“Không phải ở Hồng Thành này cậu ta chỉ là một tên bỏ đi thôi à? Sao cô vẫn ở bên cậu ta vậy, không bằng cô ly hôn với cậu ta đi để cậu ta trở vê cùng tôi, tôi có thể tìm cho cô một người đàn ông hoàn hảo khác” Lạc Tâm cười nói với Hứa Bích Ho:
“Anh ấy không phải là đồ bỏ đi” Thái độ của Hứa Bích Hoài đột nhiên trở nên kiên quyết.
Lạc Tâm thấy Hứa Bích Hoài như vậy thì hơi sững sờ nhưng rất nhanh đã lập tức cười nói: “Không ngờ cô cũng rất si tình với cậu ta đấy nhỉ, chỉ mong là cô có thể luôn tiếp tục như vậy”
Hứa Bích Hoài không rõ Lạc Tâm có ý tứ gì, cô nhìn chằm chằm vào cô ta mở miệng hỏi: ‘Rốt cuộc là cô và Lâm Thanh Diện có quan hệ như thế nào?”
“Chẳng lẽ cô không nhìn ra được à, tôi tới đón cậu ta về nhà đó, cậu ta cũng không chỉ có một ngôi nhà ở chỗ này đâu” Lạc Tâm trêu tức nói.
Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày, cảm giác hình như Lạc Tâm đang ám chỉ cô cái gì.
Cô quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một chút, Lâm Thanh Diện vội vàng giải thích: “Cô ta là dì út của anh, em đừng nghe cô ta nói lung tung.
Lạc Tâm đi đến bên cạnh Hứa Bích Hoài ghé vào bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Lâm Thanh Diện cũng không thành thật giống như cô nghĩ đâu, cô cũng không thể tin cậu ta hoàn toàn được, cậu ta không thuộc về nơi này nên sớm muộn gì cũng sẽ rời đi thôi.”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, đưa tay kéo Hứa Bích Hoài lại, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không có quan hệ gì với các người hết, sau này đừng tới quấy rây cuộc sông của tôi nữa”
Sau đó anh liền dẫn Hứa Bích Hoài đi ra khỏi căn phòng.
Lạc Tâm cười nhìn bóng lưng hai người đang rời đi, lẩm bẩm nói: “Chỉ mong vợ cậu cũng có thể kiên định được giống như cậu vậy.
Trên đường trở vê, Hứa Bích Hoài vẫn luôn nghĩ tới mấy lời Lạc Tâm nói với mình, cô luôn có cảm giác Lạc Tâm muốn tiết lộ cho cô thông tin nào đó.
Cô quay đầu sang nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Lâm Thanh Diện, người kia thật sự là dì út của anh à?”
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Coi như thế đi, nhưng anh đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ nên nói không phải cũng đúng:
Mặc dù Hứa Bích Hoài rất tò mò lý do Lâm Thanh Diện đoạn tuyệt quan hệ với người nhà nhưng thấy vẻ mặt trâm tư của Lâm Thanh Diện như vậy, cô cũng không hỏi nhiều.
“Vậy anh sẽ mãi mãi ở bên em chứ?” Hứa Bích Hoài hỏi.
Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “Đương nhiên rồi, cả đời này anh chỉ có một người phụ nữ là Hứa Bích Hoài em thôi, em đừng để Lạc Tâm lừa gạt, cô ta đang muốn ly gián quan hệ của chúng ta đấy:
Thấy Lâm Thanh Diện chắc chắn như thế nên Hứa Bích Hoài cũng khẽ gật đầu, không suy nghĩ tới những chuyện linh tinh kia nữa.
Trong khoảng thời gian này biểu hiện của Lâm Thanh Diện đối với cô đã rõ như ban ngày rồi, so với mấy lời ám chỉ của Lạc Tâm thì tất nhiên cô sẽ tin tưởng Lâm Thanh Diện hơn rồi.
Về đến nhà, Tống Uyên Khanh không nói hai lời liền mắng cho Lâm Thanh Diện một trận khiến cho Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều ngơ ngác.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy, Lâm Thanh Diện đã làm gì mà vừa về đến nhà mẹ đã măng anh ấy” Hứa Bích Hoài tức giận bất bình nói.
Tống Huyền Khanh trừng mắt với Lâm Thanh Diện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đồ không có chí tiến thủ này, có phải cậu ta lại gây rắc rối gì ở bên ngoài rồi không, lúc nãy ông nội con đích thân gọi điện thoại cho mẹ nói Lâm Thanh Diện làm cho bọn họ mất hết mặt mũi còn trực tiếp mắng cho mẹ một chập, con nói xem mẹ có nên mắng cậu ta hay không?”
Hứa Bích Hoài lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, xem ra sau khi Hứa Mạn Tranh trở về, trong lòng không nhịn nổi tức giận nên đã trút giận lên Tống Huyền Khanh.
“Mẹ, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu, Lâm Thanh Diện không gây ra chuyện gì cả mà là mấy người ông nội quá đáng mà thôi” Hứa Bích Hoài giải thích.
“Con bớt giải thích cho cái tên bỏ đi này đi, mẹ đã sớm thấy rõ ràng là con đã bị cái tên bỏ đi này tẩy não mất rồi, bất kể cậu ta làm gì thì con đều nói đỡ cho cậu ta” Tống Uyên Khanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Hứa Bích Hoài cảm thấy rất ấm ức, cô nói chuyện giúp Lâm Thanh Diện là bởi vì Lâm Thanh Diện thực sự không hề làm gì sai hết vậy mà không ngờ Tống Huyền Khanh lại nói cô bị Lâm Thanh Diện tẩy não.
“Ông nội con bảo ngày mai hai người qua đó gặp ông đấy, Hoài nhi, con thật sự không thể tiếp tục với cái tên bỏ đi này nữa nếu không cậu ta sẽ hủy cả đời của con đấy!”
Tống Uyên Khanh nói thêm một câu sau đó liên tức giận trở về phòng.
Hứa Bích Hoài vẻ mặt bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: “Xem ra bởi vì chuyện hôm nay mà ông nội có chút không yên rồi.
Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “Ông ta không yên là chuyện của ông ta, anh cũng không làm sai cái gì thậm chí còn để nhà họ Cổ mời bọn họ tham gia tiệc tối, là chính bọn họ cố tình gây sự đấy chứ, nếu như ông ta muốn vịn vào chuyện này để làm ầm ï lên vậy thì anh cũng sẽ phụng bồi tới cùng”
Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, lân này cô dự định sẽ toàn lực ủng hộ Lâm Thanh Diện.
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đi tới biệt thự của nhà họ Hứa.
Sắc mặt Hứa Mạn Tranh âm trâm ngôi ở trên ghế sofa, hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đứng ở hai bên, sắc mặt đều có chút khó coi.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đến trước mặt Hứa Mạn Tranh, lúc này Hứa Mạn Tranh liền vỗ bàn một cái, quát: “Lâm Thanh Diện, cậu là kẻ có tội, mau quỳ xuống cho tôi!”
“Ông nội, xin hỏi là cháu có tội gì vậy?” Lâm Thanh Diện đứng tại chỗ không nhúc nhích, mở miệng nói.
“Lâm Thanh Diện, cậu ngốc thật hay là đang giả vờ ngốc vậy, hôm qua cậu đã khiến chúng tôi bị mất mặt như vậy ở bữa tiệc tối của nhà họ Cổ vậy mà chẳng lẽ cậu lại còn không biết mình có tội gì à?” Hứa Trai Hiệp lạnh lùng nói.
Hôm qua sau khi bọn họ từ bữa tiệc tối trở về nhà mọi người đều phàn nàn tất cả mọi chuyện đều là do Lâm Thanh Diện sai, nếu không phải vì Lâm Thanh Diện thì người chủ nhà nhà họ Cổ cũng sẽ không nói như thế.
Mà Hứa Mạn Tranh thì lại cảm thấy Lâm Thanh Diện được nhà họ Cổ chính thức mời tới tham gia tiệc tối còn ông ta thì lại nhờ mặt mũi của Lâm Thanh Diện mới được mời, chuyện này khiến trong lòng ông ta cảm thấy rất bất bình.
Ông ta bắt Lâm Thanh Diện quỳ xuống cũng chỉ muốn chứng tỏ uy nghiêm chủ nhà của mình một chút mà thôi nhưng mà Lâm Thanh Diện lại không chịu nghe lời người chủ nhà như ông ta.
“Là cháu hại mọi người mất mặt sao? Cháu đã có lòng tốt để chủ nhà nhà họ Cổ mời mọi người tham gia tiệc tối vậy mà mọi người lại nhất định cho rằng cháu trốn đi vào đó, còn muốn đuổi cháu và Bích Hoài đi ra ngoài nữa, chuyện này có thể trách cháu được ư?” Lâm Thanh Diện chất vấn.
Trên mặt Hứa Trai Hiệp lập tức có chút không nhịn được, chuyện này nói cho cùng thật ra là chính anh ta tự tìm đường chết.
“Hừ, anh giả vờ cái gì chứ, đừng tưởng rằng anh có chút quen biết với chủ nhà nhà họ Cổ là anh đã có tư cách để nói chuyện với chúng tôi nhé, chẳng qua anh cũng chỉ là một con chó của nhà họ Cổ mà thôi, người ta tùy thời có thể đá văng anh đi bất cứ lúc nào, chờ tôi gả vào nhà họ Lâm ở thủ đô thì nhà họ Cổ tôi cũng không thèm để vào mắt đâu, anh ở chỗ này ra vẻ cái gì” Hứa Bích Uyên hùng hổ dọa người nói.
“Đủ rồi!’ Hứa Mạn Tranh hừ lạnh một tiếng: “Lâm Thanh Diện, cậu để chủ nhà nhà họ Cổ mời tôi tới tham gia tiệc tối là cố ý đúng không, cậu ở đây luôn bị khinh bỉ cho nên sau khi quen biết được với chủ nhà nhà họ Cổ liền mượn cơ hội trả thù tôi, đúng không?”
“Ông nội, Lâm Thanh Diện thật lòng để chủ nhà nhà họ Cổ mời ông tới tham gia tiệc tối” Hứa Bích Hoài lập tức mở miệng.
“Cháu câm miệng lại cho ông, nơi này không có chỗ cho cháu nói chuyện” Hứa Mạn Tranh quát.
Ông ta lần nữa nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
“Tôi không quan tâm cậu có quen biết với chủ nhà nhà họ Cổ hay không nhưng bây giờ cậu vẫn đang ăn cơm của nhà họ Hứa chúng tôi, trong nhà này lời nói của tôi mới là quyết định!”
“Hành vi lần này của cậu đã chọc giận tôi, tôi có thể đuổi cậu ra khỏi nhà họ Hứa bất cứ lúc nào, cho dù trước đó nể tình cậu đã giúp tôi tìm được Từ thần y chữa bệnh nên tôi có thể không truy cứu cậu nhưng cậu phải đi nói với chủ nhà nhà họ Cổ, bảo ông ta thừa nhận địa vị của nhà họ Hứa chúng tôi và bảo ông ta xin lỗi tôi nữa”
Hứa Mạn Tranh đem mục đích thật sự của mình nói ra, nếu như Lâm Thanh Diện có thể khiến cho chủ nhà nhà họ Cổ thừa nhận địa vị của nhà họ Hứa đồng thời nói lời xin lỗi tới ông ta thì tất cả mọi người ở Hồng Thành hôm đó sẽ phải ngước mắt mà nhìn nhà họ Hứa, lần này ấm ức một chút cũng không sao hết.
“Thật xin lỗi, chuyện này cháu không làm được, ông muốn có được sự thừa nhận của chủ nhà nhà họ Cổ thì tốt nhất vẫn nên dốc lòng phát triển công ty chứ không phải đi đường tắt như vậy.” Lâm Thanh Diện nói.
Hứa Mạn Tranh lập tức trừng mắt lên, không ngờ Lâm Thanh Diện lại dám từ chối ông ta.
“Ông nội, cháu đã nói anh ta chỉ là một con chó của nhà họ Cổ rồi nên sao có thể có tư cách đi thuyết phục chủ nhà nhà họ Cổ đến xin lỗi ông được” Hứa Bích Uyên thâm nói.
“Nói rất đúng, anh ta không có khả năng làm được chuyện này đâu, còn nói đường hoàng như vậy, thật sự cho là mình hay nữa. Hứa Trai Hiệp phụ họa.
Sắc mặt Hứa Mạn Tranh càng thêm khó coi hơn mấy phần, mở miệng nói: “Tôi không quan tâm cậu có thể làm được hay không, nếu như cậu không làm được thì tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà họ Hứa!”
Lâm Thanh Diện nghĩ thầm mình chưa từng đặt nhà họ Hứa ở trong lòng nên cho dù có phải rời khỏi nhà họ Hứa thì anh cũng vẫn có thể sống tốt như thường.
Chuyện cho tới nước này, anh đã không muốn lưu lại chút tình cảm gì với cùng Hứa Mạn Tranh nữa.
Nhưng anh còn chưa nói gì thì Hứa Bích Hoài đã tiến lên một bước, mở miệng nói: “Ông nội, nếu như ông muốn đuổi anh ấy ra khỏi nhà vậy thì cháu cũng sẽ đi cùng anh ấy!”
“Sao vậy, chẳng lẽ cháu đang đe dọa ông à?” Hứa Mạn Tranh nói.
“Không phải cháu đe dọa ông nội mà là ông làm như vậy đối với Lâm Thanh Diện thật sự quá bất công, ông đừng quên dự án với tập đoàn Thiên Dương là Lâm Thanh Diện đang làm, nếu như bây giờ anh ấy rời đi thì cháu cũng sẽ đi cùng anh ấy, lúc đó tập đoàn Thiên Dương sẽ lập tức ngừng hợp tác với nhà họ Hứa, đến lúc đó nhà họ Hứa gặp phải nguy cơ gì thì chắc hẳn ông là người rõ ràng nhất” Hứa Bích Hoài gắn từng chữ.
“Ông nội, tiện nhân này vậy mà lại dùng dự án với tập đoàn Thiên Dương để đe dọa ông, chẳng lẽ nó cho rằng không có nó thì nhà họ Hứa sẽ không sống nổi nữa hay sao? Cháu thấy nên đuổi luôn hai người bọn họ đi một lượt luôn đi” Hứa Bích Uyên thừa cơ kích động.
Cô ta và Hứa Trai Hiệp chỉ ước gì Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện cùng nhau bị đuổi ra khỏi nhà luôn.
Mà Hứa Mạn Tranh thì lại lộ vẻ do dự bởi vì nếu như không có dự án với tập đoàn Thiên Dương thì bây giờ nhà họ Hứa thật sự là không sống nổi.
Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp chỉ biết thu lợi từ công ty chứ có bao giờ suy nghĩ hay đóng góp gì cho công ty đâu.
Lâm Thanh Diện cũng không ngờ Hứa Bích Hoài lại vì mình mà dùng cả dự án kia để uy hiếp Hứa Mạn Tranh như vậy, rõ ràng cô cũng sớm biết là nếu làm như thế thì tương đương với việc hoàn toàn cạch mặt với Hứa Mạn Tranh rồi.
Cho dù Hứa Mạn Tranh không đuổi bọn họ đi thì sau này cũng sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt.
Mặc dù trong lòng Hứa Mạn Tranh rất rõ ràng nhưng ngoài mặt cũng không hề biểu hiện ra mà chỉ trợn trừng mắt nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Hứa Bích Hoài, cháu thật sự là cánh cứng cáp rồi nên mới dám nói chuyện với ông như vậy, cháu không coi ông là ông nội nữa phải không!”
“Nếu như ông khăng khăng muốn đuổi chúng cháu đi thì không nhận cũng được” Hứa Bích Hoài kiên định nói.
“Cút, cút hết đi cho tôi! Sau này cô đừng nói cô là cháu ngoại của Hứa Mạn Tranh tôi nữa cũng đừng để tôi nhìn thấy cô thêm lần nào nữa!” Hứa Mạn Tranh trực tiếp ném vỡ cái cốc nước ở trên bàn.
Hứa Bích Hoài trực tiếp nắm lấy tay Lâm Thanh Diện, dẫn theo anh rời khỏi biệt thự của nhà họ Hứa.
“Em làm như thế chỉ sợ sau này người nhà họ Hứa đều sẽ nhắm vào em đấy” Trên đường trở về, Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
“Cho dù không làm như vậy thì bọn họ cũng đã nhắm vào em rồi, em không muốn tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng nữa, như thế này rất tốt mà” Hứa Bích Hoài cười nói.
Lâm Thanh Diện cũng cười theo, thấy Hứa Bích Hoài thay đổi vì mình như vậy trong lòng anh cũng cảm thấy ấm áp.
Cuối cùng Hứa Mạn Tranh vẫn không đuổi Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ra khỏi nhà họ Hứa bởi vì dự án với tập đoàn Thiên Dương quả thực giống như mạch máu của nhà họ Hứa vậy, ông ta không có can đảm làm như thể.
Chỉ có điều từ đó về sau bất kỳ cuộc tụ họp nào của gia tộc hoặc những chuyện có liên quan Hứa Mạn Tranh đều không gọi Hứa Bích Hoài tới nữa.
Hứa Bích Hoài cũng vui vẻ chấp nhận, cô chỉ tập trung quan tâm tới những chuyện của dự án, như thế này đổi với cô mà nói còn thấy thoải mái hơn một chút.
Sáng hôm nay Hứa Bích Hoài đang nghỉ ngơi, Tống Huyền Khanh lại đi tới, nói với cô: “Bích Hoài, lát nữa em họ con sẽ tới đây, con lái xe tới nhà ga đón nó nhé”
“Em họ? Tống Uy?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, ngoại trừ nó ra thì còn có ai nữa chứ” Tống Huyền Khanh nói.
Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày lại, mở miệng nói: “Nó đến nhà mình làm gì?”
Từ nhỏ Tông Uy đã văn dốt võ nát, Hứa Bích Hoài vẫn luôn không thích anh ta.
“Đây không phải biệt thự nhà chúng ta à, Tống Uy cũng đã nói là tới chơi mấy ngày thôi con cau mày cái gì, dù thể nào thì nó cũng vẫn là em họ của con, con mau đi đón nó đi” Tống Huyền Khanh bất mãn nói.
Khó khăn lắm Hứa Bích Hoài mới được nghỉ ngơi một ngày mà cô cũng không muốn đi đón cái người em họ kia cho nên liền đưa chìa khóa xe cho Lâm Thanh Diện, để Lâm Thanh Diện đi đón người.
Lâm Thanh Diện thương tiếc Hứa Bích Hoài, cầm chìa khóa xe lái tới nhà ga.
Không lâu sau sau khi Lâm Thanh Diện đi, Lục Thiên Điệp liên đến vịnh Đằng Long.
Hai cô gái ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện phiếm, Hứa Bích Hoài phàn nàn gần đây mình ở công ty phải chịu ghẻ lạnh, Lục Thiên Điệp vẫn an ủi cô.
Một lúc sau, Lục Thiên Điệp mở miệng hỏi: “Bích Hoài, Lâm Thanh Diện không có ở nhà à?””
Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Anh ấy đi đón em họ của tớ rồi.
Lục Thiên Điệp đảo đảo tròng mắt, lấy điện thoại di động ra, nói: “Đúng rồi, tớ nhớ lần trước đi ra ngoài chơi chụp được không ít ảnh, cho cậu xem một chút nhé-“