Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1788: YÊU MÃNG

Lâm Thanh Diện nhớ tới đường đi hôm qua của mình, sau đó đi lên con đường đó, dù sao thì những thứ cây ăn quả này sẽ không di chuyển, còn việc săn thú, anh chỉ đành nhờ vào vận may thôi, gặp con gì đánh con nấy, dù gì cũng chỉ là chuyện tiện tay thôi mà.

Anh đi trên con đường mòn trong khu rừng này, bỗng thấy hoàn cảnh xung quanh quá yên tĩnh. Trong ấn tượng của anh, hình như hôm qua lúc đi còn có rất nhiều động vật nhỏ, đầy tiếng bò chạy, cũng vì thế mà hôm qua anh thật sự bội thu. Dù hôm nay Du Ly không đề cập thì anh cũng phải đi đường này, nhưng hôm nay lại chẳng hề có bắt kì bóng dáng con vật nhỏ nào, chuyện này khiến anh cảm thấy không bình thường cho lắm.

“Nơi này xảy ra chuyện gì sao? Sao lại yên tĩnh thế này?” Lâm Thanh Diện ngạc nhiên nói, đương nhiên anh cũng chỉ lẫm bẩm thôi, dù sao thì trong sơn cốc này chỉ có hai người là anh và Du Ly.

Lâm Thanh Diện cứ cảm thấy hình như nơi này hơi kì lạ, nên anh nhanh chóng hái một ít trái cây rồi định đi. Khi anh leo xuống cây, anh đột nhiên liếc mắt thấy yêu mãng, trực giác đầu tiên của anh là đánh với nó một trận, những bỗng nhận ra, nội thượng mình bị lúc trước vẫn chưa lành, nên chắc là không đánh lại được.

Anh đang suy nghĩ, sau đó quyết định nên nhanh chóng rời khỏi phạm vi lĩnh vực của yêu mãng. Anh biết những yêu thú này rất nhạy cảm với phạm vi lĩnh vực của chúng, chỉ mong nó nể mặt mình ngoan ngoãn rời đi mà không đuổi theo anh.

Nhưng có vài việc không thể xảy ra theo như Lâm Thanh Diện đã nghĩ. Anh cẩn thận, nhanh chóng chạy tới trước, nhưng cảm giác hình như mình đạp phải thứ gì đó, sau đó cảm thấy trên giày nhơm nhớp.

Anh nghĩ tới một vài thứ không thể tưởng tượng nỗi, nhưng anh vẫn cảm thấy chắc mình không xui xẻo thế đâu. Run run cúi đầu mình xuống, nhìn thứ thứ dưới giày thì phát hiện là trứng rắn.

“Mẹ nó, mình xui xẻo quá phải không.” Lâm Thanh Diện chửi mát, cùng lúc đó, anh nhạy bén cảm giác được tiếng gió tấn công của yêu mãng sượt qua tai mình, anh nhanh chóng né tránh. Đúng như dự đoán, chính là con yêu mãng mà trước đó anh đã muốn rời khỏi.

Bây giờ yêu mãng cảm thấy cực kì tức giận, trứng rắn của nó sắp phá xác rồi, kết quả bây giờ lại bị tên nhân loại này đạp nát, hơn nữa kẻ này còn chẳng hề áy náy. Làm hại con của nó, vậy nó sẽ khiến kẻ này đổi mạng với con của nó.

‘Yên mãng liên tục phát ra tiếng rít, đồng thời còn vẫy đuôi của mình công kích Lâm Thanh Diện. Trước đó Lâm Thanh Diện bị nội thương, dù sao cũng vẫn chưa lành, thế nên khi đánh nhau với nó khó tránh khỏi bị hạn chề.

“Yêu mãng à, ta thật sự không muốn làm hại con của ngươi, tắt cả những gì ta nói đều là vô tôi, ngươi có thể bỏ qua cho ta không? Trời ơi là trời.” Lâm Thanh Diện cảm giác vết thương của mình đang tái phát, trước đó đã có dấu hiệu khép lại nhưng bây giờ lại nứt toác ra, bây giờ anh cảm thấy mình cực kì vô tội, những thứ này chẳng phải là chuyện mà anh muốn nhìn thấy, anh chỉ muốn rời đi thôi mà.

Anh cảm thấy mình đúng là quá khổ, nhưng yêu mãng làm sao biết anh đang nói gì được chứ? Nó chỉ biết là anh đã làm hại con nó, nên nhất định phải lấy mạng Lâm Thanh Diện, đối với tên nhân loại này, ngoại trừ thấy chán ghét ra thì sao nó có thể có nhận thức khác với kẻ này được.

Du Ly thì vẫn luôn đợi Lâm Thanh Diện hái quả dại về, và mang thú đi săn về. Cô ta nhìn mặt trời, cảm thấy thời gian đã muộn lắm, cô ta cảm thấy có gì đó không đúng bèn đi tìm Lâm Thanh Diện.

Nhưng cũng may là Du Ly tìm được Lâm Thanh Diện. Khi cô ta chạy đến, vừa hay nhìn thấy yêu mãng đó sắp cắn Lâm Thanh Diện, cô ta biết độc tính của yêu mãng, nếu bị cắn thật thì cái mạng nhỏ của Lâm Thanh Diện chắc đi tong.

Thế nên Du Ly lấy một con dao nhỏ từ trong túi đồ tùy thân của mình ra, nhanh chóng đâm lên chỗ bảy tấc của nó. Sau đó yêu mãng cứ thế mà ngã xuống đất, lúc này Lâm Thanh Diện mới hít sâu, cảm thấy mình đã sống sót rồi.

“Sư phụ, lần này thật sự cảm ơn người, nếu không nhờ người, chắc cái mạng nhỏ của tôi đã bị chôn vùi bởi con rắn này rồi.” Trước giờ Lâm Thanh Diện chưa từng cảm thấy sư phụ vĩ đại gì, nhưng lúc này thật sự có cảm giác này.

Du Ly không muốn để ý tên đồ đệ vô dụng này của mình, thậm chí một con yêu mãng nho nhỏ này thôi mà cũng không giải quyết được, đây còn là đồ đệ của mình nữa chứ, đúng là quá kém cỏi. Cô ta đi tới trước mặt con rắn đó, sau đó moi mật rắn ra và đưa cho Lâm Thanh Diện.

“Cho cậu mật rắn này, cậu đi về ăn nó luôn đi, những quả dại kia thì mau đưa tôi, tôi sắp chết đói rồi đây.

Đúng là, cậu không thể đáng tin một lần sao?”

Du Ly tiện tay lấy số quả dại mà Lâm Thanh Diện hái vào tay, sau đó cầm lên ăn một ngụm. Cô ta cũng không để ý Lâm Thanh Diện, đi về nơi ở, để lại Lâm Thanh Diện bối rối với mật rắn trên tay mình.

“Sư phụ, ý người là bảo tôi ăn mật rắn này sao. Cái mật rắn này tởm quá, thôi vậy, lời nói của sư phụ thì nên nghe, ăn thì ăn vậy.” Lâm Thanh Diện chuẩn bị tinh thần đầy đủ cho bản thân nhưng sau đó vẫn không ăn được. Anh quyết định theo chân sư phụ trước, trở lại nơi ở của họ, ăn những quả dại kia, mật rắn này, anh muốn trì hoãn đến sau cùng rồi mới ăn.

Du Ly thì đã đưa mật rắn cho Lâm Thanh Diện nên cũng không suy nghĩ thêm về chuyện này, cô ta rất tự tại thưởng thức trái cây, sau đó nhìn con thú mà Lâm Thanh Diện nhắc đến trước đó, đem chúng đi nướng sơ, rồi ăn. Cô ta cảm thấy thật ra cuộc sống hiện tại cũng rất có tính hưởng thụ, có trái cây ăn có thịt ăn, rồi còn có một tên đồ đệ để chọc chơi.

Mà Lâm Thanh Diện bây giờ nhìn mật rắn đó vẫn không thể ăn được như cũ, cuối cùng vẫn kiên quyết ăn nó. Khi anh ăn xong mật rắn đó, anh đột nhiên phát hiện trong cơ thể mình có một lực lượng rất mạnh mẽ, đến khi cơ thể dần dần trở nên ổn định, anh phát hiện thực lực của mình lại tiến bộ rồi.

“Sư phụ, không hỗ là sư phụ, không ngờ biết cả chuyện mật rắn có thể nâng cao công lực.” Bây giờ Lâm Thanh Diện cảm thấy cực kì vui mừng, cũng may khi đó anh bái sư, nếu không một mình tiếp tục tu hành thì chẳng biết đến đời nào mới có thể nhanh chóng nâng cao năng lực được như bây giờ.

Tuy Du Ly nhìn như không quan tâm Lâm Thanh Diện gì lắm, nhưng thật ra cô ta vẫn luôn để ý đến động tĩnh của anh, đương nhiên cũng nhận ra sự thay đổi sau khi Lâm Thanh Diện ăn mật rắn. Thấy anh ổn định nâng cao thực lực mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta cũng sợ sau khi Lâm Thanh Diện ăn mật rắn thì sẽ có tác dụng phụ nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK