Ông ta vốn tưởng rằng Lâm Thanh Diện chỉ tới gây rối nên mới luôn nói giúp Trương Bách Phát, nhưng bây giờ cả hai người Trương Bách Phát và Trương Minh đều đã thừa nhận sai lầm của mình, vậy thái độ trước đó của ông ta thật sự là bao che cho Trương Bách Phát.
Điều quan trọng nhất là, người Lâm Thanh Diện gọi tới lại là xí nghiệp gia lớn nhất Tô Thành, với địa vị của Trình Quân thì lực lượng anh ta có thể tập hợp được là điều không thể tưởng tượng nổi, cho dù nói anh ta là người mạnh nhất Tô Thành cũng không quá đáng.
Hơn nữa mới đây không lâu Trình Quân còn hứa sẽ tài trợ 600 tỷ cho trường, có 600 tỷ này ông ta mới có thể phát triển mạnh một số dự án của trường, chỉ khi thực hiện xong những dự án này thì ông ta mới có cơ hội thăng tiến lên vị trí cao hơn.
Bây giờ Trình Quân là người nắm giữ huyết mạch của ông ta, nếu chọc giận Trình Quân thì ông ta sẽ không có kết quả tốt.
“Trương Bách Phát! Anh là chủ nhiệm hội học sinh mà lại có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ thế này, trường chúng ta sao lại có một tên cặn bã như anh chứ!” Hiệu trưởng giận dữ hét lên với Trương Bách Phát.
Trương Bách Phát co rụt cổ lại, bây giờ anh ta đã không thể nổi giận được nữa, chỉ có thể im lặng đứng im tại chỗ, cho dù hiệu trưởng mắng gì thì anh ta cũng không dám phản bác lại.
“Cả cậu nữa, là học sinh của đại học Tô Thành mà không học hành cho tử tế, suốt ngày chỉ biết nghĩ những chuỵen linh tinh, Hân Dao là học sinh ba tốt của trường chúng mà cậu lại làm chuyện này với cô ấy, cậu cũng không xứng được ở lai trường chúng tôi!” Hiệu trưởng lại quay sang mắng Trương Minh.
Trương Minh cũng như Trương Bách Phát, đã bị Lâm Thanh Diện và Trình Quân doạ sợ từ lâu, nghe hiệu trưởng mắng như vậy còn lùi về sau hai bước.
Sau khi mắng hai người xong, hiệu trưởng quay lại nhìn Lâm Thanh Diện và Lục Hân Dao với vẻ hổ thẹn.
“Thực sự xin lỗi, tôi không ngờ trường mình lại có loại cặn bã như thế này. Trương Bách Phát là một kẻ đạo đức giả, diễn xuất quá tốt nên tôi cũng bị anh ta lừa, mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho hai người, trường chúng tôi sẽ không bao giờ nhân nhượng cho loại cặn bã này.” Hiệu trưởng nói với vẻ vô cùng áy náy.
Lâm Thanh Diện bĩu môi, anh nói: “So với bọn họ thì ông cũng chỉ là kẻ tạm người nửa cân mà thôi, nếu ông thật sự muốn đòi lại công bằng cho Hân Dao thì đã không nghe lời nói một phía từ hắn.”
Hiệu trưởng thở dài, biết rằng lần này mình thực sự đã làm sai.
Lâm Thanh Diện quay lại nhìn Trình Quân, hỏi: “Anh nói muốn tài trợ 600 tỷ cho đại học Tô Thành?”
Trình Quân gật đầu rồi nói: “Ban đầu tôi định quảng bá nền giáo dục của Tô Thành, tôi cũng không biết nhân phẩm của hiệu trưởng trường này lại kém như vậy, tôi sẽ rút lại số tiền này.”
“Không cần.” Lâm Thanh Diện nói: “Cần phải thúc đẩy giáo dục phát triển, số tiền này không cần rút lại, chỉ là tiền quyên góp không thể có bất kỳ quan hệ gì với hiệu trưởng. Số tiền này lấy danh nghĩa Lục Hân Dao, thành lập một quỹ hỗ trợ học sinh nghèo để giúp đỡ những học sinh có hoàn cảnh gia đình khó khăn, có thành tích học tập xuất sắc. Nhớ kỹ, khoản quyên góp này không được có bất kỳ liên quan đến hiệu trưởng.”
“Vâng thưa cậu chủ.” Trình Quân lập tức đồng ý.
Hiệu trưởng mặt xám xịt như tro, mặc dù Lâm Thanh Diện không yêu cầu Trình Quân rút lại tiền về, nhưng Lâm Thanh Diện đã nhấn mạnh rằng số tiền này không liên quan gì đến hiệu trưởng, hơn nữa còn lấy danh nghĩa của Lục Hân Dao để thành lập quỹ, vậy nghĩa là không còn bất kỳ quan hệ gì với công trạng của ông ta nữa.
Ông ta giữ chức hiệu trưởng này đã nhiều năm, năm nay cũng là năm cuối cùng ông ta có cơ hội được thăng chức, hết năm nay sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nhưng ông ta cũng không còn cách nào, dù sao cũng là ông ta tự tìm lấy cái chết, chẳng ai có thể cứu được cả.
Lục Hân Dao nghe Lâm Thanh Diện nói muốn lấy danh nghĩa của mình để thành lập quỹ 600 tỷ thì sợ hãi, vội vàng nói: “Anh Lâm Thanh Diện, chỉ cần giải thích rõ ràng chuyện này là được, không cần phải lập quỹ đứng tên em.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười với Lục Hân Dao, anh nói: “Đây có thể coi là sự đền bù cho em, như vậy cũng có lợi cho việc học của em, em đừng từ chối.”
Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Lục Hân Dao chỉ đành gật đầu.
Sau đó Lâm Thanh Diện cảnh cáo Trương Bách Phát và Trương Minh một lượt, yêu cầu họ làm rõ chuyện này trước toàn trường vào ngày mai, nếu hai người họ không tới thì dù có phải tìm chân trời góc bể, Lâm Thanh Diện cũng sẽ tìm được họ về.
Có Trình Quân ở đây răn đe, Trương Bách Phát và Trương Minh dù có trăm lá gan cũng chẳng dám bỏ chạy, vì họ biết rõ cho dù có chạy trốn thì Trình Quân cũng sẽ có cách bắt họ về.
Sau khi thu xếp xong mọi việc cho ngày mai, Lâm Thanh Diện đưa Lục Hân Dao ra khỏi văn phòng, bây giờ đã là buổi trưa, Lâm Thanh Diện định đưa Lục Hân Dao đi ăn chút gì đó.
Trình Quân vốn định giúp Lâm Thanh Diện sắp xếp nhưng Lâm Thanh Diện nhìn ra được Lục Hân Dao không tự nhiên lắm nên bảo Trình Quân đi trước rồi anh mới đưa cô đi tìm chỗ ăn.
Trước khi rời đi, Trình Quân nói với Lâm Thanh Diện rằng tối nay anh ta sẽ tổ chức buổi từ thiện, mời Lâm Thanh Diện tới tham gia.
Lâm Thanh Diện cũng không từ chối, nghĩ rằng mình mới đến đây thì cũng phải tìm Trình Quân để tìm hiểu tình hình bên này, dù sao tối nay anh không có việc, tham dự tiệc tối cũng được.
Trình Quân lập tức nói cho Lâm Thanh Diện địa điểm tiệc tối, bảo tối nay anh gọi cho mình là được, đến khi đó anh ta sẽ ra đón.
Nói xong, Trình Quân rời khỏi trường học.
Lâm Thanh Diện dẫn Lục Hân Dao đi về nơi mình đậu xe, nghĩ đến ở trưởng Lục Hân Dao sống tiết kiệm nên cũng chẳng được ăn gì tử tế, vì thế anh định đưa cô đi ăn một bữa lớn, nhận tiện an ủi cô.
Trên đường đi, Lục Hân Dao cúi đầu, đan hai tay vào nhau, có vẻ hơi căng thẳng, ngay cả doanh nhân lớn của Tô Thành là Trình Quân ở trước mặt Lâm Thanh Diện cũng cung kính như vậy mà cô còn đi cạnh anh, đương nhiên hơi áp lực.
“Em không cần phải căng thẳng như vậy, cứ bình thường đi, không phải anh đã nói em là em gái anh rồi sao? Chị Tôn đã là một thành viên trong gia đình tụi anh thì em cũng được coi là một người trong gia đình anh, đừng khách sáo thế.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Lục Hân Dao hít sâu một hơi, sau đó gật đầu với Lâm Thanh Diện nói: “Cảm ơn anh Lâm Thanh Diện, em nhất định sẽ chăm chỉ học tập, tìm cơ hội báo đáp anh trong tương lai.”
“Em không cần báo đáp anh, em chỉ cần đối xử tốt với mẹ mình là được.”
Hai người đi trên đường thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, thời gian này vì những tin đồn mà Lục Hân Dao đã trở thành người nổi tiếng trong trường.
“Mọi người mau ra nhìn này, đây chẳng phải Lục Hân Dao sao? Người đàn ông đi cùng cô ta là ai vậy? Không phải là khách cô ta mới nhận đó chứ?”
“Mẹ nó, bây giờ Lục Hân Dao nhận khách còn quang minh chính đại vậy sao? Đúng là quá không biết xấu hổ, thật mất uy tín trưởng học chúng ta quá.”
“Chậc chậc, loại người này cần bị đuổi học, trường chúng ta cũng là một trường có danh tiếng, sao có thể để cho loại người này ở lại chứ!”
…
Khi Lục Hân Dao nghe những lời bình luận từ xung quanh, mặt lập tức trở nên xám xịt, cô muốn tìm một chỗ để chui vào.
Lâm Thanh Diện quay lại nhìn cô: “Mặc kệ họ nói gì, ngày mai mọi người sẽ biết chân tướng sự việc, em chỉ cần không thẹn với lòng là được.”
Lục Hân Dao gật đầu, sau đó nhanh chóng đi theo Lâm Thanh Diện ra khỏi trường học.
Không ít người đi theo họ suốt từ cổng trường đến nơi Lâm Thanh Diện đỗ xe.
Lúc này một cô gái trong đám đông bước ra đi về phía hai người, đó chính là bạn cùng phòng của Lục Hân Dao – Uông Diểu Diểu.
Uông Diểu Diểu nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện bên cạnh Lục Hân Dao để đánh giá, sau đó nói xoáy: “Yo, Lục Hân Dao, định đi kiếm tiền à? Xem ra mày chẳng hề để tâm đến những bức ảnh trong điện thoại Trương Minh nhỉ? Đúng là con điếm thối không biết xấu hổ.”