Lâm Thanh Diện nhìn thấy vẻ ngoài tráng lệ của chiếc du thuyền, trong lòng cũng không khỏi khen người thiết kế ra công trình vĩ đại này.
Chiếc du thuyền này có tên là Trân Châu, là do đảo Ánh Trăng cho tiền chế tạo, chuyên chở những khách du lịch từ khắp các nơi trên thế giới đến đảo.
Cũng chính vì sự tồn tại của chiếc du thuyền này, vé vào cửa của đảo Ánh Trăng mới trở nên vô cùng quý giá, cho dù là vé rẻ nhất, cũng phải mất 600 triệu/người, người mua loại vé này, bình thường chỉ có thể ở tầng dưới cùng của chiếc du thuyền, không có tư cách bước tầng cao hơn.
Trân Châu tổng cộng có 12 tầng, giá tầng thấp nhất là 600 triệu/người, lên một tầng, giá tăng lên 150 triệu, mà tầng cao nhất của du thuyền, chính là nơi xa hoa nhất của cả du thuyền, nơi này được trang trí xa hoa nhất, các thiết bị cao cấp nhất, cùng với sự phục vụ đạt mức cao nhất, đồng thời nơi này cũng là nơi có view nhìn đẹp nhất của cả du thuyền, có thể thu trọn cảnh đẹp của biển cả vào trong tầm mắt.
Mà tầng cao nhất tổng cộng chỉ bán 10 vé, 4 tỷ rưỡi/vé.
Vé mà Hướng Vân Thiên mua cho Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài chính là vé của tầng cao nhất.
“Ông xã, chúng ta lần này sẽ ở tầng mấy của chiếc du thuyền này?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi Lâm Thanh Diện một câu.
Lâm Thanh Diện nhấc tay, chỉ về phía cột buồm của tầng cao nhất, nói: “Ở đó.”
“Ớ? Đây không phải Hứa Bích Hoài hay sao? Hai người sao lại ở đây?” Vào lúc này, giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Hứa Bích Hoài ngoảnh đầu liếc nhìn về hướng đó thì nhìn thấy một thanh niên mặc vest, tóc ngắn, trông lớn hơn cô mấy tuổi.
Bên cạnh thanh niên là một mỹ nữ ăn mặc diễm lệ, dáng vóc lồi lõm có đủ.
Sau khi nhìn thấy người thanh niên đó, Hứa Bích Hoài lập tức lộ ra biểu cảm nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Anh là?”
Người thanh niên đó lập tức bật cười, mở miệng nói: “Không ngờ cô vậy mà không nhớ tôi nữa, có điều cũng đúng, cô luôn sống ở nơi nhỏ bé như Hồng Thành, hai chúng ta tổng cộng cũng chỉ gặp nhau không qua ba lần, cô không nhớ cũng là chuyện bình thường.”
“Tôi là Hứa Thông, là anh họ xa của cô ở Dương Thành, lúc đầu ông nội cô dẫn cô đến chỗ chúng tôi, lúc đó cô giống như một cô nhóc dưới quê, không ngờ bây giờ vậy mà cũng lộ ra dáng vẻ thành thục rồi.”
Nghe thấy lời này của Hứa Thông, trong đầu của Lâm Thanh Diện lập tức nhớ đến người trước mặt này là ai, sau đó trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ nhíu mày.
Hứa Thông này quả thật là anh họ xa của cô, người này là người thuộc dòng chính của gia tộc Hứa gia ở Dương Thành, nhà họ Hứa ở Hồng Thành và nhà họ Hứa ở Dương Thành quả thật có một chút quan hệ họ hàng, chính là có dây dưa với thế hệ của Hứa Mạn Tranh.
Bởi vì những năm nay hai nhà không có qua lại gì, cho nên quan hệ đã nhạt dần, ban đầu Hứa Mạn Tranh dẫn Hứa Bích Hoài đến Dương Thành một lần.
Hứa Bích Hoài đối với ký ức lúc nhỏ đi đến nhà họ Hứa ở Dương Thành vẫn tương đối khắc sâu, bởi vì Dương Thành là một thành phố lớn tuyệt đẹp có thể sánh ngang với Kinh Đô, nhà họ Hứa ở Dương Thành có thể trở thành gia tộc chuẩn tuyến đầu, đương nhiên không xem nhà họ Hứa ở Hồng Thành cỏn con vào mắt.
Cho nên lúc đó Hứa Mạn Tranh dẫn Hứa Bích Hoài đến đó, nhận vô số sự chế giễu và ánh mắt khinh rẻ, trong đó xem thường cô nhất chính là Hứa Thông này, anh ta luôn nói Hứa Bích Hoài là đồ nhà quê, hơn nữa luôn lấy nhà họ Hứa ở Dương Thành ra so với nhà họ Hứa ở Hồng Thành, có một lần nói Hứa Bích Hoài đến phát khóc.
Vì thế sau khi nhớ ra Hứa Thông là ai, Hứa Bích Hoài mới nhíu mày, cô từ trong ngữ khí nói chuyện của Hứa Thông, đã nhận ra, tên này không có khác gì năm đó.
“Tôi nhớ ra rồi, không ngờ là anh họ Thông, thật khéo.” Mặc dù không có ấn tượng tốt với Hứa Thông, nhưng cô vẫn lịch sự đáp lại một câu.
Hứa Thông cười nói: “Thật không ngờ, cô vậy mà cũng đến đảo Ánh Trăng, đối với các cô mà nói, một lần đến đảo Ánh Trăng sợ rằng phải dùng một nửa tiền tích góp cả đời nhỉ?”
Hứa Bích Hoài bỗng không có hơi nghẹn lời, mở miệng nói: “Cái này không cần anh họ phải nhọc lòng.”
Hứa Thông cười ha hả, nói với cô gái bên cạnh: “Tiểu Đình, đây chính là Hứa Bích Hoài mà trước đây anh từng nhắc với em, chính là em gái quê mùa, không ngờ đến khi lớn lên lại khá giống người.”
Cô gái tên là Tiểu Đình đánh giá Hứa Bích Hoài từ trên xuống dưới, phát hiện em gái quê mùa trong miệng của Hứa Thông vậy mà còn xinh đẹp hơn cô ta, trong lòng bỗng nhiên có hơi không vui.
“Chính là người gả cho một kẻ phế vật đó sao? Nhìn trông cũng khá xinh đẹp, không biết tại sao lại gả cho một kẻ vô dụng, lẽ nào phương diện nào đó có vấn đề?” Tiểu Đình lẩm bẩm một câu.
Lâm Thanh Diện ở bên cạnh nghe thấy hai người hùa nhau mỉa mai Hứa Bích Hoài, bỗng có hơi không vui, lập tức mở miệng muốn cảnh cáo bọn họ, nhưng lại bị Hứa Bích Hoài ngăn lại.
“Hứa Bích Hoài, đây chắc không phải ông chồng phế vật đó của cô chứ? Nhìn quả thật khá bình thường, hừm, mặc dù điều kiện nhà cô cũng không tốt lắm, nhưng phối với một tên vớ vẩn này, quả thật đáng tiếc, nghe nói anh ta không làm cái gì cả, chỉ có thể dựa vào cô nuôi?” Hứa Thông liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói.
Tiểu Đình cũng đánh giá Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
“Không làm cái gì, vậy mà còn có thể đến đảo Ánh Trăng chơi được, kẻ ăn bám thật sự yên tâm vô lo mà.” Tiểu Đình bĩu môi.
“Hai người nói đủ chưa?” Lâm Thanh Diện đã có hơi mất kiên nhẫn rồi, anh không ngờ hai người này vậy mà lại quá đáng như thế, nếu như không phải Hứa Bích Hoài ở cạnh, anh sợ rằng đã sớm ném hai người xuống biến cho cá mập ăn rồi.
“Aiya, bản lĩnh không lớn, tính khí lại không nhỏ, Hứa Bích Hoài, xem ra cô thật sự nuôi một vị phật gia trong nhà rồi, bỏ đi, không nói chuyện với hai người nữa, chúng tôi sắp lên thuyền rồi, không vượt dự đoán, vé hai người mua chắc là vé của tầng thấp nhất? Tôi và Tiểu Đình mua là vé của tầng thứ 8, một người 1 tỷ 8, ha ha ha, hai người nếu như muốn đi tham quan tầng thứ 8 của người có tiền như thế nào có thể tìm tôi, báo tên của tôi.” Hứa Thông huênh hoang nói.
Tiểu Đình kéo cánh tay của Hứa Thông, nói: “Được rồi, mau đi thôi, đừng lãng phí thời gian với hai quỷ nghèo nữa.”
Sau đó hai người bên lên thuyền.
Hứa Bích Hoài thở dài, nói: “Nhà em với bọn họ đã không có bao nhiêu quan hệ nữa rồi, bọn họ bây giờ còn không biết sự thay đổi của Hồng Thành hiện này, anh đừng tức giận bọn họ, không đáng đâu.”
Lâm Thanh Diện xoa đầu của Hứa Bích Hoài, nói: “Anh sợ em chịu ủy khuất.”
“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em sớm đã nhìn thoáng thôi, người khác nhìn chúng ta thế nào em không để tâm, chỉ cần em biết anh tốt là được.” Hứa Bích Hoài mở miệng.
Lâm Thanh Diện yên tâm gật đầu, nói: “Chúng ta cũng lên thôi.”
Hai người cùng đi đến cửa soát vé, người lên tàu sau khi kiểm tra vé, đều phải xếp thành hàng đợi lên thuyền, hai người Hứa Thông và Tiểu Đình đã đừng ở cuối hàng, đang cười lạnh nhìn Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện.
“Xem ra đất nước phát triển thật là tốt, ngay cả loại cổ hủ không có kiến thức như này cũng đến được đảo Ánh Trăng, thật sự là diệu kỳ.” Hứa Thông lẩm bẩm một câu.
Hứa Bích Hoài đưa hai tấm vé ra, người kiểm tra vé nhìn thấy, bỗng đứng thẳng người, sau đó dùng một giọng nói cung kính nói: “Hai vị xin đợi một chút, tôi bây giờ sắp xếp người dẫn hai vị đi lên từ đường dành cho khách quý, không cần xếp hàng.”