Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai ngờ Hứa Bích Hoài vừa đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện lại phát hiện anh đang ôm Nặc Nặc, cô lập tức nhỏ giọng lại theo bản năng. Lúc này cô còn tưởng rằng Nặc Nặc chỉ đang nghỉ ngơi mà thôi, sau đó nhỏ giọng nói với Lâm Thanh Diện.

“Nặc Nặc ngủ rồi hả anh? Anh mau đưa con bé vào phòng ngủ đi. Rốt cuộc hai người đi đâu thế? Đi lâu vậy mới về. Chắc chắn là Nặc Nặc quá mệt mỏi, mau cho con bé về phòng ngủ một giấc thật ngon đi!”

Lâm Thanh Diện nghe Hứa Bích Hoài nói vậy, nhất thời không biết nên trả lời cô như thế nào. Anh cảm thấy không phải Nặc Nặc đang ngủ, mà là hôn mê, nhưng anh lại không tìm được nguyên do gây bệnh, vì con bé không hề có triệu chứng đặc trưng của việc bị bệnh, cũng hoàn toàn không có lý do gì.

Nhưng bọn họ cũng không thể cứ đứng mãi trước cửa nhà, vì thế anh quyết định nghe lời cô nói trước, đưa Nặc Nặc về phòng. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho con bé mới nói cho cô nghe về tình huống trước mắt.

Lâm Thanh Diện vừa đặt Nặc Nặc xuống giường, Hứa Bích Hoài đã lập tức ngồi xuống bên mép giường, đau lòng nhìn Nặc Nặc. Nhìn cơ thể gầy gò của con gái, cô chỉ cảm thấy con gái mình đã phải chịu rất nhiều khổ cực.

“Con gái của em số khổ quá, đáng tiếc người làm mẹ như em lại không thể giúp gì cho nó. Anh nói xem, có phải người làm ba mẹ như chúng ta thiếu trách nhiệm lắm không.” Hiện tại Hứa Bích Hoài cảm thấy vô cùng áy náy. Cô cảm thấy cô không chăm sóc tốt cho Nặc Nặc, nhìn cơ thể gầy gò của con bé mà cô cảm thấy rất buồn.

Lâm Thanh Diện lắc đầu, anh cảm thấy dù bây giờ bọn họ nói chuyện, thật ra chưa chắc Nặc Nặc sẽ nghe thấy. Vậy nên anh nói thẳng luôn với Hứa Bích Hoài về tình hình hiện tại: “Anh và Nặc Nặc cùng vào trong một không gian, sau đó Nặc Nặc tiếp nhận truyền thừa ở trong đó. Ai ngờ lúc con bé ra khỏi đó đã như thế này rồi, anh gọi kiểu gì con bé cũng không tỉnh.”

Lâm Thanh Diện không nói với cô chuyện anh suýt bị đoạt xá cơ thể, vì có nói ra cũng chỉ làm cô lo lắng thêm mà thôi. Hơn nữa chuyện này cũng qua rồi, anh cũng không muốn nhắc lại nữa.

Nhưng anh thật sự không có cách nào giấu diếm tình trạng của Nặc Nặc, anh cũng không biết phải làm sao mới khiến con bé tỉnh lại được.

Hứa Bích Hoài nghe Lâm Thanh Diện giải thích xong thì bật khóc, lúc đầu cô không hiểu vì sao anh lại ôm Nặc Nặc trở về, hóa ra là đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết. Vì sao chỉ tiếp nhận truyền thừa mà lại khiến con gái cô hôn mê không tỉnh chứ.

“Sao lại như vậy? Anh nghĩ cách gì đi, nhất định phải giúp con gái chúng ta tỉnh lại, chúng ta chỉ có một đứa con này thôi.” Hứa Bích Hoài sợ hãi kéo áo Lâm Thanh Diện, mong anh có thể sớm giải quyết chuyện này, cô thật sự rất hoang mang.

Lâm Thanh Diện lắc đầu, anh cũng mong có thể nhanh chóng gọi Nặc Nặc tỉnh dậy, nhưng anh hoàn toàn không có hướng đi. Hơn nữa con bé còn không có bất cứ phản ứng nào, giờ phải gọi con bé tỉnh lại, anh thật sự không biết phải bắt tay từ đâu.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều bó tay, chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh Nặc Nặc, mong là có thể nắm bắt được các triệu chứng ngay khi con bé có gì đó khác thường, sau đó hốt thuốc đúng bệnh, nghĩ ra cách giải quyết.

Hai người cứ nhìn chằm chằm Nặc Nặc đang hôn mê trên giường không rời mắt, từ đầu đến cuối chưa từng nghỉ ngơi. Nhưng đến ngày hôm sau Nặc Nặc vẫn hôn mê không tỉnh, Hứa Bích Hoài rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.

“Nặc Nặc đã ngủ một ngày một đêm rồi, vì sao con bé vẫn không có dấu hiểu tỉnh lại? Không lẽ con bé sẽ tiếp tục hôn mê như vậy cả đời? Em không thể chấp nhận sự thật này.”

Hứa Bích Hoài vừa nói vừa không kìm được khóc nấc lên, Lâm Thanh Diện chỉ có thể vừa an ủi cô vừa để ý Nặc Nặc đang nằm trên giường. Anh cũng cảm thấy rất hoang mang, anh không thể giúp gì cho hai người anh quan tâm nhất.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện bỗng phát hiện hình như mặt của Nặc Nặc chuyển đỏ bừng, thế nên anh lập tức bảo Hứa Bích Hoài nhìn về phía con bé. Hai người đi đến bên cạnh Nặc Nặc, Lâm Thanh Diện đặt tay lên trán con bé thì phát hiện nhiệt độ trán con bé rất cao.

“Bích Hoài, nhiệt độ cơ thể con bé không ngừng tăng cao. Anh cảm thấy có khả năng là do sức mạnh truyền thừa trước đó quá lớn, cơ thể hiện giờ của con bé không thể hấp thu hết được nên mới dẫn đến tình trạng sốt cao.”

Lần này thì Lâm Thanh Diện biết chuyện gì đang xảy ra, vì trước đây khi anh gặp được cơ may nào đó cũng gặp phải tình huống tương tự. Chỉ là hiện giờ Nặc Nặc vẫn còn là một đứa trẻ, mà đã có năng lượng dao dộng lớn như vậy. Anh cảm thấy nguồn sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc đang không ngừng tăng lên, nhưng tố chất cơ thể của con bé hoàn toàn không thể chứa được nó, điều này rất có khả năng sẽ hủy hoại cơ thể của con bé.

Hứa Bích Hoài nhìn cơ thể Nặc Nặc dần dần đỏ bừng lên, e là cũng đã hiểu ra tầm nghiêm trọng của sự việc. Vừa nãy Lâm Thanh Diện nhắc nhở như vậy là cô đã biết về tình huống Nặc Nặc đang phải đối mặt hiện giờ rồi.

“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Làm thế nào mới có thể kiềm chế nguồn sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc? Hai chúng ta cùng thử xem.” Hứa Bích Hoài thử nói với Lâm Thanh Diện. Cô không hề biết Nặc Nặc tiếp nhận truyền thừa gì, cũng không biết chỉ dựa vào sức của cô và anh có thể kiềm chế nguồn sức mạnh này lại hay không.

Lâm Thanh Diện lắc đầu, tiến lên thử trước. Anh truyền năng lượng của anh vào trong người Nặc Nặc, sau đó định ổn định lại nguồn năng lượng đang xao động trong cơ thể con bé. Nhưng khi anh tiếp xúc với nó anh lại phát hiện một mình anh không thể nào làm được chuyện này.

Anh cảm thấy dù có thêm cả sức mạnh của Hứa Bích Hoài cũng không thể làm được. Sức mạnh của hai bọn họ quá yếu ớt trước sức mạnh mạnh mẽ trong cơ thể Nặc Nặc, nó sẽ kiềm chế bọn họ sức mạnh của bọn họ. Cho dù hiện tại cảnh giới của bọn họ cao hơn con bé, nhưng vẫn không được.

“Chỉ dựa vào hai chúng ta chắc là không làm được. Bây giờ anh đi triệu tập những kẻ mạnh khác của Hạo Nhiên Môn, để bọn họ kiềm chế sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc cùng chúng ta. Nó quá mạnh mẽ, mà bản thân nó còn có khả năng ăn mòn sức mạnh của chúng ta, thế nên không thể chỉ dựa vào hai ta được.”

Lâm Thanh Diện giải thích qua với Hứa Bích Hoài, để cô tiếp tục ở lại đây chăm sóc Nặc Nặc. Một khi phát hiện bất thường thì lập tức đi tìm anh. Bây giờ anh phải triệu tập những sư huynh đệ tu vi cao cường của Hạo Nhiên Môn, đây là cách duy nhất để ngăn chặn luồng sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc.

Hứa Bích Hoài cũng biết tình huống hiện tại không cho phép cô nghĩ nhiều, cô chỉ có thể tin tưởng Lâm Thanh Diện, tin tưởng người của Hạo Nhiên Môn. Xem ra lần này lại phải làm phiền những kẻ mạnh khác rồi, nhưng chỉ cần bọn họ có thể giúp cô chữa khỏi cho Nặc Nặc, sau này món nợ cô nợ bọn họ, cô sẵn sàng và tình nguyện trả.

Lâm Thanh Diện thấy cuối cùng Hứa Bích Hoài cũng ổn định lại cảm xúc thì mới yên tâm rời khỏi, đi tìm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK