• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hạnh



Ôn Giản đi lên lầu, mới đi tới chỗ ngoặt thì có người túm cô tới chỗ tối, người đó còn ôm cô.

Ôn Giản ngẩng đầu, Giang Thừa cũng đang nhìn cô.

“Không yên tâm về anh thế à?” Giang Thừa hỏi, giọng anh trầm khàn, rất dịu dàng.

Ôn Giản nhìn anh, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, sợ anh vụng trộm sau lưng em.



Giang Thừa khẽ cười, búng nhẹ vào mũi cô: “Lần sau nói dối nhớ chuẩn bị sẵn nhé.



Ôn Giản che mũi lại: “Đau.



Giang Thừa kéo tay cô xuống, nhìn mũi cô, nhíu mày hỏi: “Đau thật à?”

Ôn Giản tỏ vẻ đáng thương: “Vâng.



“Để anh nhìn xem.



Giang Thừa cúi đầu dựa sát vào Ôn Giản, híp mắt nhìn mũi cô.

Chỉ cần Ôn Giản ngẩng đầu là nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Giang Thừa gần mình trong gang tấc, đôi mắt anh đen nhánh, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.

Ôn Giản nhớ tới lời Trình Lâm nói với mình: “Tôi biết anh ấy bỏ thi đại học là vì cô, vì cô mà cãi nhau với gia đình, đi biền biệt mười năm không về.

Giang Thừa phiêu bạc ở nước ngoài mười năm, vì cô mà ra nông nỗi này…” Cảm giác chua xót tựa như nước rơi xuống giấy Tuyên Thành, lan khắp lồng ngực cô.

Bỗng nhiên Ôn Giản dang tay nhẹ nhàng ôm Giang Thừa.

Giang Thừa cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình.

“Em sao thế?” Anh dịu dàng hỏi cô.

“Không sao.

” Giọng cô rầu rĩ, Ôn Giản càng ôm anh chặt hơn: “Không phải anh có việc ư? Em tới đây có làm ảnh hưởng tới anh không?”

“Không sao.

” Giang Thừa ôm cô, cọ má lên đỉnh đầu Ôn Giản: “Có mấy người bạn cũ thôi, có ảnh hưởng gì đâu.



Bạn học cũ?

Ôn Giản hoang mang ngẩng đầu: “Bạn cũ gì cơ?”

Giang Thừa: “Mấy người hội Hà Thiệu.



“Ơ?” Ôn Giản khó hiểu nhíu mày, “Sao mọi người đều tới đây?”

“Lâu không gặp nhau, đúng lúc hôm nay rảnh nên hẹn ăn bữa cơm.

” Giang Thừa nhìn cô, “Cùng đi với anh nhé?”

Ôn Giản hơi do dự, cô gật đầu.

Giang Thừa vuốt lại mái tóc rối bời cho Ôn Giản, vén tóc ra sau tai, thuận thế thì thầm vào vai cô, “Trần Chí cũng tới đây.



Ôn Giản ngẩng đầu nhìn anh, lén liếc mắt ra hướng khác.

Giang Thừa xoa tóc cô, vẻ mặt thờ ơ, giọng nói bình tĩnh: “Em đừng nhìn lung tung, gã ta đứng trong bóng tối, không có nghĩa là gã đang nhìn chúng ta.

Chúng ta và Trần Chí giống nhau, không thể đoán được đối phương là ai.



Giang Thừa buông tay ra, mỉm cười nói tiếp: “Đi thôi.



Ôn Giản gật đầu, theo anh lên tầng, kéo dài khoảng cách an toàn với Giang Thừa, tỏ vẻ hai người không thân nhau.

Hà Thiệu và mọi người đợi trong phòng, hai người chưa tới nơi nhưng vẫn nghe thấy tiếng nói cười rôm rả.

“Trong đấy có những ai?” Ôn Giản đi cạnh Giang Thừa, thản nhiên hỏi anh.

“Hà Thiệu, La Văn Cảnh, Lâm Bằng Bằng, có 4 – 5 người khác nữa.



Giang Thừa đáp bâng quơ, lúc đi qua hành lang dài, anh lẳng lặng nhìn sang phòng Tào Bảng.

Ôn Giản nhìn theo ánh mắt anh, cửa phòng khép hờ, Tào Bảng quay lưng về phía cửa, trông rất nôn nóng, kích động vứt điện thoại lên mặt bàn, ngồi phịch xuống ghế, cầm bật lửa châm thuốc lá.

Ôn Giản lại nhìn Giang Thừa, anh không nhìn về phía gã ta nữa mà nhìn Hà Thiệu trong phòng.

“Giang tổng?” Đột nhiên anh nghe thấy giọng của Hạ Chi Viễn.

Ôn Giản ngẩng đầu thấy Hạ Chi Viễn đứng đối diện, hình như đang gọi điện thoại, đặt di động ở bên tai.

Hạ Chi Viễn thấy Ôn Giản đứng sau Giang Thừa, nhếch lông mày, chào: “Ôn Giản? Sao hai người lại tới đây.



Giang Thừa nhìn căn phòng bên cạnh: “Bạn bè gặp nhau thôi.



Hạ Chi Viễn nhìn theo anh, thấy Hà Thiệu ngồi trong.

Hà Thiệu cũng nhìn thấy Hạ Chi Viễn, anh ta đặt chén rượu xuống, mỉm cười chào đón: “Hà tổng đấy à? Trùng hợp thế? Anh cũng tới đây ăn cơm à?”

“Ừ, tôi có hẹn với khách hàng, xã giao mà, cũng chẳng còn cách nào.

” Hạ Chi Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói với Ôn Giản và Giang Thừa: “Vẫn là mọi người sống tốt hơn, tan làm còn gặp mặt bạn bè.



“Tôi cũng bận mãi mới có thời gian mà.

” Hà Thiệu khách sáo: “Anh vào uống với chúng tôi mấy chén nhé?”

Hạ Chi Viễn xua tay: “Lần sau nhé, khách hàng đang chờ tôi.



Hà Thiệu cười: “Vất vả quá.



Hạ Chi Viễn chào mọi người, đang định bước đi thì gặp Lâm Bằng Bằng ra ngoài nghe điện thoại về, cô nàng chào: “Hạ tổng?”

Nghe thấy thế, cả đám đều nhìn qua.

Lâm Bằng Bằng nhiệt tình giới thiệu, “Hạ tổng là sếp của tôi.



Hạ Chi Viễn và Lâm Bằng Bằng không thân nhau lắm, anh ta lịch sự đáp: “Mọi người cứ ăn đi, tôi đi trước đây.



Dứt lời, anh ta rời đi.

Giang Thừa đi theo mọi người vào phòng, anh ngoảnh lại nhìn bóng dáng Hạ Chi Viễn đằng xa, Hạ Chi Viễn đi tới cuối hàng lang rồi rẽ phải.

Anh không nhìn nữa, quay đầu lại nhìn Ôn Giản.

Cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt này chỉ có hai người mới hiểu.

Những người khác không để ý Ôn Giản và Giang Thừa, Hạ Thiệu nói chuyện với Lâm Bằng Bằng: “Lâm Bằng Bằng, không ngờ cậu thâm tàng bất lộ thế đấy, Gia Tư nổi tiếng là công ty khó vào lắm, thế mà cậu lại làm ở đấy.



Lâm Bằng Bằng thích được khen, cô nàng cười đáp: “Đương nhiên, bổn cô nương đây có nhiều ưu điểm lắm, chẳng qua cậu không biết thôi.



Nói xong, cô nàng nhìn Giang Thừa, còn thâm ý nhìn Ôn Giản: “Giang Thừa, không phải cậu đi toilet sao? Đi vệ sinh mà còn nhặt được người khác hả?”

Cả đám cũng nhìn Ôn Giản và Giang Thừa.

“Tình cờ gặp thôi, qua đây chào hỏi mọi người.

” Giang Thừa thờ ơ đáp.

Ôn Giản cũng cười bảo: “Tôi ăn cơm với bạn ở gần đây, nghe nói mọi người hẹn nhau nên tới.



Lâm Bằng Bằng: “À thế à…” Lý do lý trấu không đáng tin, mọi người cũng hùa theo.

La Văn Cảnh ngồi bên trái Ôn Giản, anh ta im lặng, ngày thường La Văn Cảnh là người sôi nổi nhiệt tình, hôm nay lại im lặng câu nệ, nói với Ôn Giản: “Không ngờ cậu sẽ tới đây.



Giọng anh ta không to nhưng Giang Thừa nghe rõ từng chữ.

Anh ngẩng đầu nhìn La Văn Cảnh, nói một câu ngắn ngủn mà mặt La Văn Cảnh đã đỏ tới tận mang tai, tựa như là lấy hết can đảm để nói chuyện với Ôn Giản.

Những bạn khác cũng phát hiện ra, Hà Thiệu đá anh ta: “Lớn ngần này còn ngại ngùng gì thế, thảo nào cậu không tán được Ôn Giản.



Mặt La Văn Cảnh lại càng đỏ hơn, hậm hực nhét chén rượu vào miệng Hà Thiệu: “Cậu nói vớ vẩn gì thế, mau uống đi.



Cả đám ồ lên.

Ôn Giản cũng cười, cô không đáp, nghiêng đầu thấy Giang Thừa đang nghịch ly rượu trong tay, anh gõ lên thành ly, ngoảnh mặt nhìn mọi người cười đùa, đôi mắt đen híp lại, dáng vẻ lười biếng không hợp hoàn cảnh lắm.

Thấy Ôn Giản nhìn mình, anh ngẩng đầu rồi lại lẳng lặng nhìn sang chỗ khác, liếc mắt qua phòng bao bên kia.

Tào Bảng và Trương Thiến đi ra ngoài.

Vẻ mặt gã ta không kiên nhẫn, vừa hút thuốc vừa đi xuống lầu với Trương Thiến.

Ôn Giản cũng nhìn thấy, cô nhìn Giang Thừa.

Giang Thừa thản nhiên thưởng thức chén rượu, tay kia cầm điện thoại.

Lát sau, điện thoại của cô có tiếng chuông.

Ôn Giản nhìn qua, màn hình hiện hai chữ “Giang Thừa”, cô ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt anh.

Giang Thừa không nhìn cô, anh nhìn Lâm Bằng Bằng, hỏi cô nàng: “Cậu làm gì ở Gia Tư thế?”

Lâm Bằng Bằng thụ sủng nhược kinh: “Tôi làm bên mảng đầu tư.



Giang Thừa gật đầu: “Không tồi đâu, có tiền đô.



Ôn Giản hùa theo: “Chị giỏi thật đấy.



Lúc nói chuyện, cô cầm điện thoại, đứng dậy nói tiếp: “Xin lỗi, bạn em gọi em qua, em đi trước đây, hôm nào hẹn mọi người sau nhé.



Cô để điện thoại bên tai, mọi người đều tiếc nuối nhìn cô, cô nói với đầu dây bên kia: “Ừ, tớ đây, tớ qua luôn đây…”

Bóng dáng Ôn Giản và giọng cô càng lúc càng xa.

Ôn Giản bước xuống lầu, tìm xung quanh thì thấy xe Tào Bảng và Trương Thiến.

Ôn Giản định đi qua thì Giang Thừa gửi tin nhắn tới: “Em đừng đi theo, đợi một lúc để Hạ Chi Viễn đi đã.



~

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK