Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Sói Đen, mở miệng hỏi: “Bốn người bọn họ, là cậu phái tới?”

Sói Đen vội vàng nói: “Không phải, ngài Lâm, tôi còn không biết xảy ra chuyện gì nữa kìa.”

Người dẫn đầu kia thấy Sói Đen lại khách khí như vậy với Lâm Thanh Diện, lập tức nói một câu: “Lão đại, anh khách khí với hắn làm gì, người này ở vùng khác, hơn nữa nghe nói còn là tên ăn bám vô dụng, anh thay bọn em dạy dỗ hắn là được.”

Sói Đen nghe thấy lời sau của người kia sắc mặt lập tức thay đổi, hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía người đó, cho anh ta một cái tát vào mặt.

“Phế, đồ phế vật, mày là cái thá gì, cũng dám nói chuyện như vậy với ngài Lâm?” Sói Đen mắng một câu.

Người nọ lập tức trợn tròn mắt, che mặt mình không dám tin nhìn Lâm Thanh Diện.

“Lão đại, anh... Anh sao vậy? Ở huyện Ngọc Điền này, anh không phải chỉ sợ Phùng gia sao, sao bây giờ ngay cả hắn cũng sợ?” Người nọ không hiểu hỏi.

“Cho dù là Phùng gia, cũng không dám chọc anh ta, thân phận của anh ta người như mày không tưởng tượng nổi đâu, lần này mày đúng là gây họa lớn cho tao rồi.” Sói Đen chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Da gà trên người tên dẫn đầu kia đều nổi cả lên, mặt không dám tin nhìn về phía Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm nói: “Phùng... Phùng gia cũng không dám chọc, em thật sự chọc vào người không nên chọc rồi sao?”

Sói Đen tức giận trợn mắt nhìn anh ta, lại không nhịn được cho anh ta một cái tát, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, cung kính nói: “Ngài Lâm, phiền anh giải thích một chút là đã chuyện gì xảy ra với? Để tôi biết nguyên nhân ra sao.”

Lâm Thanh Diện nói chuyện bốn người này tới kiếm chuyện với anh.

Sói Đen sau khi nghe xong lập tức trợn to hai mắt, không nghĩ tới mấy thuộc hạ này của mình lại không biết sống chết như vậy, chạy tới gây chuyện với Lâm Thanh Diện.

“Ngài Lâm, ngài chờ một chút, tôi phải phát tiết lửa giận trong lòng tôi chút đã.” Sói Đen hướng về phía Lâm Thanh Diện cung kính nói.

Sau đó hắn ta xoay người, lập tức thay đổi mặt mũi, hoàn toàn thành một Ma thần vừa đi ra từ trong địa ngục.

Hắn ta trợn mắt nhìn bốn người tới kiếm chuyện với Lâm Thanh Diện, sau đó xông lên, đánh người.

“Mẹ kiếp đám phế vật, tao con mẹ nó cho tụi mày ăn ngon uống ngon, tụi mày lại ra ngoài làm loại chuyện này, hơn nữa còn dám trêu chọc vợ ngài Lâm, tao thấy tụi mày thật sự sống nhàn hạ quá rồi!”

Sói Đen xuống tay vô cùng ác, mấy quyền đi xuống, người dẫn đầu kia cũng đã bắt đầu chảy máu mũi.

Những tiểu đệ Sói Đen dẫn theo mặt đều giật giật, bọn họ là lần đầu thấy Sói Đen ra tay với người của mình ác như vậy.

“Tụi mày con mẹ nó còn đứng ngây ra đó làm gì, lại đây đánh tụi nó cho tao, đánh chết cho tao, nếu ai dám nương tay, tao cho đánh hội đồng!” Sói Đen nổi giận gầm lên một tiếng.

Những người kia cũng không dám thờ ơ, vội vàng gia nhập với Sói Đen, thay nhau đánh bốn người kia.

Hứa Bích Hoài thấy một màn này, không nhịn được có hơi sợ hãi, đồng thời cũng sinh ra kính nể sâu sắc với Lâm Thanh Diện, hoặc có thể nói là sùng bái, cho dù là người vùng khác, Lâm Thanh Diện vẫn có thể giải quyết tất cả phiền phức như thường, người đàn ông này, là bến cảng an toàn nhất của cô.

Qua hồi lâu, bốn người kia đã bị đánh đến máu thịt mơ hồ, hơi thở thoi thóp.

Lâm Thanh Diện cảm thấy cũng được rồi, bèn nói: “Được rồi, dừng tay đi.”

Sói Đen lúc này mới để mọi người dừng tay, hắn ta lần nữa cung kính đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, nói xin lỗi: “Ngài Lâm, thật sự xin lỗi, tôi không biết bọn họ lại gây chuyện với anh, sau này nếu xảy ra loại chuyện này, ngài Lâm cứ để tôi xử lí.”

“Nói như vậy, bọn họ không phải anh phái tới?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

“Tôi nào dám, những thuộc hạ này của tôi bình thường làm gì tôi cũng không hỏi tới.” Sói Đen mở miệng.

“Vậy anh hỏi bọn họ coi rốt cuộc là ai sai khiến, lúc đó bọn họ rõ ràng là nhắm về phía chúng tôi, không giống như là nhất thời kích động.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Sói Đen lập tức gật đầu, đi tới trước mặt tên dẫn đầu, mở miệng hỏi: “Nói, là ai bảo tụi mày tới kiếm chuyện với ngài Lâm?”

Người dẫn đầu kia đã hoàn toàn bị dọa sợ, lúc này anh ta căn bản không dám nói láo, cho nên khai ra Đường Vân Xuyên.

Lâm Thanh Diện sau khi nghe thấy, trong mắt lập tức lộ ra một tia sát khí, lúc đó anh cũng hơi hoài nghi hai người Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử, không nghĩ tới còn thật sự là hai người họ làm.

Mặt Hứa Bích Hoài cũng đầy kinh ngạc, lúc đó Tống Lộ Tử khuyên cô đi, cô còn tưởng rằng Tống Lộ Tử thật sự là vì để ý quan hệ họ hàng của họ, quan tâm cô, không nghĩ tới đây cũng chỉ là biểu hiện chột dạ của Tống Lộ Tử.

Sau khi làm rõ ràng là xảy ra chuyện gì, Lâm Thanh Diện để cho Sói Đen mang người của hắn ta đi.

Sói Đen bày tỏ nhất định muốn bồi tội với Lâm Thanh Diện, nói muốn đích thân đi bắt Đường Vân Xuyên tới, ngay trước mặt Lâm Thanh Diện đánh gãy tay chân anh ta.

Lâm Thanh Diện từ chối Sói Đen, nói chuyện này anh tự mình làm.

Sói Đen không biết làm sao, chỉ đành dẫn người của mình rời khỏi bãi đậu xe, lúc đi còn không ngừng nói xin lỗi Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng không tiếp tục ở lại bãi đậu xe, cùng đi ra ngoài, gọi xe, chạy về hướng tiểu khu của nhà Tiếu Dung.

“Thật không nghĩ tới Đường Vân Xuyên này lại ác độc như vậy, còn đặc biệt tìm người tới đối phó chúng ta, thật quá ghê tởm.” Hứa Bích Hoài mở miệng.

“Trong này khẳng định cũng không thiếu xúi giục của Tống Lộ Tử, hai người bọn họ đều không phải thứ tốt gì.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Hứa Bích Hoài nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Anh định xử lý chuyện này như thế nào?”

Lâm Thanh Diện cười một tiếng với Hứa Bích Hoài, nói: “Chuyện này em không cần phải để ý đến, đến lúc đó anh tự nhiên sẽ để bọn họ phải chịu dạy dỗ.”

Đường Vân Xuyên sắp xếp người ra tay với Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện đương nhiên không thể nhịn, chỉ có điều anh cũng không nóng vội, lúc đó đi dạo trung tâm thương mại, Lâm Thanh Diện nghe thấy Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử đang thảo luận chuyện đính hôn, hai người họ hẳn là muốn qua mấy ngày nữa sẽ đính hôn.

Nếu Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử đối với anh và Hứa Bích Hoài như thế, vậy anh cũng không ngại để tiệc đính hôn của Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử trở nên đặc sắc hơn một chút.

Hứa Bích Hoài gật đầu, lần này việc Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử làm quả thật có hơi quá đáng, Hứa Bích Hoài cũng đã không coi Tống Lộ Tử là họ hàng rồi.

Những người gọi là họ hàng này, có lúc thậm chí còn thua cả người lạ, Hứa Bích Hoài đối với bọn họ cũng không có cảm tình gì, cho nên cho dù Lâm Thanh Diện muốn trừng phạt bọn họ, cô cũng sẽ không ngăn cản.

Lúc hai người trở về, trong nhà Triệu Liên, Tống Huyền Khanh và Triệu Liên đã đến mức nước lửa không dung.

“Triệu Liên, bà là thứ không biết xấu hổ, cái vòng này của tôi mua hơn sáu trăm triệu, bà lại làm bể nó, bà mau bồi thường cho tôi!” Tống Huyền Khanh trợn mắt nhìn Tiếu Dung trước mặt mình.

Bởi vì tối nay Hứa Bích Hoài đồng ý Tống Lộ Tử cùng ra ngoài dạo trung tâm thương mại, cho nên quan hệ của Tống Huyền Khanh và Triệu Liên cũng hơi hòa dịu.

Ngay lúc nãy, Triệu Liên trong lòng vô cùng vui vẻ kéo Tống Huyền Khanh xem mấy món trang sức Đường Vân Xuyên mua cho mình, Triệu Liên nói Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử qua mấy ngày thì đính hôn, những đồ trang sức này là Đường Vân Xuyên đặc biệt mua cho bà ta.

Những món trang sức này cũng không tính là rẻ, mỗi một món đều hơn mấy triệu, có món hơn chục triệu, thậm chí còn có mấy món mấy chục triệu, ở nơi như huyện Ngọc Điền này, đeo đồ trang sức như vậy, đã xem như là vô cùng tôn quý rồi.

Triệu Liên chính là muốn lấy mấy đồ trang sức này tới cho Tống Huyền Khanh đỏ con mắt, để bà ta biết bà ta căn bản kém hơn mình, bản thân có con rể tốt như Đường Vân Xuyên, mà Lâm Thanh Diện ở nhà Tống Huyền Khanh chỉ là một tên phế vật, chắc chắn sẽ không mua đồ trang sức cho bà.

Nhưng điều khiến bà ta không nghĩ tới là, Tống Huyền Khanh sau khi nghe xong bà ta giới thiệu những đồ trang sức kia, lập tức lộ ra vẻ mặt đầy khinh thường, nói đồ trang sức mấy triệu mấy chục triệu quá bèo nhèo.

Triệu Liên lập tức nóng giận, nói đồ trang sức mấy chục triệu còn bèo nhèo, Tống Huyền Khanh đây là ghen tị với bà ta.

Lần này Tống Huyền Khanh đến là có chuẩn bị, Lâm Thanh Diện đang tới huyện Ngọc Điền, nhưng bà đã nhận được rất nhiều trang sức đắt tiền từ trang sức Tinh Thần, phần lớn đều có giá ba trăm mấy sáu trăm triệu, những thứ kia của Triệu Liên dĩ nhiên kém hơn đồ Lâm Thanh Diện cho bà.

Bà lấy ra mấy món trang sức Lâm Thanh Diện cho bà, Triệu Liên nhìn qua, nói về giá cả những trang sức này, Triệu Liên lập tức trợn tròn mắt.

Bà ta làm gì từng thấy qua đồ trang sức mắc tiền như vậy, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy Tống Huyền Khanh đang lừa mình.

Có điều chờ sau khi bà ta nhìn chất lượng của đống đồ trang sức kia, phát hiện quả thật nếu so với những thứ Đường Vân Xuyên mua cho bà ta tốt hơn nhiều, trong lòng lập tức khó chịu.

Bà ta vốn muốn ra oai với Tống Huyền Khanh, để Tống Huyền Khanh ghen tị với bà ta, kết quả sau đó lại thành bà ta ghen tị với Tống Huyền Khanh.

Mặt Tống Huyền Khanh đầy đắc ý, nhìn gương mặt méo xẹo của Triệu Liên cười không dứt.

Trong lòng Triệu Liên tức giận, giả bộ nhìn trang sức, rồi cố tình trượt tay, làm bể một cái vòng của Tống Huyền Khanh.

Tống Huyền Khanh lập tức dựng lông, vòng đó là cái bà thích nhất, giá hơn sáu trăm triệu, bà không nghĩ tới Triệu Liên lại làm bể của bà ta, cho nên lập tức làm rùm beng với Triệu Liên.

Triệu Liên mặt đầy khinh bỉ nhìn Tống Huyền Khanh, nói: “Tôi cũng không phải cố ý, hơn nữa bà có làm quá không, chỉ một cái vòng tay, lại dám nói hơn sáu trăm triệu, tôi thấy bà muốn nhân cơ hội này lừa tiền nhà chúng tôi thì có.”

“Bà nói láo! Cái vòng này là trang sức cao cấp, nhà các người được bao nhiêu tiền chứ, sao tôi có thể nghĩ đến chút tiền đó nhà bà, bà mau đền tiền cho tôi, nếu không bây giờ tôi lập tức báo cảnh sát!” Tống Huyền Khanh quát to.

Triệu Liên bĩu môi, nói: “Xùy, lời bà ai mà tin, bà rõ ràng chính là ghen tị nhà tôi có tiền hơn nhà bà, cố ý tới đây lừa tôi, nói cho bà biết, cái vòng này tôi sẽ không đền, bà báo cảnh sát cũng vô ích, tôi cũng không phải là cố ý.”

Tống Huyền Khanh dường như sắp tức chết, đây là lần đầu tiên bà đụng phải người còn không biết xấu hổ hơn bà.

“Bà không phải cố ý cũng phải đền, nếu không bà cứ chờ bị cảnh sát bắt đi.” Tống Huyền Khanh rống to.

“Xùy, vậy vừa hay tôi có thể tố cáo bà tội lừa gạt, một cái vòng tay thôi bà đòi tôi sáu trăm triệu, bà tưởng tôi ngu sao? Trên đời này làm sao có thể có vòng tay mắc như vậy, đều là đồ giả!” Triệu Liên nói.

Tống Huyền Khanh lúc này muốn động thủ với Triệu Liên, bà thật sự nuốt không trôi cục tức này.

Hai người Tống Quốc Lương và Hứa Quốc Hoa vẫn luôn ở bên cạnh xem kịch, lúc thấy hai người muốn động thủ, mới vội vàng tới ngăn lại.

“Ông đừng cản tôi, để tôi dạy dỗ mụ đàn bà không biết phải trái này, bà ta làm hư vòng tay của tôi còn không đền tiền, tôi xưa nay chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy!” Tống Huyền Khanh nói.

“Bà đây là đang lừa gạt! Tôi dựa vào cái gì phải đền tiền cho bà.” Khí thế của Triệu Liên không hề thua kém Tống Huyền Khanh.

“Được rồi, hai người dừng lại đi, một cái vòng mà thôi, quả thật không đáng nhiều tiền như vậy, sau này tôi bảo Lộ Tử đưa mấy người mấy triệu, bà đừng làm loạn ở đây nữa.” Tống Quốc Lương nói một câu.

Hứa Quốc Hoa vốn cho là Tống Quốc Lương sẽ hiểu lý lẽ hơn chút, lại không nghĩ rằng ông ta lại muốn dùng mấy triệu đuổi bọn họ, trong lòng cũng khó chịu: “Quốc Lương, Huyền Khanh không lừa tiền các người, cái vòng đó quả thật có giá hơn sáu trăm triệu.”

“Bớt ở đây nói bậy nói bạ đi, nhà các người không ai là tốt cả.” Triệu Liên lại mắng một câu.

Lúc này cửa phòng bị người ta đẩy ra, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện đi vào.

Tống Huyền Khanh thấy Hứa Bích Hoài trở lại, mắt sáng lên, chạy nhanh tới, nói: “Con gái, con mau làm chứng cho mẹ, cái vòng này có phải mua hơn sáu trăm triệu hay không?”

Hứa Bích Hoài thấy cái vòng kia bể rồi, trên mặt đầy kinh ngạc, nói: “Đúng vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này Tống Huyền Khanh nói lại chuyện vừa với Hứa Bích Hoài, sau đó nhìn về phía Tiếu Dung, khí thế hung hăng nói: “Bà nghe thấy chưa, con gái tôi đã nói cái vòng này hơn sáu trăm triệu, bà còn không đền tiền!”

Tiếu Dung bĩu môi, nói: “Các người là người một nhà, cô ta dĩ nhiên là nói giúp bà, đừng tưởng rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi dễ bị bắt nạt.”

“Cái vòng đó thật sự hơn sáu trăm triệu, không lừa các người.” Hứa Bích Hoài cau mày nói.

“Bích Hoài, không nghĩ tới cô càng lớn càng học không ra gì, lại còn giống mẹ cô, học nói dối rồi.” Tống Quốc Lương nói một câu.

Lúc này Lâm Thanh Diện đi tới, nhìn Tống Huyền Khanh, nói: “Mẹ, con nhớ lúc con tới mẹ bỏ hóa đơn những trang sức kia vào vali rồi, mẹ đi lấy hóa đơn tới, cho bọn họ nhìn không phải là được rồi sao.”

Tống Huyền Khanh lúc này mới nhớ tới bà còn mang theo hóa đơn, cho nên nhanh đi lấy hóa đơn mấy thứ trang sức kia trong vali ra, tìm được hóa đơn và chứng từ của chiếc vòng đó, lấy ra đưa đến trước mặt Tiếu Dung.

“Hóa đơn và chứng từ đều ở đây, bây giờ tôi xem bà còn muốn chối cãi thế nào! Có bản lĩnh chúng ta báo cảnh sát, tôi xem cảnh sát sẽ giúp ai!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK