—
Giang Thừa: “Nó cũng là của anh.
”
Cậu lại gần cô, cúi người cầm chiếc vòng, Ôn Giản đứng sang một bên: “Vốn dĩ nó là của em.
”
Giang Thừa khựng tay lại, cậu ngẩng đầu, híp mắt nhìn cô chằm chằm.
Ôn Giản hơi sợ, cô không tự tin như vừa nãy nữa, suýt nữa thì chịu thua đưa vòng cho cậu, nhưng cô lại không nỡ, Ôn Giản lùi lại, ánh mắt cảnh giác nhìn cậu, yếu ớt nói: “Nó là của em mà?”
Giang Thừa đứng thẳng lưng, sắc mặt bĩnh tình như thường.
“Ai chứng minh được?” Cậu hỏi.
“…” Ôn Giản siết chặt tay, đáp: “Cái vòng này khắc tên em.
”
Cô giơ chiếc vòng lên, nhìn kĩ lại.
Đột nhiên có bàn tay lại gần cô, Ôn Giản sợ hãi giơ tay về đằng sau.
Giang Thừa không muốn tranh cãi với cô, cậu giơ tay ra, “Đưa đây.
”
Ôn Giản lắc đầu: “Em nhặt được thì là của em.
”
Giang Thừa nhìn cô: “Nhưng anh là người nhặt được em đấy.
”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa cao lấn át cô, hơi ấm quanh quẩn phả vào mặt Ôn Giản, đột nhiên cậu nắm tay cô, tay khác thì lấy chiếc vòng đó đi.
Ôn Giản ngơ ngẩn nhìn cậu đứng sát gần mình, mà Giang Thừa cũng nhìn cô, cậu thản nhiên cúi người nắm chặt tay cô, ép cô dựa vào người mình, cậu luồn tay ra sau, nhanh chóng cạy ngón tay cô ra.
Hơi thở hai người như hòa vào nhau.
Ôn Giản vô thức lùi về sau, cô muốn tránh nhưng không làm gì được, hậm hực bảo: “Đây là của em mà.
”
Giang Thừa: “Mau đưa đây.
”
Ôn Giản: “Em nhặt được.
”
“Thì sao?” Cậu bình tĩnh hỏi cô, cả người Ôn Giản cứng đờ bị cậu nắm chặt tay không cho cô động đậy.
Pudding ngồi bên cạnh, chú chó trợn mắt nhìn Giang Thừa, sủa vài tiếng, mẹ Giang đi làm về, nghe thấy tiếng chó, bà nhìn sang.
Mẹ Giang sửng sốt, con trai bà chưa bao giờ gần gũi với bạn nữ nào mà lại ôm con gái nhà người ta.
Từ góc độ của mẹ Giang, Giang Thừa ôm Ôn Giản vào lòng, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu…
Mẹ Giang quá shock, suýt thì không thở nổi, gọi: “Giang Thừa!”
Ôn Giản nghe thấy ai gọi, cô lùi lại, Giang Thừa nhanh chóng cầm chiếc vòng tay, cậu nghiêng đầu nhìn mẹ mình đứng đấy không xa.
Mắt Khâu Mộng Kì trợn tròn, hết nhìn Giang Thừa lại nhìn Ôn Giản, chắc chắn bà hiểu lầm rồi.
Ôn Giản: “…”
Cô ngơ ngác không biết nói gì.
Giang Thừa vẫn bình tĩnh, cậu dắt xe về nhà.
Khâu Mộng Kỳ cười với Ôn Giản, bà thấy cô gái này trông rất quen nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu, bà theo Giang Thừa về nhà.
Về tới nhà mình, bà hỏi thẳng: “Cô gái kia là ai thế? Hai đứa yêu nhau từ lúc nào? Sao mẹ lại không biết?”
“Bọn con có yêu nhau đâu.
” Giang Thừa đặt balo xuống, nhìn mẹ mình: “Bạn cùng lớp thôi ạ, mẹ đừng suy diễn lung tung.
”
Mẹ Giang cau mày: “Không yêu nhau thì vừa nãy con làm gì đấy?”
Giang Thừa nhớ lại, cậu chỉ muốn lấy cái vòng thôi, trừ việc nắm chặt tay cô thì chẳng làm gì hết.
“Con lấy đồ thôi ạ.
” Cậu thản nhiên đáp.
Mẹ Giang hết nói nổi.
Bà không ngăn Giang Thừa yêu đương, chỉ cần có chừng mực là được.
Bà tin Giang Thừa biết cái nào nên làm cái nào không.
Mẹ Giang còn sợ cậu không thích ai, cả đời cứ cô độc một mình.
Lúc nào bà cũng thấy áy náy với Giang Thừa.
Từ lúc cậu còn bé, hai vợ chồng bận bịu công việc, ông nội lại là quân nhân, dạy cậu theo đường lối quân đội, tốt thì tốt thật nhưng mà Giang Thừa quá ương, cậu trưởng thành sớm hơn các bạn cùng trang lứa, không nhiệt tình cũng không thân thiết với ai, càng không tính đến chuyện giao tiếp thân quen với con gái.
Bà không mong con mình trêu chọc con gái nhà người ta, sợ một đám con gái vì cậu mà hạnh họe nọ kia, nhưng ít nhất phải sống như người bình thường, có vài người bạn thân, rồi tình thoảng ăn với nhau bữa cơm rồi đi du lịch dã ngoại, không phải Giang Thừa không có bạn, nhưng đứa nào đứa nấy cũng y như cậu, nhưng mà ít ra mấy người bạn đó còn chơi với con gái.
Không phải không ai thích Giang Thừa, cậu tuấn tú đẹp trai bao nhiều người thích, nhưng lại được giáo dục theo kiểu thẳng nam chính hiệu, ương bướng cố chấp đến nỗi không ai dám lại gần.
Bà sợ mai sau cậu không lấy được vợ nên vừa nãy mới kinh ngạc như thế.
Mẹ Giang tò mò không biết cô gái vừa nãy là ai, mà Giang Thừa lại chẳng chịu nói gì, ăn cơm tối xong, Giang Thừa vẫn đi học như thường lệ, đi tới cổng tiểu khu, cậu lại gặp Ôn Giản.
Bởi vì chuyện vừa nãy nên cô hơi sợ cậu, cô nhìn cậu nhưng không nói gì, cố tình đi chậm lại, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Giang Thừa ngoảnh đầu nhìn cô, cậu dừng xe lại đợi Ôn Giản.
Cô đi chậm, thế nào cũng đi tới trước mặt cậu.
Giang Thừa không nói gì, thấy cô đi tới, cậu lại đạp xe đi cùng cô.
Ôn Giản nhìn cậu, nghĩ mãi mới hỏi: “Sao anh lại học lớp 12? Hồi nhỏ lúc bọn mình gặp nhau anh học cấp 1 rồi mà?”
Giang Thừa: “Không học giỏi nên bị đúp.
”
Cô nhìn cậu chằm chằm, không tin bảo: “Anh nói điêu.
”
Cô nói tiếp: “Hà Thiệu kể trước đây anh học rất giỏi, còn là học sinh ưu tú nữa cơ.
”
Giang Thừa: “Anh nghe thầy cô kể em rất lợi hại, còn học vượt lớp.
”
Rồi cậu lại nói: “Đã là lời đồn thì không thể tin được.
”
Ôn Giản: “…”
Không biết Hà Thiệu đi từ đâu tới.
“Hellu Thừa ca, Giản Giản.
”
“Sao hai người lại đi với nhau?”
Cậu ta đi bên cạnh Giang Thừa, còn bám vào vai anh, Giang Thừa gạt tay cậu ra ra.
Cậu ta cũng không giận, cười hì hì hỏi Giang Thừa: “Thừa ca, tối nay anh có bận gì không?”
Giang Thừa: “Không.
”
Hà Thiệu quay đầu nhìn Ôn Giản
Ôn Giản: “…”
Cô không hiểu ánh mắt cậu ta là có ý gì.
Đi đến lán xe, Hà Thiệu túm balo Ôn Giản, cười nhìn Giang Thừa: “Thừa ca, em với Giản Giản đi mua sách, anh cứ vào lớp trước đi.
”
Giang Thừa nhìn Ôn Giản.
Cô ngẩn người không hiểu, còn không nhớ hôm nay là sinh nhật của Giang Thừa.
Hà Thiệu nhắc cô: “Sinh nhật.
”
Cô gãi cổ nhìn cậu: “Em đi một lát.
”
Giang Thừa gật đầu, xoay người về lớp.
Ôn Giản nhìn bóng lưng cậu rồi nhìn Hà Thiệu: “Tôi đi đặt bánh kem, cậu xử lí phía ký túc xá đi nhé, tối tôi còn phải về nhà nữa.
”
Hà Thiệu giơ tay ra dấu “OK”, còn bảo: “Sinh nhật cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu.
”
Ôn Giản lắc đầu, cô không dám về muộn, mấy hôm trước bị theo dõi nên cô vẫn hơi sợ.
Cửa hàng bánh kem ngay gần cổng trường.
Ôn Giản đi đặt bánh thì gặp Hứa Nhiễm.
Hai người cùng đi với nhau.
Hứa Nhiễm là cô bạn thân nhất trong lớp của Ôn Giản, không cao lắm, tầm hơn 1 mét rưỡi, cô nàng rất gầy, người hơi đen lại ít nói, hay tự ti và dè chừng người khác, nhà cô nàng làm nghề nông ở vùng ngoại thành, điều kiện cũng không khá giả nhưng lại rất tốt, có thể vì tự ti nên cô nàng không hay nói chuyện với ai, là người thân thiết với Ôn Giản nhất.
Khách trong quán không đông lắm.
Ôn Giản không biết Giang Thừa thích ăn bánh kem vị gì, chọn một lúc lâu mới chọn một chiếc bánh kem hai tầng vị trái cây, ghi số điện thoại của Hà Thiệu, tí nữa cậu ta sẽ ra lấy.
Lúc thanh toán, Ôn Giản va phải một người, ví của cô rơi xuống đất, Ôn Giản định nhặt nhưng người đó nhanh tay hơn, nhặt ví lên rồi đưa cho cô.
Ôn Giản ngẩng đầu, nhìn người con trai xa lạ trước mặt, mím môi nói: “Cảm ơn.
”
Chàng trai đó khoảng hơn 20 tuổi, nho nhã lễ độ, hơi gầy, mỉm cười bảo: “Anh nên xin lỗi em mới đúng.
”
Ôn Giản khẽ cười, cô cầm ví rồi thanh toán.
Anh chàng đó cũng đứng ở quầy chờ thanh toán, nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Em học trường cấp 3 Tùng Thành à?”
Ôn Giản không biết anh ta là ai, cô mỉm cười rồi lắc đầu.
Anh ta hỏi: “Em học lớp nào?”
Ôn Giản vẫn mỉm cười, cô im lặng nhận tiền thối lại, nói cảm ơn rồi đi.
Anh ta cười khẽ, nói: “Cô gái này cẩn thận quá đấy.
”
Ôn Giản không đáp, giả vờ không nghe thấy, cô hơi căng thẳng, về trường với Hứa Nhiễm.
Uông Tư Vũ mặc quần áo bình thường, ngồi trong xe nhìn chàng trai kia, anh ta chụp ảnh lại rồi gửi cho đồng nghiệp để điều tra, Uông Tư Vũ xuống xe, đi theo đám học sinh bước vào trường.
~
- -----oOo------