Trần Tài Anh ngồi bên cạnh suy nghĩ lúc rồi lên tiếng nói: “Nếu như chỉ muốn bộc phát một chút thì không nhất định cần phải tìm cho bằng được người xứng đáng làm đối thủ, chỉ cần tìm vài người tình nguyện chịu đòn là được, Huỳnh Thái, hay là anh chịu khó chút, anh chịu trận để cho Lâm Thanh Diện xả stress chút?”
Lý Huỳnh Thái liền trừng mắt nhìn lại, sau đó xoay qua nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt nài nỉ: “Anh Diện, em còn muốn sống thêm vài năm nữa, cho dù anh chỉ đánh em để xả stress thì em e là em cũng phải nằm giường bệnh trong thời gian dài đó.”
Trần Tài Anh vừa cười vừa lên tiếng nói: “Nhìn cái bộ dạng của anh kìa, không phải anh có biệt danh là vô địch ở Hồng Thành này sao, sao trước mặt Lâm Thanh Diện lại tỏ ra sợ hãi như vậy chứ.”
Lý Huỳnh Thái ngượng ngùng gãi gãi đầu và nói: “Thì vì anh Diện lợi hại quá chứ sao, anh còn dám nói tôi nữa, tôi với anh kết hợp lại còn đánh không lại cái tên Thạch Phá Thiên đó, kết quả chỉ vài đòn của anh Diện là đã xử lý xong anh ta, chẳng lẽ như vậy anh vẫn không công nhận anh Diện lợi hại sao, anh muốn làm bao cát cho anh Dương xả stress thì tôi không phản đối, nhưng tôi thì xin từ chối.”
Nghe tiếng tranh cãi của hai người, Lâm Thanh Diện cũng không nhịn được cười, gương mặt căng thẳng cũng có chút thả lỏng hơn.
“Hay là cả hai người đều làm bao cát cho tôi xả stress đi?” Lâm Thanh Diện cười cười lên tiếng.
Lần này ngay cả Trần Tài Anh cũng lắc đầu, chứng tỏ anh sợ làm bao cát cho Lâm Thanh Diện, anh liền lên tiếng: “Thật ra tôi biết có một chỗ có thể để cho anh xả stress, hơn nữa sẵn tiện chúng ta còn có thể có chút cống hiến.”
“Chỗ nào?” Lâm Thanh Diện liền lên tiếng hỏi.
“Huyện Đằng Ngọc là chỗ giao nhau giữa ba thành phố Hồng Thành, Bảo Vân và Lộc Thành, vì đây là khu vực giao nhau của ba thành phố, cho nên nó loạn hơn những nơi khác, ở đây cũng nhiều người qua lại, mỗi tháng những loại người khác nhau đến đây, có thể nói đó là nơi ngư long hỗn tạp.”
“Vì nguyên nhân đó nên sàn đấu ngầm ở Huyện Đằng Ngọc cũng rất loạn, người của ba thành phố đều muốn lập địa bàn ở đây, họ khắc chế nhau, trong đó còn liên quan đến những mối làm ăn lợi ích rất lớn.”
“Tôi từ lâu đã sắp xếp người ở Huyện Đằng Ngọc rồi, tôi định kiếm chút ở đó, nhưng thực lực của ba thành phố đều không chênh lệch bao nhiêu, người tôi cử đi cũng không có cách nào xử lý khống chế được người của hai thành phố kia, cho nên lợi nhuận thu được rất ít.”
“Nếu có ai đó có thể thống nhất sàn đấu ngầm ở Huyện Đằng Ngọc, vậy thì chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận rất lớn, với lại người có thể làm được điều đó thì cũng chỉ có cậu thôi.”
Trần Tài Anh nói xong rồi mặt nở nụ cười chờ đợi nhìn Lâm Thanh Diện, nếu Lâm Thanh Diện có thể ra tay thống nhất sàn đấu ngầm ở Huyện Đằng Ngọc thì đó là cơ hội tốt cho sự phát triển của anh ở Hồng Thành, hơn nữa còn là bàn đạp để anh vươn ra tấn công vào Bảo Vân và Lộc Thành.
Vấn đề là Trần Tài Anh nghĩ đến miếng bánh Huyện Đằng Ngọc hơi trễ, cho nên khi anh cử người đến đó thì người của anh vẫn không ngừng chịu áp lực của đối phương, nếu như Lâm Thanh Diện có thể qua đó giúp anh ra mặt dằn mặt bọn họ thì trong lòng anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
“Đến Huyện Đằng Ngọc mất bao lâu thời gian?” Lâm Thanh Diện lên tiếng hỏi.
“Không đến một giờ lái xe.” Trần Tài Anh liền trả lời.
Lâm Thanh Diện ngồi thẳng dậy và nói: “Vậy thì đi thôi, đi giải tỏa chút, sẵn tiện giúp anh thống nhất sàn đấu ngầm bên đó.”
Gương mặt Trần Tài Anh đầy cảm xúc, thống nhất sàn đấu ngầm ở Huyện Đằng Ngọc có thể nói là chuyện khá khó, không chỉ mình anh cảm thấy khó, mà đến cả người của Bảo Vân và Lộc Thành cũng cảm thấy vậy, vì dù sao thì thực lực của cả ba bên đều ngang tầm như nhau, hơn thua không bao nhiêu.
Nhưng với Lâm Thanh Diện thì nó chỉ là một câu nói mà thôi, mà còn là chuyện sẵn tiện, điều đó khiến cho Trần Tài Anh cảm nhận sâu sắc sự khác biệt giữa người với người.
Huyện Đằng Ngọc.
Trần Tài Anh lái xe đưa Lâm Thanh Diện và Lý Huỳnh Thái tới một cửa tiệm game nhìn thoáng qua có chút cũ nát, Hướng Vấn Thiên vì vẫn còn bận xử lý chuyện của tập đoàn Thiên Dương nên vẫn chưa đến qua nơi này.
Ba người họ xuống xe, rồi cùng nhau đi vào trong tiệm game đó, trong tiệm bày đủ các loại máy game, con nít trẻ nhỏ đang ngồi chơi cũng không ít.
Ba người bọn họ vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước, đến cuối cùng có một cánh cửa nhỏ, lúc này mới phát hiện có một người đàn ông thân hình vạm vỡ đứng bên cạnh cửa đang cúi đầu chơi điện thoại.
Trần Tài Anh đi trước tiến về chỗ người đó, người có thân hình vạm vỡ đó ngẩng đầu lên nói: “Muốn vào bên trong coi đấu võ đài thì một triệu rưỡi một người, không có tiền thì đi chỗ khác chơi.”
Trần Tài Anh ho nhẹ ra hiệu, người đó mới ngẩng đầu lên nhìn, sau khi phát hiện là Trần Tài Anh, thái độ liền thay đổi: “Úi cha, thì ra là anh Trần à, vậy mà em còn tưởng là ai nữa chứ, gần đây anh ít ghé qua đây quá nha, vì anh giận đại ca em lần trước giành mất của anh chút tiền phải không.”
Lâm Thanh Diện dễ dàng nghe ra được giọng điệu khinh thường trong lời nói của người đối diện.
Trên đường đến đây, Trần Tài Anh đã giải thích rõ ràng cho Lâm Thanh Diện rõ, sàn đấu ngầm ở đây do ba bên cùng nhau quản, đồng thời dựa theo định mức để phân chia tiền.
Ba bên sẽ thay phiên sắp xếp người thu tiền vé cửa, duy trì trật tự của sàn đấu, hôm nay đến lượt người của bên thành phố Bảo Vân.
Người đứng đầu của băng nhóm bên thành phố Bảo Vân là Trương Phong, người đứng đầu của băng nhóm bên thành phố Lộc Thành là Tam Khang, cả hai người đều là người có máu mặt, thực lực đều không kém, danh tiếng của họ ở sàn đấu ngầm huyện Đằng Ngọc này cũng nổi danh không kém.
So với hai người họ thì Trần Tài Anh ít lộ diện hơn, việc bên này anh phần lớn giao cho một người bạn cũ mà anh cử qua đây xử lý, người đó tên Quách Kiên, cũng là người cuồng đánh đấm, thực lực cũng không kém, vì bản thân người đó cũng có sở thích với sàn đầu ngầm, vì vậy nên mới đồng ý qua đây giúp Trần Tài Anh quản lý bên này.
Mặt Trần Tài Anh hơi trầm xuống sau khi nghe xong câu nói khiêu khích của người đàn ông vạm vỡ, anh lạnh lùng lên tiếng: “Dẹp cái giọng điệu ẩm ương của cậu đi, không lâu nữa đâu, cậu sẽ không dám nói với tôi những lời này đâu.”
Dứt lời, Trần Tài Anh đi thẳng vào bên trong.
Người đàn ông vạm vỡ đứng gác cửa bĩu môi, anh ta nghĩ rằng Trần Tài Anh chỉ được cái miệng, nên hoàn toàn không để ý đến lời nói của anh.
Lý Huỳnh Thái và Lâm Thanh Diện đi theo phía sau Trần Tài Anh, họ cùng đi vào bên trong, khi đi ngang qua người đàn ông vạm vỡ canh cửa, Lý Huỳnh Thái không quên trừng mắt liếc nhìn anh ta, khiến cho người đàn ông đó cũng không dám nói gì nữa, lúc trước Lý Huỳnh Thái cũng đã từng đánh qua ở sàn đấu này, nên người đàn ông vạm vỡ đó biết sự lợi hại của Lý Huỳnh Thái, nên cũng không dám lên tiếng chọc giận anh.
Lúc này Lâm Thanh Diện cũng đi sát theo sau, người đàn ông vạm vỡ đó chưa từng gặp qua Lâm Thanh Diện, hơn nữa nhìn dáng vẻ Lâm Thanh Diện có vẻ thuộc dạng dễ bắt nạt, thấy vậy liền đưa tay cản Lâm Thanh Diện lại.
“Anh trai, nhìn anh lạ quá, trước đây chưa đến đây bao giờ phải không, anh muốn vào trong cũng được, một triệu rưỡi tiền vé.” Người đàn ông vạm vỡ nhìn Lâm Thanh Diện và nói.
Lâm Thanh Diện dừng lại, liếc mắt nhìn qua người đàn ông vạm vỡ đó, trong lòng thầm nghĩ người này đúng là muốn chết đây.
Trần Tài Anh thấy vậy cũng nhíu mày, xoay người trừng mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ canh cửa: “Cậu muốn chết phải không? Người của tôi cậu cũng dám thu tiền sao? Cậu thật sự nghĩ rằng phần của tôi ở đây ít nên dễ bắt nạt sao?”
“F**k, mày muốn nếm mùi nắm đấm của tao phải không?” Lý Huỳnh Thái cũng nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ đó lớn tiếng hét.
Người đàn ông vạm vỡ gác ở cửa không hề có chút hoảng hốt, anh ta mở miệng nói: “ Anh Trần à, em chưa từng bắt nạt qua anh nha, em cũng làm theo quy định thôi, anh và Lý Huỳnh Thái đương nhiên không phải trả tiền vé cổng, nhưng người này nhìn là biết người mới đến, anh ta lần đầu đến đây, em thu tiền vé cổng cũng không quá đáng chứ, chứ lỡ anh Trần dẫn theo cả trăm người đến đây, cả trăm người đó em đều không thu tiền vé, vậy sàn đấu ngầm của chúng ta sao tiếp tục duy trì được, anh nói em nói đúng không?”
Trần Tài Anh liền nắm chặt nắm đấm tay, tên này rõ ràng muốn kiếm chuyện với anh, trước giờ anh chưa từng nghe qua người của ba băng nhóm lớn vào đây còn phải trả tiền vé cổng.
“Nếu tôi vẫn không trả tiền thì sao?” Trần Tài Anh chưa kịp lên tiếng thì Lâm Thanh Diện đã trừng mắt nhìn người đàn ông đó và nói.
Người đàn ông đó nhìn Lâm Thanh Diện, anh ta cũng không dám gây phiền phức với Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái, nhưng với gương mặt lạ này thì anh ta không có chút gì là lo sợ.
Theo anh ta nghĩ thì người này chắc là đàn em của Trần Tài Anh, nên không có gì đáng để sợ, chắc chắn Trần Tài Anh sẽ không vì một đàn em mà lại cương với bọn họ.
“Nếu anh không nộp, vậy thì tôi cũng không ngại cho anh nếm thử nắm đấm của tôi, tiền này tự anh phải trả, đừng để anh Trần trả tiền giùm anh, anh cũng đừng có mà làm tốn thời gian của anh Trần, làm đàn em thì anh phải biết thân phận của mình.” Người đàn ông vạm vỡ lên tiếng nói với Lâm Thanh Diện, đồng thời còn đưa nắm tay mình lên như muốn khoe cho Lâm Thanh Diện thấy sức mạnh của mình.
Lâm Thanh Diện liền đưa tay bóp thẳng vào tay của người đàn ông đó, sau đó xoay mạnh, tay của người đàn ông vạm vỡ liền bị trật khớp.
“F**k, mày dám động vào tao!” Người đàn ông vạm vỡ đó nhịn đau, tay còn lại vỗ mạnh về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đạp thẳng một chân về phía người đàn ông đó, thân hình vạm vỡ của người đàn ông bị đạp bay ra sau, văng vào một máy game ở gần đó tạo tiếng vang lớn, cái máy game đó coi như đã không còn sử dụng được nữa.
“Cậu cũng nên biết thân biết phận, cậu chẳng qua chỉ là tên canh cửa, lần sau để ý chút.” Lâm Thanh Diện nhìn người đàn ông đó không quên gửi gắm lại một câu.
Trần Tài Anh cười cười nhìn Lâm Thanh Diện, rồi sau đó đưa ngón tay cái lên ra hiệu.
Sau đó ba người cùng đi vào bên trong, Trần Tài Anh cũng không sợ người đàn ông canh cửa đó sẽ đem chuyện vừa rồi nói lại cho đàn anh của họ, vì dù sao thì mục đích hôm nay anh đến đây là để thống nhất sàn đấu ngầm này, từ sau ngày hôm nay, nguyên cái sàn đấu này sẽ thuộc về họ, cho nên không có gì đáng phải sợ.
Hơn nữa còn có Lâm Thanh Diện ở đây, cho dù anh có muốn lo sợ thì cũng không có chỗ để lo sợ.
Sàn đấu ngầm ở đây náo nhiệt hơn ở Hồng Thành, bên trong ngoại trừ võ đài, còn có khu vực như quầy bar, rất giống với bar ở khu ngoại giao Tô Thành.
Khu vực quầy bar lúc này đã đầy người, khu vực võ đài cũng chen chúc người với người, mặt mày ai nấy cũng hớn hở với trận đấu đang diễn ra trên võ đài.
Trần Tài Anh đưa Lâm Thanh Diện và Lý Huỳnh Thái đến chỗ khu vực địa bàn riêng của họ ở sàn đầu ngầm này, một người có khuôn mặt hơi gầy, thân hình cường tráng đi đến chỗ họ.
“Anh Trần, anh đến sao không báo trước cho em biết, để em cho người đi đón anh.” Người đàn ông đó lên tiếng nói.
Trần Tài Anh cười chào người đàn ông đó, sau đó xoay người lại giới thiệu với Lâm Thanh Diện: “Người này chính là Quách Kiên mà tôi đã nói với cậu, chuyện ở Huyện Đằng Ngọc này đều do cậu ta phụ trách và xử lý.”
Nói xong, Trần Tài Anh nhìn Quách Kiên và lên tiếng nói: “Đây là Lâm Thanh Diện, kêu anh Diện đi.”
Quách Kiên nhìn dò xét Lâm Thanh Diện, có chút nghi ngờ không tin vào mắt mình.
Người này nhìn qua dáng vẻ bình thường, anh ta có tài cán gì mà anh Trần cũng phải gọi anh ta một tiếng anh?