—
“…” Đôi mắt Ôn Giản chậm rãi ngước lên nhìn anh,” Sao… đột nhiên anh lại hỏi cái này?”
Giang Thừa bất động nhìn cô: “Tò mò.
”
Ôn Giản vô thức vén tóc mái rũ trên trán, đôi mắt tròn dè dặt nhìn anh, hơi khó xử.
Giang Thừa cau mày: “Sao em không nói? Em với Hạ Chi Viễn mới gặp nhau vài lần mà có thể khái quát cảm nhận về anh ta, anh và em quen nhau hơn 20 năm mà vẫn chưa đủ để em hiểu anh à?”
Ôn Giản mím môi, len lén quan sát sắc mặt anh: “Em thấy anh là người… cực kì cực kì tốt, rất… rất biết cách chăm sóc người khác…”
Cô còn chưa nói xong, ly sữa còn chưa xuống hết thì bị Giang Thừa bưng đi, anh đặt cốc sữa vào tủ lạnh, xoay người đi ra chỗ khác.
Ôn Giản kéo tay anh lại.
Giang Thừa quay đầu nhìn cô, Ôn Giản ngượng ngùng buông tay ra.
Anh nhìn cô từ đầu tới chân: “Lâm Giản Giản, anh vẫn thấy em vẫn giống như hơn 20 trước, giống như tùy tùng nhỏ ấy.
Không nịnh nọt anh thì em sẽ không nói chuyện à?”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Về thì nhớ đóng cửa cho anh.
”
Ôn Giản muốn đuổi theo: “Em có nịnh anh đâu, em thực sự cảm thấy anh rất tốt mà, tuy là bề ngoài lạnh lùng không dễ tiếp xúc, nghiêm túc cứng nhắc lại nhàm chán, nhưng bên trong…”
Âm thanh bước chân dừng lại, đôi mắt cô vừa to vừa tròn nhìn người đàn ông từ từ cởi cúc áo trong nhà tắm.
Giang Thừa quay đầu nhìn cô: “Anh chuẩn bị tắm, em chắc chắn muốn theo vào à?”
Trong lúc nói chuyện, anh cởi cúc áo cuối cùng, bờ ngực màu lúa mạch lộ ra ngoài, cơ bắp săn chắc ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi, anh không để ý cô đang đứng ở cửa, quay đầu thản nhiên cởi áo sơ mi, thuận tay treo lên móc, trên người chỉ còn chiếc quần tây màu đen, đường cong cơ bụng rõ ràng, đường nhân ngư (*) đan xen quy về phía bụng dưới, mờ mờ dần ở dưới thắt lưng.
(*) Đường nhân ngư: phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V
“…” Ôn Giản tròn mắt nhìn đường nhân ngư trên bụng anh, rồi nhìn gương mặt Giang Thừa.
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh lạ thường: “Muốn vào thật à?”
“…” Ôn Giản hoàn hồn, gương mặt nóng bừng, sắc đỏ từ lỗ tai tràn đến mặt và cổ.
Da cô rất trắng, lúc đỏ mặt trông rất rõ ràng.
Giang Thừa bật cười, đi về phía cô.
“Em ra phòng khách chờ anh một lát nhé.
”
“Không… không cần đâu, em về đây.
”
Dứt lời, Ôn Giản xoay người định đi ra, đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Ôn Giản khựng người lại, quay đầu nhìn Giang Thừa.
Anh cau mày, nhà anh không hay có khách tới chơi.
Giang Thừa mặc áo sơ mi, vừa cài cúc vừa đi ra ngoài.
Anh thuận tay mở cửa ra, thấy Khâu Mộng Kỳ đứng bên ngoài.
“Mẹ.
” Giang Thừa nhíu mày chào bà.
Ôn Giản đứng sau, cô dừng chân, vô thức co rụt người lại, hoảng hốt đứng sau lưng Giang Thừa.
Khâu Mộng Kỳ kỳ quái nhìn Giang Thừa: “Thời tiết lạnh thế này sao con lại không mặc quần áo hẳn hoi?”
“Con định đi tắm.
” Giang Thừa bình tĩnh trả lời, biết Ôn Giản đang căng thẳng, anh vẫn cầm tay nắm cửa, nhìn mẹ mình: “Muộn thế này sao mẹ còn tới đây?”
“Hôm nay chú con về thăm ông nội, mang mấy món đồ tới, mẹ mới từ bệnh viện về, tiện đường đưa cho con.
” Khâu Mộng Kỳ nói xong, bà đưa túi đồ cho anh, thấy con mình đứng trước cửa không nhúc nhích, bà lườm anh: “Con làm gì đấy, mẹ không vào được à?”
“Không ạ.
” Giang Thừa bỉnh thản đáp, mở cửa rộng ra: “Mẹ vào đi.
”
Gió lạnh phả vào mặt Khâu Mộng Kỳ, bà rùng mình, thấy Giang Thừa mặc quần áo xộc xệch, nhíu mày bảo: “Trời lạnh còn không biết đường mặc thêm áo khoác, được rồi được rồi, mẹ không vào đâu, ba con còn ở dưới lầu chờ mẹ, định tắm thì mau tắm đi, đừng để bị ốm.
”
Lúc xoay người lại, bà nhớ tới một chuyện, dặn anh: “À, hiếm khi chú con về, tối mai nếu rảnh thì cùng ăn bữa cơm.
”
Giang Thừa gật đầu, đưa mắt nhìn Khâu Mộng Kỳ vào thang máy mới đóng cửa lại, quay lại nhìn Ôn Giản đang mím môi, đôi mắt to tròn, anh hỏi: “Em sợ cái gì?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không, em sợ dọa mẹ anh thôi.
”
Giang Thừa mỉm cười: “Dù gì có phải là lần đầu tiên đâu.
”
Ôn Giản: “Nhưng… không giống mà, trước kia còn trẻ, trái tim khỏe mạnh, bây giờ cô già rồi, cũng phải nghĩ cho tim của cô chứ.
”
“Ngụy biện.
” Giang Thừa gõ đầu cô, nghiêm túc nói: “Có phải mẹ anh lén lút gặp em không?”
Ôn Giản: “…”
Cô phản ứng lại, giả vờ nghiêm túc gật đầu: “Ừ, còn cho em chi phiếu 100 triệu đấy.
”
Mắt anh xen lẫn ý cười: “Lát nữa anh bảo mẹ cho anh 50 triệu, khuyên anh từ bỏ em dễ hơn em nhiều.
”
Ôn Giản: “Hết cơ hội rồi, anh không có 50 triệu đâu.
”
Thấy gió lạnh thổi qua, cô đẩy anh: “Thôi, anh đi tắm đi, đừng để bị ốm, em về đây.
”
Cô mở cửa ra, động tác dừng lại, xoay người nhìn anh: “Mẹ anh chưa bao giờ tìm em, cũng chưa từng nói những lời không phải với em, cô đối xử với em rất tốt, anh đừng trách mẹ anh.
”
Cô đóng cửa lại, đi tới thang máy, ấn xuống tầng 1.
Đêm khuya, đèn ở tiểu khu vẫn sáng trưng, trên đường không có ai, chỉ có chiếc xe ô tô.
Ôn Giản vòng qua xe về nhà.
Ba mẹ Giang đang chuẩn bị về, Khâu Mộng Kỳ ngồi ở ghế lái phụ, thấy có người đi qua, bà vô thức ngẩng đầu lên, thấy dáng người đằng trước, bà ngẩn người, túm tay ba Giang Thừa.
Ông hỏi: “Sao thế?”
Khâu Mộng Kỳ chỉ bóng lưng Ôn Giản đằng xa, “Cô gái kia… sao lại quen thế nhỉ?”
Ba Giang Thừa ngẩng đầu nhìn: “Còn chưa thấy mặt thì sao lại quen.
”
“Mới thấy góc nghiêng thôi.
” Khâu Mộng Kỳ nhíu mày, nhìn Ôn Giản chằm chằm, thấy cô rẽ vào lối đi, bà lại nhìn thấy sườn mặt cô, nói: “Đợi em một lát.
”
Bà vội vàng mở cửa, bước xuống xe.
~
- -----oOo------