Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đám người lập tức yên lặng, hai chữ “hóa đơn” khiến cả đám người với dáng vẻ hung dữ như muốn ăn thịt người khác đều được áp xuống.

Ngày hôm đó Hướng Vấn Thiên cho người đem đồng hồ của Lâm Thanh Diện, tiện đưa cả hóa đơn qua, Lâm Thanh Diện sau khi lấy thì cho luôn vào trong người, quên không để ở nhà.

Không ngờ hôm nay lại có chỗ dùng.

Lục Thiên Điệp nhìn hóa đơn trước mặt Lâm Thanh Diện, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, liền lấy ra xem.

Đám con gái biết Vancheron Constantin cũng tụ lại xem, sau đó kinh ngạc trợn mắt lên nói: “Hóa đơn này là thật.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lâm Thanh Diện, đều cảm thấy đây là chuyện họ không chấp nhận nổi.

“Đồng hồ này thật sự là do cậu ta mua?”

“Không phải nói rằng Lâm Thanh Diện ăn bám phụ nữ sao, sao cậu ta có nhiều tiền như vậy?”

“Woa, đồng hồ 1 tỷ 140, cả đời này chắc tôi cũng không nhận được món quà quý giá như thế.”

Dù cho nghi ngờ thế nào, thì hóa đơn là thật, những người này cũng chẳng có lí do để nghi ngờ chiếc đồng hồ này là Lâm Thanh Diện trộm về.

Triệu Tam Linh tưởng rằng việc này sẽ khiến Lâm Thanh Diện thân bại danh liệt, khiến Hứa Bích Hoài ý thức được Lâm Thanh Diện chỉ là một tên đểu giả thích trộm vặt.

Ai ngờ Lâm Thanh Diện lại đem hóa đơn theo, mọi người không cảm thấy Lâm Thanh Diện nhân phẩm có vấn đề gì, chỉ cảm thấy anh có tiền.

Triệu Tam Linh tức tới mức nắm chặt tay lại, trong lòng thầm nghĩ: “Thật là cạn lời, ra đường còn cầm hóa đơn theo, lẽ nào muốn tùy lúc khoe khoang bất cứ lúc nào sao? Thật sự là đồ nhà quê!”

Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện lấy hóa đơn ra thanh minh cho bản thân, cũng thở phào nhẹ nhõm, cô tin Lâm Thanh Diện sẽ không làm mấy chuyện như trộm đồ, nhưng muốn mấy người kia im miệng thì phải lấy ra bằng chứng có hiệu lực, cũng may Lâm Thanh Diện đem theo hóa đơn.

Lục Thiên Điệp vốn dĩ cho rằng Lâm Thanh Diện mua đồng hồ ở sạp hàng lề đường, không ngờ lại là chiếc đồng hồ 1 tỷ 140 của Vancheron Constantin, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng theo thành kiến từ trước đến nay của Lâm Thanh Diện, cô không thể thừa nhận Lâm Thanh Diện có năng lực mua được chiếc đồng hồ đắt như vậy, bạch mã hoàng tử của cô mới có năng lực này.

“Hừ, có hóa đơn thì sao, chỗ tiền này, không phải là quỹ đen anh giấu, thì chính là anh đào được từ người Bích Hoài, anh còn nói tự hào như vậy.” Lục Thiên Điệp chẹp miệng.

Mọi người trong bàn đều lần lượt gật đầu, đồng ý với cách nói của Lục Thiên Điệp.

“Đúng vậy, Lâm Thanh Diện là một phế vật, sao có thể mua đồng hồ đắt như vậy, chắc chắn là tiền đào được từ người Bích Hoài.”

“Bích Hoài thật là đáng thương, lại vớ phải thứ không có biết xấu hổ như vậy, đào tiền của cậu ấy đem đi mua quà, việc này mà cũng có thể làm ra.”

“Loại người này thật quá đáng ghét, rõ ràng chính là ăn bám phụ nữ, còn muốn cố gắng đào tiền từ trên người phụ nữ, thật buồn nôn.”

...

Hứa Bích Hoài nghe những lời này thì lập tức bốc hỏa, trong lòng không hiểu, sao họ lại không tin đồng hồ này là Lâm Thanh Diện mua?

Cô muốn giải thích thay Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn cô, cười với cô, ngụ ý là cô đừng làm như vậy.

Những người này không tin vào năng lực của Lâm Thanh Diện, anh cũng không còn cách nào, nhưng anh hiểu, muốn họ thừa nhận một kẻ phế vật, là việc khó hơn cả lên trời.

Nếu như anh muốn dính vào chuyện này, thì thời gian mấy năm nay, anh sợ chỉ có thể cãi nhau không ngớt với mấy người này, anh cũng không có cách nào một tay gầy dựng lên tập đoàn Thiên Dương rồi.

Triệu Tam Linh nghe những gì mọi người nói, lập tức di chuyển ánh mắt, trong lòng nghĩ số tiền Lâm Thanh Diện mua đồng hồ, quả thật rất có khả năng là đào được từ người Hứa Bích Hoài.

Dù cho không phải, e rằng cũng là quỹ đen giấu nhiều năm.

Tên phế vật như vậy, quỹ đen có thể có bao nhiêu, mua chiếc đồng hồ, e rằng cũng chẳng còn tiền, Triệu Tam Linh muốn dùng chuyện này hãm hại Lâm Thanh Diện.

Anh ta nhìn mọi người, sau đó cười nói: “Mọi người đừng nói như vậy, nói không chừng số tiền này là tự Lâm Thanh Diện kiếm được. Lâm Thanh Diện, cậu có thể mua chiếc đồng hồ đắt như vậy, trong tay chắc có không ít tiền?”

“Có một chút.” Lâm Thanh Diện trả lời.

Trong lòng Triệu Tam Linh cười lạnh, không ngờ tên này là dễ mắc câu như vậy.

“Thật là cạn lời, Triệu Tam Linh người ta đã cho cậu ta một bậc thang, không ngờ cậu ta còn giả vờ.” Lục Thiên Điệp khinh thường nói.

Mọi người cũng dần cảm thấy Lâm Thanh Diện có chút không còn liêm sỉ, thật sự thấy chút ánh sáng mặt trời liên tỏ vẻ xán lạn.

“Xem ra Lâm Thanh Diện có nhiều tiền nhỉ, thực ra hôm nay tôi cũng không ngờ cậu sẽ tới, cho nên tiền dự phòng có chút không đủ, nếu cậu đã có tiền như vậy, còn mua được chiếc đồng hồ của Vancheron Constantin, hay là tiền cơm lần này, cậu chịu một chút? Đến lúc mọi người cùng nhau đi hát, thì tôi mời, thế nào?” Triệu Tam Linh mở lời.

“Được, chúng ta chia đôi đi.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt cười.

Triệu Tam Linh suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười, Lâm Thanh Diện tên ngốc này không chỉ đồng ý, mà còn muốn chia đôi với anh ta, tên này chỉ sợ là không biết bữa cơm này phải trả bao nhiêu tiền.

“Nếu cậu đã đồng ý rồi, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết chi phí của nhà hàng cao cấp, không phải là thứ ruội nhặng như cậu có thể gánh nổi, đến lúc thanh toán cậu không lấy đâu ra tiền, tôi sẽ ra mặt, Hứa Bích Hoài chắc chắn sẽ thất vọng đến cùng cực với cậu, rồi sà vào lòng tôi.” Trong lòng Triệu Tam Linh thầm nghĩ.

“Thật là không có thuốc chữa, lại còn muốn chia đôi với lớp trưởng, tôi xem xem lúc đó tên này sẽ mượn cớ nói không có tiền thế nào.”

“Thật sự là điên rồi, cũng không xem xem đức hạnh của bản thân mình thế nào, còn dám chủ động đề nghị chia đôi, cậu ta tưởng có thể so với lớp trưởng sao?”

“Quan tâm làm gì, dù sao lúc đó không có tiền, người mất mặt cũng là cậu ta.”

“Bích Hoài thật đáng thương, nói không chừng tên này chủ ý chính là đánh vào Bích Hoài, đến lúc đó không có tiền, chắc chắn là để Bích Hoài bỏ ra, Bích Hoài sao lại đen đủi thế này, vớ phải thứ như này.”

...

Lâm Thanh Diện đương nhiên hiểu rõ tính toán của Triệu Tam Linh, cho nên mới đề nghị chia đôi, Triệu Tam Linh đã muốn làm xuất mặt anh như vậy, thì anh cũng không ngại để Triệu Tam Linh cảm nhận một chút, phá sản là cảm giác như thế nào.

Triệu Tam Linh đưa thực đơn cho Lâm Thanh Diện, muốn xem xem sau khi Lâm Thanh Diện nhìn giá đồ ăn trong, liệu có hối hận muốn đụng vào tường không.

“Nếu chúng ta đã chia đôi, thì cậu gọi trước đi, tìm thứ gì thích ăn một chút, đừng khách khí.”

Lâm Thanh Diện nhận thực đơn, nhìn thực đơn một chút, mở miệng hỏi: “Cậu chắc chắn muốn tôi gọi?”

Triệu Tam Linh tưởng Lâm Thanh Diện bị giá của đồ ăn dọa sợ, trong lòng cười lạnh nói: “Đúng vậy, cậu đừng cảm thấy đắt, tôi trả một nửa, để mọi người vui vẻ là được.”

“Vậy được thôi.” Lâm Thanh Diện nhận được sự khẳng định của Triệu Tam Linh, lật thực đơn.

Anh quay đầu nhìn phục vụ nói: “Chuẩn bị ghi nhé.”

“Chúng ta có hơn mười mấy người, loại tôm hùm Châu Âu gần 2 triệu nửa cân, lấy 5kg.”

“Phật nhảy tường hơn 1 triệu 2, mỗi người một phần.”

“Canh cá thượng phẩm hoàng gia, lấy trước 5 phần.”

“Còn có cái này, cái này, thêm cả cái này nữa...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK