Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quần chúng đứng hóng chuyện xung quanh vốn nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ăn mặc bình thường thì nghĩ rằng bọn họ không có tiền.

Nhưng lúc nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ ăn mặc chỉn chu kia, mọi người đều nhất thời bất ngờ, không ngờ bộ đồ trong tay Hứa Bích Hoài lại đắt như thế.

“Xì, ai biết bộ đồ trong tay cô là thật hay giả, nói không chừng là mua hàng nhái bên lề đường, tôi nói cho cô biết, Lý Xuân Linh tôi từng mặc vô số đồ hiệu, chắc chắn bộ đồ của cô không tới giá đó!” Lý Xuân Linh khẳng định.

Hứa Bích Hoài cắn môi dưới, không ngờ người này lại không nói lý lẽ như thế.

“Chúng tôi mới mua bộ đồ này từ trong trung tâm thương mại, nếu bà không tin thì có thể đi vào đó hỏi, tôi không cần phải lừa gạt bà, nhưng cô đối xử với bà này như vậy thì thật sự quá đáng.” Hứa Bích Hoài tức giận nói.

“Tôi quá đáng thì liên quan gì đến cô? Tôi nói cho cô biết, mau cút qua một bên cho tôi, bằng không ngay cả cô cũng bị đánh, đúng là đồ không có mắt, ngay cả chuyện của tôi cũng dám quản nữa.” Lý Xuân Linh bực tức nói.

Sắc mặt Lâm Thanh Diện nhất thời trầm xuống, anh nhìn chằm chằm Lý Xuân Linh, rồi lạnh lùng nói: “Nếu bà đã gây sự vô cớ như thế, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Ôi cha, cậu còn dám nói không khách sáo với tôi à? Cậu là cái thá gì mà dám nói tôi gây sự vô cớ, có tin tôi đá chết cậu không?”

Lý Xuân Linh nói xong thì nhấc chân đạp vào người Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện thấy thế thì hừ lạnh, nhanh chóng nhấc chân đạp thẳng vào đầu gối Lý Xuân Linh, chân đó của bà ta bật ra sau ngay, cả người bà ta mất thăng bằng, ngồi bệch xuống hốc cây ở phía sau.

Lý Xuân Linh vội đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy lửa giận, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện nói: “Cậu đợi đó cho tôi, tôi sẽ gọi điện cho chồng tôi, bảo ông ấy tới đây xử lý cậu!”

Lâm Thanh Diện không quan tâm đến Lý Xuân Linh, mà quay đầu nhìn người phụ nữ ở phía sau hỏi: “Bác không sao chứ?”

Người phụ nữ đó lắc đầu, vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Tôi không sao, hai người đứng quản chuyện này nữa, tôi không muốn liên lụy đến hai người, trông người này có vẻ không dễ chọc, hai người nên rời khỏi đây đi.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Bác yên tâm, chúng tôi sẽ không sao đâu, ở Hồng Thành này, vẫn chưa có ai có thể chọc được tôi. Đúng rồi, mà bác tên gì?”

“Tôi... tôi tên Tôn Tuệ Phương.” Tôn Tuệ Phương nói với vẻ bất đắc dĩ, bà không muốn chuyện hôm nay ầm ĩ như vậy.

“Bác Tôn, không sao đâu, bác đừng lo lắng.” Hứa Bích Hoài an ủi.

Tôn Tuệ Phương bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.

Lý Xuân Linh gọi điện cho chồng bà ta, rồi hung ác nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện nói: “Chồng tôi sắp tới đây rồi, cậu đợi đó, anh ấy mà tới đây là cậu tiêu đời, còn dám đánh tôi nữa à, cậu cứ đợi chết đi!”

Lâm Thanh Diện không nói gì, anh cảm thấy người phụ nữ này thật sự quá đáng, thầm nghĩ nếu bà ta còn muốn gây sự vô cớ nữa, anh sẽ dạy bà ta một bài học nhớ đời.

Đúng lúc này, có người vỗ vai Lâm Thanh Diện, anh quay đầu lại nhìn thì thấy là Trần Tài Anh.

“Sao ông lại ở đây?” Lâm Thanh Diện cười hỏi.

“Có người muốn tìm tôi giúp đỡ, hẹn gặp tôi trong tiệm cơm phía trước, tôi thấy nơi này có một nhóm người vây quanh, không biết đang làm gì, nên đi tới xem thử, không ngờ lại nhìn thấy cậu.” Trần Tài Anh cười nói.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn Lý Xuân Linh rồi nói: “Đụng phải một người ngang ngược không nói lý lẽ, nên muốn giảng lý lẽ với bà ta.”

“Cậu bảo ai không nói lý lẽ, tên nghèo hèn kia, cậu nói lại lần nữa cho tôi xem, có tin tôi xé rách miệng của cậu không?” Lý Xuân Linh xù lông lên ngay.

Trần Tài Anh quay đầu nhìn bà ta: “Cô à, đủ rồi đấy, bà chị không trêu nổi cậu ta đâu, tôi khuyên bà chị nên đi nhanh đi.”

Lý Xuân Linh nghe Trần Tài Anh nói vậy thì nhất thời khinh bỉ nói: “Cậu ta là cái thá gì mà tôi không trêu nổi chứ? Các anh có biết chồng tôi làm gì không, tôi nói cho hai người biết, chồng tôi mà tới đây thì hôm nay hai người đừng hòng rời khỏi đây.”

“Tôi mặc kệ chồng bà chị là ai, nếu bà chị vẫn muốn tiếp tục gây sự với cậu ấy thì bà chị sẽ phải hối hận đấy.” Trần Tài Anh nói.

“Người này bị bệnh à? Anh với cậu ta là cùng một phe, tôi thấy đầu óc ba người đều có vấn đề, những chuyện vớ vẩn không nên quản cũng quản, tôi nhìn không ưa người khác đó thì sao, chẳng lẽ tôi còn phạm pháp à? Tôi nói cho mấy người biết, ở Hồng Thành này, chỉ có người tên là Trần Tài Anh mới có thể làm cho chồng tôi kiêng kỵ, ngoài ra những tên bần hèn lang thang như hai anh thì anh ấy có đánh chết cũng không ai dám quản.” Lý Xuân Linh hét lên.

Trần Tài Anh và Lâm Thanh Diện liếc nhìn nhau, trên mặt đều nở nụ cười giễu cợt.

“Nếu sợ thì mau xin lỗi tôi đi, rồi bảo người phụ nữ nghèo hèn kia quỳ xuống liếm giày cho tôi, tôi sẽ không so đo với mấy người nữa, bằng không, mấy người đều chết chắc với tôi!” Lý Xuân Linh trợn mắt nói.

“Vậy chúng tôi sẽ đợi một lát.” Trần Tài Anh cười nói.

Ngụy Nghiễm Bình đi có vẻ gấp gáp tới trước trung tâm thương mại, ông ta vốn định tìm Trần Tài Anh để nhờ giúp đỡ, còn cố ý mời Trần Tài Anh ăn một bữa cơm.

Nhưng lúc nãy anh nhận được điện thoại của vợ mình, nói cô ấy bị người khác đánh, bảo anh mau chóng tới đó, hết cách rồi, anh nghĩ có lẽ Trần Tài Anh cũng chưa tới đó, nên vội vàng tới đây xem thử.

Từ xa, anh đã nhìn thấy một nhóm người vây quanh ở bên này, nên sải bước tới đây, vừa nhìn đã thấy vợ mình đang đứng bên trong.

“Bà xã, em không sao chứ?” Ngụy Nghiễm Bình đi tới hỏi.

Lý Xuân Linh thấy chồng mình tới rồi thì bắt đầu khóc lóc, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hăng khi nãy nữa.

“Ông xã, cuối cùng anh cũng tới rồi, nếu anh còn không tới, em sẽ bị bọn họ đánh chết mất, anh nhất định phải giúp em dạy dỗ bọn họ một trận, mấy tên nghèo hèn bọn họ thế mà dám thách thức em, thật tức chết em mà.” Lý Xuân Linh kể lể.

Quần chúng xung quanh đều tặc lưỡi lấy làm lạ, thầm nghĩ kỹ năng diễn xuất của Lý Xuân Linh có thể đạt giải Ảnh hậu rồi, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng nữa.

Ngụy Nghiễm Bình thấy dáng vẻ không hề bị đánh Lý Xuân Linh, thì biết ngay chắc chắn vợ muốn giả vờ đáng thương để mình giúp báo thù.

Ông ta quá hiểu tính cách người vợ này của mình.

Ông bất đắc dĩ nhìn về phía mấy người Lâm Thanh Diện, khi ánh mắt rơi trên người Trần Tài Anh thì cả người nhất thời cứng đờ.

Trần Tài Anh nhìn ông ta giễu cợt nói: “Ngụy Nghiễm Bình, ông quản người vợ này thật chẳng ra gì.”

Ngụy Nghiễm Bình vội vàng đi tới bên Trần Tài Anh, vẻ mặt tràn đầy cung kính nói: “Anh Trần, sao anh lại ở đây, chẳng phải chúng ta đã hẹn gặp nhau trong nhà hàng sao?”

Trần Tài Anh hừ lạnh: “Người vợ này của ông chọc người anh em của tôi, ông nói xem tôi có còn tâm trạng để đi ăn cùng ông không?”

Sắc mặt Ngụy Nghiễm Bình thay đổi, có thế nào ông cũng không ngờ rằng, vợ mình lại trêu chọc người anh em của Trần Tài Anh, ông vẫn còn chuyện muốn cầu xin người ta, nếu vì chuyện này mà người ta không giúp ông nữa, vậy thì ông gặp rắc rối lớn rồi.

“Anh Trần, chắc chắn chuyện này là hiểu lầm, tôi nhất định sẽ quản nghiêm người vợ điên này, mong anh Trần đừng trách tội.” Ngụy Nghiễm Bình cầu xin.

Lý Xuân Linh thấy Ngụy Nghiễm Bình không những không giúp mình xử lý mấy người này, mà ngược lại còn khách sáo trò chuyện với Trần Tài Anh thì không vui ngay: “Ông xã, anh làm gì thế, anh mau giúp em dạy dỗ bọn họ đi, nhất là người đàn ông xuất hiện cuối cùng kia, còn khoe khoang nói em không trêu nổi bọn họ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà, sao em có thể không trêu nổi một tên ngu ngốc như anh ta chứ?”

Ngụy Nghiễm Bình nghe Lý Xuân Linh nói thế thì tát thẳng vào mặt bà ta mắng: “Đồ có mắt không tròng này, anh Trần nói cô không trêu nổi chính là không trêu nổi, cô còn đứng đây khoe khoang với ai nữa?”

Lý Xuân Linh ôm mặt mình, nhìn Ngụy Nghiễm Bình với vẻ mặt không dám tin: “Anh dám đánh em, anh điên rồi à?”

“Là tôi điên hay cô điên? Cô có biết cô đã trêu chọc ai không hả?” Ngụy Nghiễm Bình hét lên.

Lý Xuân Linh liếc nhìn mấy người Trần Tài Anh rồi nói: “Chẳng phải chỉ là mấy tên nghèo hèn thôi ư, còn có thể là ai nữa chứ?”

“Đây là Trần Tài Anh, hôm nay tôi còn có chuyện cần cầu xin người ta, kết quả cô lại tới gây sự với người ta, với địa vị của anh ấy trong Hồng Thành, nếu cô chọc anh ấy, cô nghĩ xem mình có sống tốt được không?” Ngụy Nghiễm Bình thở dài.

Lý Xuân Linh trợn tròn mắt thốt lên ngay: “Anh nói cái gì, anh ta là Trần Tài Anh à?”

“Nếu không cô tưởng anh ta là ai, hôm nay cô thật sự gây họa cho tôi rồi!” Ngụy Nghiễm Bình nói.

Quần chúng xung quanh đều mang vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng người trông có vẻ bình thường này lại là Trần Tài Anh.

“Hóa ra người này là Trần Tài Anh, thảo nào lại mang dáng vẻ như không có chuyện gì thế kia.”

“Người ta là nhân vật lớn trong Hồng Thành đó, tất nhiên sẽ không sợ người phụ nữ đáng ghét kia rồi.”

“Nói như vậy, hôm nay xem như có người có thể xử lý người phụ nữ điên này rồi, lúc nãy tôi nhìn mà nổi giận, nhưng tiếc là tôi không dám quản.”

...

“Ông xã, có phải anh đang gạt em không, trông người này rất bình thường không có gì lạ, vừa nhìn là biết tên nghèo hèn, sao có thể là nhân vật lớn như Trần Tài Anh chứ, chắc chắn là anh nhận nhầm người rồi.” Lý Xuân Linh nói.

Ngụy Nghiễm Bình sắp tức đến phát nổ, lại tát vào mặt Lý Xuân Linh mắng: “Mẹ kiếp, đầu óc cô có vấn đề à, sao tôi lại cưới một người ngu ngốc như cô chứ, anh ấy không phải Trần Tài Anh, chẳng lẽ là cô à? Tôi mặc kệ tôi làm thế nào, tự cô nghĩ cách giải quyết đi!”

Giờ Lý Xuân Linh mới ý thức được, chỉ sợ mình thật sự chọc vào Trần Tài Anh, người có tiếng tăm lừng lẫy ở Hồng Thành.

Vẻ mặt bà ta đầy hối hận, quay đầu nhìn Trần Tài Anh nói: “Anh Trần, tôi biết tôi sai rồi, tôi thật sự không ngờ mình lại đụng trúng anh, mong anh tha cho tôi.”

“Bà không cần xin lỗi tôi, người bà trêu chọc không phải tôi.” Trần Tài Anh nói.

Lý Xuân Linh quay đầu liếc nhìn Tôn Tuệ Phương, rồi cắn môi đi tới trước mặt bà ta nói: “Tôi sai rồi, tôi có lỗi với chị, tôi xin lỗi chị, chị có thể tha thứ cho tôi được không?”

Ngụy Nghiễm Bình đi tới phía sau Lý Xuân Linh, rồi đá thẳng vào chân bà ta, bà ta bỗng quỳ sụp xuống trước mặt Tôn Tuệ Phương.

“Nếu xin lỗi thì xin lỗi cho đàng hoàng, cô không đưa ra thành ý thì sao người ta tha thứ cho cô được, mau dập đầu với người ta đi, nói không chừng người ta vui rồi sẽ tha thứ cho cô.” Ngụy Nghiễm Bình tức giận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK