Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tiệc rượu đã tan, trời vào đêm.

Lâm Thanh Diện lê tấm thân nghiêng nghiêng ngả ngả của mình trở về trong phòng, gương mặt anh vẫn còn nở nụ cười đùa bỡn, nhớ lại màn đối thoại của hai ba con nhà họ Tần mà mình đã nghe thấy khi đi vệ sinh.

Anh không ngờ Tần Đốc Công lại dạy Tần Vô Song làm vậy để đạt được mục đích của mình.

Trong lòng Lâm Thanh Diện hiểu rất rõ, mình đã thể hiện quá xuất sắc trong thành phố Thanh Vân, hơn nữa chắc chắn Tần Vô Song đã nói cho ba mình biết anh có tấm thẻ đen thế giới, Tần Đốc Công muốn giữ mình lại cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Chỉ có điều ông ta bảo Vô Song dùng cách àny thì đúng thật là vô liêm sỉ, dù gì nói nặng một chút thì cho dù Tần Vô Song tự nguyện, ông ta cũng đang lợi dụng con gái của mình.

Chuyện này khiến cho Lâm Thanh Diện cảm thấy phản cảm.

Thực chất cho dù hôm nay Lâm Thanh Diện không nghe thấy màn đối thoại của Tần Đốc Công và Tần Vô Song, Tần Vô Song cũng không thể xảy ra quan hệ gì với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện luôn giữ lại lý trí lúc uống rượu ở bên ngoài, anh sẽ không uống say đến bất tỉnh nhân sự, bởi thế sau đó những người nhà họ Tần mời rượu Lâm Than Diện, Lâm Thanh Diện đều len lén đổi thành nước để uống.

“Xem ra sau này phải ít đến gần con gái một chút mới được, tình cảm mới là chuyện khó giải quyết nhất trên đời này.” Lâm Thanh Diện nở nụ cười bất đắc dĩ, anh nằm trên giường, khép mắt lại.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng Lâm Thanh Diện bị mở ra, Tần Vô Song chỉ mặc chiếc áo mỏng, tóc để xõa, gương mặt đỏ bừng, vóc dáng quyến rũ.

“Lâm Thanh Diện, anh ngủ chưa?” Tần Vô Song cất tiếng hỏi.

Lâm Thanh Diện không đáp.

Tần Vô Song nghĩ chắc chắn Lâm Thanh Diện đã say rồi, cô ta kích động đi đến bên cạnh giường, cúi đầu nhìn Lâm Thanh Diện đang nằm trên giường đăm đăm, cô ta nỉ non: “Lâm Thanh Diện, anh là người đàn ông duy nhất khiến cho em rung động, cho dù anh đã kết hôn thì em cũng không buông tay đâu.”

“Mặc dù làm như thế có thể sẽ mang lại rắc rối cho anh, nhưng em không muốn anh biến mất trong cuộc đời của em, bởi thế…”

Tần Vô Song vừa nói vừa đi đến bên cạnh giường, cô ta khom lưng nằm xuống người Lâm Thanh Diện.

Vào lúc này, đột nhiên Lâm Thanh Diện mở to mắt, anh ngồi dậy trên giường, khiến cho Tần Vô Song giật mình.

Anh không để cho Tần Vô Song có cơ hội nói gì mà đánh vào lưng cô ta, khiến cho Tần Vô Song ngất đi.

Anh đặt Tần Vô Song nằm lên trên giường, Lâm Thanh Diện thở phào một hơi, ghém lại mền cho cô ta, may mà trong phòng không mở đèn, chứ bằng không Lâm Thanh Diện nhìn thấy quầo áo trên người cô ta, lại có thêm men rượu, sợ rằng anh sẽ không nhịn nổi.

“Xem ra tối hôm nay phải sang phòng cô ta ngủ một đêm rồi.”

Lâm Thanh Diện không chần chừ nữa mà đi thẳng ra ngoài, đến căn phòng của Tần Vô Song ở cách vách để ngủ.

Sáng ngày hôm sau.

Tần Đốc Công vui vẻ đi ra khỏi phòng của ông ta, muốn nhìn xem con gái mình và Lâm Thanh Diện như thế nào rồi, nếu như gạo đã nấu thành cơm, cho dù Lâm Thanh Diện muốn bỏ đi thì cũng khó lòng gạt nổi quan hệ với ông ta và Tần Vô Song. Ông ta biết Lâm Thanh Diện không phải là hạng người vô liêm sỉ, nếu như sau này nhà họ Tần có gặp khó khăn thì Lâm Thanh Diện cũng sẽ đứng ra giúp đỡ.

Ông ta còn chưa đi được mấy bước đã cảm nhận được không khí lạnh sau lưnng mình, rồi sau đó, cảm giác bất an dậy lên trong lòng, ông ta vội vàng quay người lại, thấy Lâm Thanh Diện lạnh mặt đứng sau lưng mình, cũng không biết anh đã đứng đây từ bao giờ.

“Lâm…Lâm Thanh Diện, sao cậu dậy sớm thế, không ngủ thêm một chút nữa à?” Tần Đốc Công lúng túng.

Bây giờ sát khí toát ra ngùn ngụt từ người Lâm Thanh Diện, cho dù Tần Đốc Công kêu Tần Vô Song làm thế, Lâm Thanh Diện cũng không thiệt thòi một chút nào, nhưng Lâm Thanh Diện không thích bị người khác tính kế, cho dù không bị bất lợi quá nhiều nhưng Lâm Thanh Diện cũng không chấp nhận cách làm này.

“Ông chủ Tần, tối hôm qua Tần Vô Song đi vào trong phòng của tôi là do ông sai khiến sao?” Lâm Thanh Diện lạnh giọng mà hỏi.

“Lâm…Lâm Thanh Diện, cậu nói cái gì đấy, tối hôm qua Vô Song vào phòng cậu à? Thế hai người…”

“Để ông thất vọng rồi, tôi đánh ngất cô ta rồi vào phòng cô ta ngủ một giấc.” Lâm Thanh Diện đáp.

Tần Đốc Công trừng mắt, không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này, Lâm Thanh Diện cũng giỏi chống lại cám dỗ quá đi mất, tên nhóc này đúng là đồ biến thái.

“Tôi biết mục đích của ông là gì, lần này tôi giúp đỡ nhà họ Tần là vì cảm ơn ông đã báo thù cho Trần Tài Anh, nhưng đây không phải là lý do để ông giở trò với tôi, tôi đến tìm ông chỉ vì ở thành phố Thanh Vân, tìm nhà họ Tần thuận tiện hơn mà thôi, cho dù không có sự giúp đỡ của nhà họ Tần, tôi cũng có thể báo thù được.”

“Nể tình nghĩa trước kia của ông, tôi không tính toán với ông chuyện này, có điều ông nhớ cho rõ đây, nhà họ Tần của ông không đủ tư cách để giữ Lâm Thanh Diện tôi lại đâu.”

“Tôi đi đây, giúp tôi nói lời tạm biệt với Tần Vô Song, cô ta là một cô gái tốt, giúp cô ta tìm gia đình tử tế đi.”

Sau khi nói dứt lời, Lâm Thanh Diện quay người bỏ ra khỏi nhà họ Tần, tự mình đến sân bay.

Đến khi Lâm Thanh Diện đi được một lúc, Tần Đốc Công mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ông ta nhận ra sống lưng của mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Khi nãy Lâm Thanh Diện đứng trước mặt ông ta, sát khí trong vô hình ấy đè nén làm cho ông ta không sao thở nổi, ông ta có cảm giác Lâm Thanh Diện muốn giết chết mình chỉ cần một ý nghĩ mà thôi.

“Xem ra mình ngây thơ quá, một bậc hào kiệt như thế thì làm sao cam tâm tình nguyện ở lại nhà họ Tần.” Tần Đốc Công cảm khái: “Nhưng sao cậu ấy lại chịu ở Hồng Thành kia chứ?”

“Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện lại đáng sợ như thế, cậu ấy và nhà họ Lâm trong thủ đô có quan hệ gì với nhau sao?”

Nghĩ đến đây, Tần Đốc Công giật mình, nếu như là thế thì ông ta cũng hiểu được tại sao Lâm Thanh Diện nói rằng mình không đủ tư cách giữ anh lại.

Tần Đốc Công lắc đầu bất đắc dĩ, ông ta cũng không nghĩ đến chuyện này nữa, trong lòng đã thầm quyết định, dù cho sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chắc chắn ông ta sẽ không hy sinh con gái của mình.

Tòa nhà Địa Ốc Vân Hải.

Kim Văn Ngạo ngồi sau bàn làm việc, lần nào gọi điện cho Kim Tôn cũng không thông.

Vào lúc này, có một người đàn ông đeo kính đi vào trong phòng, Kim Văn Ngạo lập tức đứng dậy cất tiếng hỏi: “Có tin tức của cậu chủ chưa?”

Người đó lắc đầu rồi đáp: “Vẫn con chưa tìm được cậu chủ đã đi đến đâu, nhưng khi nãy tôi đã tra được thời gian chuyến bay của Lâm Thanh Diện đáp xuống Hồng Thành, chính là chiều nay.”

Kim Văn Ngạo lập tức híp mắt lại, ánh mắt ông ta hằn lên sát khí, ông ta lạnh giọng nói: “Đúng là đồ chết tiệt, hại tôi tổn thất nhiều đến thế trong Địa Ốc Vân Hải, lần này chắc chắn tôi sẽ không buông tha cho cậu ta đâu.”

“Những tay đấm mà tôi kêu cậu bí mật huấn luyện đã về rồi đúng không, nghe nói bọn họ đã từng đánh chết con gấu ngựa trong rừng sâu, bây giờ cũng đã đến lúc dùng đến bọn họ rồi, không biết Lâm Thanh Diện có giỏi chịu đòn như gấu ngựa hay không?”

Sau khi nói dứt lời, Kim Văn Ngạo mạnh tay bóp chặt điện thoại, vốn dĩ ông ta định phô sự nham hiểm như trong ti vi, có điều ông ta lại phát hiện mình không khỏe đến mức có thể bóp nát điện thoại.

Bởi thế ông ta tìm một tờ giấy tượng trưng để phát tiết.

“Đi sắp xếp đi, kêu đội đánh đấm ấy chuẩn bị chu đáo, chiều nay tôi muốn khiến cho Lâm Thanh Diện không bước chân ra nổi sân bay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK