—
Ôn Giản ngạc nhiên nhìn Giang Thừa, nhưng cô lại không thấy kì lạ.
Chỉ cần người ấy là Giang Thừa, bất luận anh làm gì, thân phận thế nào đều không kì lạ.
Năm ấy học lớp 12, cô chạy vào con hẻm quán bar Dạ Mạt lúc nửa đêm, thấy Giang Thừa nhanh chóng dứt cướp lấy khẩu súng đang dí vào người mình rồi chĩa súng vào đối phương, từ ấy Ôn Giản đã biết chàng trai này là người thâm tàng bất lộ.
Chỉ là cô… Chỉ là cô thấy đau lòng, đau lòng vì Giang Thừa trong mười năm qua, cô độc cố chấp tìm cô mười năm.
Cô biết Giang Thừa không thể thuận lợi đi tới ngày hôm nay.
Năm đó anh vì cô nên mới bỏ thi, chỉ có con đường xuất ngoại du học, mười năm không về, anh không thể giống như cô, thuận lợi thi cử, thuận lợi vượt qua vòng thẩm tra lý lịch.
“Mấy năm trước Giang Thừa ở nước ngoài lấy thân phận đặc biệt phá được mấy vụ án xuyên quốc gia, sau đó thông qua vòng sát hạch bí mật để vào đội cảnh sát, dùng nhiều thân phận trà trộn vào các tập đoàn tội phạm khác nhau, kinh nghiệm nằm vùng phong phú, thành tích lớn lao.”
Lê Chỉ Tường nói vài câu ngắn ngủn nhưng cũng chứng minh được suy đoán của Ôn Giản.
Ông không nói quá, chỉ là mấy lời giới thiệu bâng quơ nhưng Ôn Giản cũng có thể tưởng tượng con đường sinh tử đầy rẫy khó khăn của anh, vốn dĩ cuộc đời Giang Thừa phải bình yên hạnh phúc mới đúng.
Giang Thừa thấy Ôn Giản nắm chặt tay mình.
Cô không nói gì cả, thậm chí còn đang cố gắng bình tĩnh lại nhưng đôi tay nhỏ bé lại không ngừng nắm chặt tay anh.
Giang Thừa đoán được Ôn Giản đang nghĩ gì.
Anh mỉm cười trấn an cô: “Đây là con đường anh bằng lòng lựa chọn.”
“Tuy là quá trình không dễ dàng, nhưng mà…” Anh nhìn cô, nói tiếp: “Nó đáng giá.”
Chỉ cần có thể tìm thấy cô, tất thảy đều đáng giá.
Ôn Giản không muốn khóc, nhất là những lúc như thế này nhưng nước mắt lại cứ rơi xuống.
Cô ngẩng đầu muốn ngăn nước mắt lại nhưng đôi mắt càng lúc càng đẫm lệ, nước mắt làm nhòe khóe mi.
Cuối cùng Ôn Giản không nói gì cả, chỉ dang tay ôm chầm lấy anh, muốn dùng cái ôm này để an ủi anh.
Giang Thừa kéo cô vào lòng, khom lưng dựa sát vào đầu Ôn Giản.
“Mọi chuyện đều qua rồi.” Anh thì thầm trấn an cô.
Mà những thứ còn lại cũng sắp kết thúc rồi.
Giang Thừa ngẩng đầu nhìn Lê Chỉ Tưởng, lẳng lặng trao đổi tin tức với nhau.
Hôm nay gặp mặt là vì muốn thương lượng kế hoạch thu lưới cuối cùng.
Thời gian giao dịch là ngày 16 tháng 5.
Dựa vào cuộc gọi của Hạ Chi Viễn và những gì Hà Thiệu nói thì có thể phán đoán ma túy được giấu trong con thuyền dược liệu Đông y mất tích kia, cũng là lô hàng mà Điền Giai Mạn nắm giữ, lô hàng đó từ biển về, chỉ có thể giao dịch dỡ hàng tại bến tàu.
“Cháu đã điều tra rồi, theo kế hoạch, chậm nhất là hai ngày sau con thuyền của Chung Ngọc Minh sẽ về đây, trước ngày 17 phải dỡ hàng xong.” Giang Thừa cầm bút vẽ bản đồ bến tàu Tùng Thành: “Bây giờ Chung Ngọc Minh âm thầm về nước, Điền Giai Mạn chỉ có thể nhả hàng ra, không thể giữ được nữa…”
“À.” Ôn Giản nhớ tới lúc trước khi Hạ Chi Viễn nghe điện thoại, “Hôm nay ở công ty, cháu cố ý để Chung Ngọc Minh tới phòng tài vụ để Hạ Chi Viễn và Điền Giai Mạn vô tình thấy ông ta.
Trông phản ứng của hai người họ chắc là cũng không ngờ Chung Ngọc Minh sẽ về.
Lúc tan tầm Hạ Chi Viễn còn nói anh ta muốn gặp Edwiin, càng nhanh càng tốt, nhưng lúc đó cháu không kịp nói gì cả, anh ta nghe điện thoại rồi lại vội vàng rời đi, cháu nghe loáng thoáng thấy người trong điện thoại bảo tìm thấy rồi.”
Giang Thừa: “Chắc là con thuyền Điền Giai Mạn giữ.
Với tính cách của Chung Ngọc Minh, nếu ông ta giấu mọi người về nước thì chắc chắn ông ta biết hành tung con thuyền đó rồi, Điền Giai Mạn đi theo Chung Ngọc Minh hơn chục năm, hiểu rõ nhau, thế nên trước khi Chung Ngọc Minh điều tra ra thì cô ta sẽ nhả con thuyền kia đi.”
Ôn Giản cau mày: “Cô ta làm thế chẳng lẽ không bị Chung Ngọc Minh nghi ngờ ư? Cô ta vừa phát hiện Chung Ngọc Minh về thì tìm thấy thuyền à?”
Giang Thừa: “Em đừng quên em kéo Hạ Chi Viễn vào cuộc gặp gỡ tình cờ kia.
Cô ta và Hạ Chi Viễn đều ‘vô tình’ thấy Chung Ngọc Minh, mà anh ta lại bảo muốn gặp anh thì chắc chắn vì gặp Chung Ngọc Minh nên Hạ Chi Viễn mới càng hoảng sợ hơn.”
Ôn Giản gật đầu: “Đúng, lúc ấy anh ta định gặp Tạ tổng nhưng thấy Chung Ngọc Minh thì rời đi ngay.”
Giang Thừa: “Cho nên nếu Chung Ngọc Minh nghi ngờ thì sẽ nghi ngờ Hạ Chi Viễn trước, vì anh ta chột dạ.
Với cả Điền Giai Mạn lấy danh nghĩa Lâm Cảnh Dư giữ con thuyền đó lại, nếu cô ta dám thả thuyền ra thì sợ là đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi: Cô ta muốn mọi người nghĩ con thuyền này không phải được thả ra mà là cướp về, là cô ta liều chết cướp thuyền hàng từ tay Lâm Cảnh Dư.
Chắc là cô ta sẽ nói thế với Chung Ngọc Minh.”
Đúng như những gì Giang Thừa đoán, ngay lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông.
Giang Thừa nhìn qua, Lôi Sắt gọi tới.
Giang Thừa giơ tay bảo Lê Chỉ Tường và Ôn Giản im lặng, anh cắm tai nghe, một bên nhét vào tai mình, đưa bên còn lai cho Ôn Giản.
Ôn Giản nhận lấy, cô ngồi sát vào người Lê Chỉ Tường.
“Này, Edwiin, anh đang ở đâu?” Tiếng Trung Quốc ngắc ngứ của Lôi Sắt truyền tới, xen lẫn cả tiếng thông báo sân bay.
Giang Thừa ấn tai nghe lại, bình tĩnh đáp: “Đang ở nhà, sao thế?”
Lôi Sắt: “Tôi tới Trung Quốc rồi, đi uống một chén đi.”
Giang Thừa cau mày: “Không phải chuyến bay vào ngày mai à? Sao hôm nay đã tới rồi?”
Lôi Sắt: “Chủ tịch Chung bảo gặp vài vấn đề, bảo tôi tới sớm giúp một tay.”
Giang Thừa: “Vấn đề gì? Có cần tôi giúp không?”
“Tạm thời thì không, cũng chẳng phải là chuyện gì lớn đâu, mấy người trên thuyền gặp chuyện ngoài ý muốn thôi, bị thương nhẹ thôi ấy mà, không đủ người nên bảo tôi điều mấy người tới đây theo dõi, sắp xếp xong cả rồi.”
Lê Chỉ Tường, Giang Thừa và Ôn Giản nghe thấy thế, mọi việc giống như Giang Thừa đoán khoảng 80 – 90%.
“Vậy là tốt rồi.” Giang Thừa bình tĩnh nói, “Có chuyện gì cần thì cứ nói nhé.”
Lôi Sắt: “Tí nữa gặp nhau rồi nói.”
Giang Thừa: “Địa chỉ.”
Lôi Sắt đọc địa chỉ cho Giang Thừa.
“Được, tôi tới đó ngay đây.”
Giang Thừa cúp máy, anh nhìn Lê Chỉ Tường: “Cháu đi một chuyến.
Cháu đoán Lôi Sắt nhờ cháu giúp theo dõi lúc giao dịch.
Lôi Sắt và Chung Ngọc Minh đều về là muốn đảm bảo giao dịch thuận lợi, ngày 16 tháng 5 sẽ không thay đổi đâu.
Đến lúc đó bên bác điều người cải trang thành nhân viên bốc hàng, kế hoạch nhất định phải bảo mật.”
Anh quay sang nhìn Ôn Giản: “Em là con gái Lâm Cảnh Dư, hôm nay lại gặp Chung Ngọc Minh, anh sợ ông ta sẽ theo dõi em, hôm đó em đừng tới đấy, âm thầm đứng ngoài quan sát là được, hành động linh hoạt.”
Ôn Giản gật đầu: “Vâng, anh phải chú ý an toàn nhé.”
Giang Thừa gật đầu, xoay người định đi nhưng lại ngoảnh lại ôm cô.
“Em cũng thế nhé.” Anh khẽ dặn.
“Vâng.” Cô nặng nề đáp.
Giang Thừa buông cô ra, anh đi trước.
Lê Chỉ Tường nhìn cánh cửa khép lại rồi nhìn Ôn Giản.
“Sẽ không sao đâu.” Ông trấn an cô.
Ôn Giản gượng cười với ông: “Vâng.”
Nhưng ánh mắt cô vẫn tràn ngập lo lắng.
Lê Chỉ Tường vỗ vai Ôn Giản, ông không nói gì, chỉ nghiêng người cầm hồ sơ đưa cho cô.
“Bác nghĩ là cháu muốn đọc.”
Ôn Giản hoang mang nhìn ông, cô mở ra, là hồ sơ lý lịch của Giang Thừa.
“Lúc Giang Thừa đích thân liên lạc thì bác với có bản lý lịch hoàn chỉnh này.” Lê Chỉ Tường cười đáp, “20 tuổi ra nước ngoài, 22 tuổi dùng thân phận lính đánh thuê lấy được lòng tin của Tôn Dũng Thanh – chủ mưu của vụ bắt cóc lừa gạt phụ nữ mại dâm năm 2009 đã từng hoạt động lâu dài ở Đông Nam Á.
Sau đó Giang Thừa lợi dụng kỳ nghỉ tiến vào hang hổ âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của bọn chúng, giúp cảnh sát bắt gọn tập đoàn tội phạm Tôn Dũng Thanh cầm đầu.
Năm 23 tuổi cung cấp chứng cứ then chốt để phá vụ án buôn bán ma túy xuyên biên giới cực lớn ở phía Tây tỉnh K, 24 tuổi cung cấp thông tin giao dịch và danh sách liên quan tới vụ án buôn bán ma túy đường biển lớn nhất của Hải quan Tùng Thành.
Tới năm 25 tuổi, vụ án buôn bán phụ nữ mại dâm chấn động toàn quốc cũng có công lao của Giang Thừa đằng sau…”
Lê Chỉ Tường kể từng vụ án Giang Thừa âm thầm thực hiện trong mấy năm qua, mỗi vụ án đều có dấu chân anh, nhưng thông tin chính thức được công bố chưa từng có tên anh.
Trong hệ thống cảnh sát cũng không có tên Giang Thừa.
Nói cách khác, chỉ có cấp trên trực tiếp của Giang Thừa mới biết anh, lãnh đạo năm đó của anh đã chuyển từ bộ đội sang cảnh sát.
Giang Thừa và cô được phân về các đơn vị ở các tỉnh khác nhau, nếu không phải vì lần thu lưới này, Giang Thừa cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Lúc đầu hai bên điều tra 2 vụ án khác nhau.
Lê Chỉ Tường và Ôn Giản phụ trách vụ án thu giữ ma túy nửa năm trước ở trạm thu phí Nam Thành, ma túy thu được giống y như nhà xưởng của Chung Ngọc Minh ở thôn Hứa Gia vào mười năm trước, lấy vụ án này làm đầu mối để điều tra tới Trần Chí, Gia Tư sau lưng anh ta, mượn đường điều tra Hà Kiến có quan hệ dây mơ rễ má với Gia Tư.
Giang Thừa phụ trách mạng lưới buôn lậu thuốc phiện qua biên giới Đông Nam Á do Lôi Sắt cầm đầu ba năm trước, từ trong điện thoại của Lôi Sắt, anh phát hiện manh mối liên quan tới Chung Ngọc Minh đã biến mất nhiều năm, lấy thân phận lính đánh thuê ẩn núp ở bên người Lôi Sắt, tiện đà từng bước một đào ra thân phận Chung Ngọc Minh đã phẫu thuật thẩm mỹ.
Hiện tại chủ mưu phía sau của hai vụ án đều chỉ vào Chung Ngọc Minh lẩn trốn từ mười năm trước và tập đoàn buôn lậu của ông ta.
Vả lại Chung Ngọc Minh đã bí mật về trong nước nên cũng sẽ có hành động lớn.
Thế nên hai vụ án gộp làm một, Giang Thừa và Lê Chỉ Tường toàn quyền phụ trách, Lê Chỉ Tường chỉ huy lên kế hoạch còn Giang Thừa vẫn ẩn nấp đằng sau.
Cuộc gặp gỡ hôm nay là dựa vào mối quan hệ của Ôn Giản và Giang Thừa, không phải cuộc họp chính thức, sau khi Lê Chỉ Tường về cục, ông còn phải triệu tập họp tổ công tác.
“Giang Thừa có kinh nghiệm nằm vùng phong phú, chưa từng thất bại, tin tưởng thằng bé, nhất định sẽ không sao đâu.” Lê Chỉ Tường nhìn Ôn Giản, chậm rãi nói.
Ôn Giản gật đầu, cô vẫn nhìn bức ảnh trên hồ sơ chằm chằm, bên cạnh mỗi vụ án có vài dòng giới thiệu đơn giản.
Ánh mắt cô xen lẫn hoang mang.
Lê Chỉ Tường cũng nhìn thấy tầm mắt cô.
“Cháu đừng nghi ngờ gì cả.
Những bức ảnh này chỉ có vài ba phần giống thôi, cũng có phần giống người khác nữa.” Lê Chỉ Tường giải thích thắc mắc của cô: “Đây là mấy vụ án Giang Thừa từng làm, nhất là trước khi thằng bé vào đội cảnh sát.”
Mỗi vụ án có một điểm chung, nghi phạm đều có điểm nào đó giống Chung Ngọc Minh.
Anh tìm Ôn Giản, cũng tìm Chung Ngọc Minh, không buông tha bất cứ manh mối nào liên quan tới cô.
Mắt Ôn Giản lại đỏ lên.
~
- -----oOo------