tiểu thuyết võ hiệp sao?”



Sở Thiên Lôi nhìn Lâm Thanh Diện phản ứng nhanh như vậy, dễ dàng tránh được chiêu thức của mình thì trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng sau đó phản ứng của Lâm Thanh Diện làm cho anh ta buồn cười.

“Mẹ nó, quả nhiên là đồ ngốc, mày như vậy mà còn muốn đánh tao? Ăn phân đi thôi!”

Sở Thiên Lôi lại đấm về phía Lâm Thanh Diện, định dùng một chiêu đánh bại anh.

Lâm Thanh Diện đứng vững tại chỗ nghe nhiều người xung quanh chê cười mình thì cũng có chút xấu hổ, vừa rồi đó là một sai lầm.

Lúc này anh thấy Sở Thiên Lôi lại ra tay về phía mình thì đôi mắt nhíu lại, dùng tay chặn cánh tay thô như bắp chân của Sở Thiên Lôi.

Sở Thiên Lôi cười lạnh một tiếng, cảm thấy Lâm Thanh Diện dùng tay chặn cánh tay mình là cách ngu ngốc nhất, ở trong suy nghĩ của anh ta thì xương cốt của Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ gãy.

Nhưng sự thật không phát triển theo suy nghĩ của anh ta, sau khi Lâm Thanh Diện chặn cánh tay anh ta thì anh ta cảm thấy có một sức mạnh ngăn cản mình lại, cánh tay không thể nào nhúc nhích được.

“Vừa rồi chỉ là sai lầm mà thôi, hiện tại tôi sẽ cho anh biết thế nào là bốn lạng đẩy nghìn cân!”

Lâm Thanh Diện bóp cánh tay Sở Thiên Lôi, sau đó dùng sức vặn một cái, đồng thời dùng một chân đá vào đùi Sở Thiên Lôi, cơ thể cao lớn của Sở Thiên Lôi bay thẳng lên rồi rơi xuống đất.

“Sao lại như thế!” Sở Thiên Lôi kinh ngạc, anh ta vẫn chưa kịp phản ứng chuyện Lâm Thanh Diện đánh ngã mình.

Sau khi Lâm Thanh Diện đánh ngã Sở Thiên Lôi thì hai tay bắt lấy cổ tay anh ta, dùng một sức mạnh kỳ lạ ném mạnh Sở Thiên Lôi qua bên kia.

Những người chê cười Lâm Thanh Diện lập tức chuyển thành kinh ngạc, không ai dám chê cười Lâm Thanh Diện.

Người đàn ông nói chuyện với Lâm Thanh Diện cũng mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, tự mình lẩm bẩm: “Rốt… Rốt cuộc sao anh ta làm được chứ? Chẳng lẽ chuyện bốn lạng đẩy nghìn cân thật sự tồn tại?”

Ngay từ đầu Tiểu Trương còn lo lắng cho Lâm Thanh Diện, nhưng anh ta thấy cảnh này thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta chủ nhân nhà họ Tần mời Lâm Thanh Diện đến đây chơi cờ, cho nên chưa bao giờ nghĩ Lâm Thanh Diện có thể đánh nhau, cho tới bây giờ anh ta mới ý thức được Lâm Thanh Diện không chỉ là cao thủ cờ vây mà còn là cao thủ đứng đầu võ thuật.

“Khó trách người kiêu ngạo như Trần Tài Anh cũng cam tâm tình nguyện làm việc cho anh ta, xem ra anh ta thật sự không đơn giản.” Tiểu Trương nhìn Trần Tài Anh bên cạnh một cái, lẩm bẩm nói.

Lâm Thanh Diện đánh ngã Sở Thiên Lôi xong thì cúi đầu cười với anh ta nói: “Chỉ biết cậy mạnh, sức mạnh này lãng phí vì anh đúng là đáng tiếc.”

Sở Thiên Lôi hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện một cái mắng: “Con mẹ nó, tao sẽ lại đánh với mày!”

“Anh đã không còn cơ hội.”

Lâm Thanh Diện nói xong thì nắm lấy cánh tay Sở Thiên Lôi rồi dùng sức răng rắc một tiếng, trên cổ tay anh ta đã gãy xương.

Sở Thiên Lôi kêu thảm thiết một tiếng, lập tức giãy giụa dưới đất, Lâm Thanh Diện dùng chân đạp lên bụng anh ta làm cho anh ta không có sức bò dậy.

Sau đó anh lại giơ chân đạp gãy một chân của Sở Thiên Lôi, sau khi anh hoàn toàn phế anh ta xong mới từ anh bên người tránh ra.

Phó Cẩm Tú trợn mắt há miệng nhìn cảnh này, vừa rồi Sở Thiên Lôi còn hung hăng, nhưng chỉ dùng hai ba chiêu đã biến anh ta thành một kẻ tàn phế.

Lâm Thanh Diện giải quyết xong Sở Thiên Lôi thì quay đầu nhìn về phía Phó Cẩm Tú cười hỏi: “Cô có thể đối phó với những người còn lại đúng không?”

Phó Cẩm Tú lấy lại tinh thần trong khiếp sợ, sau đó nhanh chóng gật đầu với Lâm Thanh Diện.

Lúc này những đàn em Sở Thiên Lôi mang tới đã sớm sợ hãi Lâm Thanh Diện nên sao dám gây phiền phức, bọn họ nhanh chóng chạy đi, đỡ Sở Thiên Lôi rời đi quán bar Cẩm Tú.

Phó Cẩm Tú đầy biết ơn nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: “Xin hỏi vì sao anh lại giúp tôi? Chúng ta vốn không quen biết mà?”

Lâm Thanh Diện cười cười mở miệng nói: “Trần Tài Anh là người không tệ, người phụ nữ của anh ta không nên bị người ta bắt nạt như thế.”

Lâm Thanh Diện nói xong thì xoay người đi về phía Trần Tài Anh.

Phó Cẩm Tú vẫn chưa hiểu lời Lâm Thanh Diện nói thì thấy anh phải đi nên cô ta gọi vài tiếng, chẳng qua Lâm Thanh Diện đã đi vào trong đám người, cô ta cũng tìm không thấy bóng dáng của Lâm Thanh Diện.

Trong nháy mắt cô ta thấy được một ánh mắt quen, cả đời này cô ta sẽ không bao giờ nhận nhầm ánh mắt đó, lúc cô ta nhìn thấy ánh mắt đó thì lập tức chạy về phía cửa.

“Trần Tài Anh, nhất định là Trần Tài Anh, anh ấy đã trở về, nhất định là anh ấy đã trở về.” Hốc mắt của Phó Cẩm Tú đã ươn ướt, cô ta nhanh chóng chạy ra ngoài muốn đuổi theo người có ánh mắt giống như Trần Tài Anh.

Mấy năm nay cô ta đã chịu nhiều tủi thân và không cam lòng, gần như mỗi tối cô ta sẽ mơ thấy Trần Tài Anh, mỗi lần cô ta đều rơi nước mắt.

Cô ta không tin người đàn ông giống như một vị thần trong cuộc đời mình đã chết, mấy năm nay cô ta luôn chờ Trần Tài Anh trở về, nếu không có lòng tin này thì chỉ sợ cô ta không sống nổi nữa.

“Tài Anh, nhất định là anh, anh đã quay về đúng không?”

Phó Cẩm Tú chạy ra ngoài quán bar, trên đường lớn người tới người đi, Phó Cẩm Tú nhìn xung quanh, cho dù là người trẻ tuổi đã giúp đỡ cô ta hay là người cô ta chờ đợi đã biến mất không thấy gì nữa.

Là ảo giác sao?

Trong màn đêm, dáng người Phó Cẩm Tú có chút cô đơn, cô ta dùng tay che ngực đứng rất lâu trên đường lớn mới xoay người quay về quán bar.

Trên xe Bentley, Trần Tài Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Phó Cẩm Tú đẫm nước mắt quay về quán bar.

“Cẩm Tú, em chờ anh thêm hai ngày nữa, ngày kia em có thể nhìn thấy anh, đến lúc đó anh muốn người nhà họ Phó phải xin lỗi em, anh ta nợ anh, anh muốn bọn họ phải trả lại gấp đôi!” Trần Tài Anh lẩm bẩm nói.

“Hiện tại anh cũng có thể gặp cô ấy, chỉ cần người nhà họ Phó không phát hiện là được.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Trần Tài Anh lắc đầu nói: “Tôi đã nhịn mấy năm rồi, không thiếu mấy ngày nữa, trước khi tôi gặp Cẩm Tú thì sẽ giết chết tên khốn Tôn Cảnh kia, tôi coi anh ta là anh em, anh ta lại muốn cưới vợ của tôi, tôi nhất định phải báo thù này!”

Tiểu Trương nhìn Trần Tài Anh một cái rồi mở miệng nói: “Mặc dù nhà họ Tôn chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng nhà bọn họ đã luyện võ mấy đời, mỗi ngày Tôn Cảnh đều ở võ quán, anh muốn giết anh ta thì sợ là hơi khó khăn.”

Lâm Thanh Diện cười cười mở miệng nói: “Mặc kệ anh ta ở đâu thì giết anh ta dễ như trở bàn tay, chỉ cần nhà họ Tần các người giúp đè chuyện này xuống là được.”

Lúc này Tiểu Trương đã có cái nhìn khác về Lâm Thanh Diện, anh ta nghe anh nói như vậy thì lập tức gật đầu.

Cùng lúc đó, ở sân bay thành phố Thanh Vân, Khương Tuyên Vũ xuống máy bay rồi đi tới một chiếc xe phía trước, hai người xuống xe gồm một già một trẻ, người già là Tôn Văn Khuê, chủ nhà họ Tôn hiện tại, đồng thời cũng là chủ của võ quán Tôn Thị.

Mà người trẻ tuổi hơn là Tôn Cảnh.

“Anh Khương đi đường vất vả, mau lên xe đi, tôi đưa cậu về nghỉ ngơi, lần này võ quán Vân Khê có thể phái anh Khương đến đây hướng dẫn võ quán Tôn Thị đúng là vinh hạnh của võ quán Tôn Thị.” Tôn Văn Khuê cười mở miệng.

Khương Tuyên Vũ xua tay, trên mặt đầy kiêu ngạo.

Lần trước Khương Tuyên Vũ bị Lâm Thanh Diễn dạy dỗ một trận trước cửa quán KTV của Trương Quân Hào, vì thế anh ta luôn oán hận Lâm Thanh Diện trong lòng, mặc dù võ quán Vân Khê ở kinh đô không tranh giành lợi ích, nhưng không phải ai cũng có thể trêu chọc.

Anh ta vẫn luôn muốn tìm Lâm Thanh Diện để báo thù cho đàn anh của mình.

Đáng tiếc sau đó anh ta đến KTV Trương Quân Hào nhưng vẫn chưa gặp được Lâm Thanh Diện, Trương Quân Hào cũng vẫn luôn cảnh cáo Khương Tuyên Vũ đừng trêu chọc Lâm Thanh Diện, nếu không thì sẽ hối hận.

Đến khi chủ của võ quán Vân Khê biết chuyện này, hơn nữa sau khi nhìn vết thương của Khương Tuyên Vũ đã lập tức cảnh cáo Khương Tuyên Vũ, nói anh ta đừng tìm Lâm Thanh Diện gây phiền toái, nếu không anh ta sẽ bị đánh chết.

Lúc này Khương Tuyên Vũ mới ý thức được Lâm Thanh Diện rất kinh khủng, chủ võ quán của bọn họ có thể dựa vào vết thương đoán thực lực của một người, nếu chủ võ quán nói như vậy thì chắc chắn không sai.

Sau khi Khương Tuyên Vũ biết thực lực của Lâm Thanh Diện thì không đi tìm Lâm Thanh Diện nữa, trong lòng vừa nghĩ mà sợ, nếu ngày đó anh không trốn nhanh thì không chừng Lâm Thanh Diện sẽ đánh chết mình.

Hơn nữa làm cho anh ta có chút kỳ lạ là anh ta muốn tìm chủ võ quán báo thù giúp mình thì chủ võ quán lại cắt đứt suy nghĩ này, hơn nữa mỗi lần nhắc tới Lâm Thanh Diện thì trên mặt chủ võ quán lộ ra nụ cười kỳ lạ, giống như quen biết Lâm Thanh Diện vậy.

Khương Tuyên Vũ muốn giải tỏa buồn bực nên xin đi du lịch, đúng lúc võ quán Tôn Thị dùng tiền mời người của võ quán Vân Khê đến hướng dẫn, vì thế anh ta đến thành phố Thanh Vân.

Anh ta thấy ở thành phố Thanh Vân này chắc chắn sẽ không gặp Lâm Thanh Diện biến thái đó.

“Anh Khương, ngày mai chúng tôi muốn anh tiến hành hướng dẫn, đến lúc đó những người có thực lực ở thành phố Thanh Vân sẽ tham gia, không có vấn đề gì chứ?” Tôn Văn Khuê mở miệng hỏi.

“Không thành vấn đề, ở chỗ các người thì có thực lực gì chứ, tôi đánh mười chiêu hướng dẫn các người cũng không phải là chuyện nhỏ.” Khương Tuyên Vũ đầy kiêu ngạo nói một câu.

Tôn Văn Khuê và Tôn Cảnh có chút xấu hổ, nhưng cũng không dám phản bác, dù sao Khương Tuyên Vũ nói không sai, người của võ quán Vân Khê thì tùy tiện chọn một người cũng có thể đánh thắng bọn họ.

Mặc dù là Tôn Văn Khuê thì ở trước mặt Khương Tuyên Vũ cũng không kiên trì không được mấy chiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK