Giang Thừa không nán lại quá lâu, sau khi dạy cô chơi xong một ván thì rời đi, Lưu Tiểu Vĩ mới đi chưa được bao lâu đã quay lại, thấy cô đang chơi bi a ở trước bàn, cười đi tới hỏi cô: “Biết chơi không?”
Ôn Giản gật đầu: “Cũng được.
Vừa gặp một người bạn, anh ấy dạy tôi chơi một chút.
”
Lưu Tiểu Vĩ nhìn xung quanh: “Bạn của cô đâu?”
Ôn Giản cũng ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, lắc đầu: “Không biết, chắc là đi rồi.
”
Sau đó cô cúi xuống, thọc cây cơ vào viên bi, viên bi lọt lỗ.
Lưu Tiểu Vĩ cười: “Không tồi nha.
”
Trong lúc nói cậu ta cũng cầm lấy cây cơ thọc vào một viên bi, kỹ thuật khá tốt.
Lưu Tiểu Vĩ chơi xong một ván, mấy đứa có vẻ ngoài giống học sinh thích xông pha vây quanh cậu ta, cầm lấy cây cơ gia nhập cuộc chiến.
Ôn Giản đưa cây cơ cho họ, bước sang một bên, mỉm cười nhìn bọn họ chơi.
Đánh xong một ván, Lưu Tiểu Vi đứng thẳng dậy nhìn cô: “Muốn đánh một ván không?”
Ôn Giản cười lắc đầu: “Không, tôi không rành lắm.
”
Cô còn khen Lưu Tiểu Vĩ: “Cậu chơi giỏi nhỉ.
”
Được cô khen ngợi, Lưu Tiểu Vĩ rất hưởng thụ, lại thọc thêm một viên bi nữa.
Ôn Giản đứng bên cạnh vỗ tay, sau đó nhìn xung quanh, hỏi: “Cái kia… nhà vệ sinh ở đâu thế?”
Lưu Tiểu Vĩ chỉ về phía cửa: “Đằng trước, rẽ trái là đến.
”
Ôn Giản gật đầu, đặt túi lên bàn bi a, nói với cậu ta: “Cậu trông túi giúp tôi với nhé, tôi đi vệ sinh một chuyến.
”
Dáng vẻ không chút phòng bị này khiến Lưu Tiểu Vĩ không nhịn được lắc đầu cười cười, sau đó gật đầu: “Đi đi.
”
Nhà vệ sinh cũng được xem là sạch sẽ, sự yên tĩnh ở trong đây và sự náo nhiệt của tiệm chơi điện tử như thể hai thế giới.
Vì tình cờ gặp phải một vụ án giết người vào lớp 12 nên Ôn Giản vẫn hơi sợ nhà vệ sinh công cộng, học cảnh sát vài năm, bóng ma thời học sinh không hoàn toàn biến mất mà chỉ giảm đi phần nào cảm giác sợ hãi, song tính cảnh giác vẫn còn đó.
Trong nhà vệ sinh không có ai.
Cửa phòng riêng vừa đóng lại, Ôn Giản thò tay vào trong túi áo khoác, nhưng không có gì cả.
Cô khó hiểu nhíu mày, nhớ lại vừa nãy Giang Thừa rút tay về không thẳng thắn dứt khoát như thường ngày, hơn nữa còn cố ý hỏi cô có lạnh không, rõ ràng là đang nói với cô anh luôn theo dõi cô.
Dựa vào sự hiểu biết của cô về Giang Thừa, anh sẽ không vô cớ xuất hiện rồi vô cớ bỏ đi.
Lại thò tay vào túi áo lần sờ thì tìm thấy một cái lỗ nhỏ, tay còn lại túm lấy góc áo, bắt được một vật cứng như kẹp tóc.
Ôn Giản lấy nó ra, đó là một chiếc kẹp tóc hình chữ X màu xanh đậm, có kiểu dáng nữ tính đính vải, ở giữa nạm một hạt ngọc, rất đơn giản, nền nã và khá phổ biến của hiện nay.
Ôn Giản nhìn tới nhìn lui mấy lần, sau đó lắc lắc bên tai, đang định ném nó đi thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Ôn Giản liếc qua, Giang Thừa gọi tới.
Cô do dự một lúc, rồi bắt máy.
“Lâm Giản Giản, không được vứt đồ của anh.
” Giọng nói mỏng truyền qua điện thoại lọt vào lỗ tai, ngữ điệu rất bình tĩnh, mang theo một tia hờ hững, âm lượng không lớn, vừa đủ để cô nghe rõ.
Ôn Giản trở tay trái ấn van xả nước của phòng vệ sinh, đẩy cửa phòng riêng ra, từ từ đi tới trước bồn rửa tay, một tay cầm điện thoại, giọng vô cùng tự nhiên.
“Sao anh lại đưa em thứ này?” Cô hỏi.
Giang Thừa: “Không đẹp à?”
Giọng nói xen lẫn tiếng gió, Ôn Giản có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh đang lái xe.
“Anh nghĩ chiếc kẹp tóc này khá hợp với em.
” Anh hờ hững bổ sung.
Ôn Giản ướm chiếc kẹp lên tóc so sánh: “Em không thích đeo phụ kiện trên đầu.
”
Giang Thừa: “Không thích đeo thì cứ nhận trước đi.
”
Sau đó anh hạ giọng: “Ôn Giản, anh không thể luôn đi theo em, lúc em chỉ có một mình phải chú ý an toàn.
”
“…” Ôn Giản nhìn kẹp tóc trong gương, khẽ mím môi, “Ờm” một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Giản nhét chiếc kẹp vào túi quần, mở vòi nước, vừa rửa tay, vừa nhìn vạt áo trước đang buông xuống ở trong gương.
Trên đường tới đây cô đã cài khuy áo khoác, mặc dù chiếc áo len đen cô mặc có lộ ra một phần, nhưng vì chỗ lộ ra đều bị ướt, song cùng một tông màu nên không thấy rõ, hơn nữa phần bị ướt cũng không nhiều, suy ra hoàn toàn không thể thấy rõ, hơn nữa đèn trước quầy thịt nướng mờ mờ lại càng nhìn không ra.
Ôn Giản nhớ tới lời nói của Giang Thừa lúc mới thấy cô, anh vừa nói vừa nhìn cô rồi lại nhìn phần áo trước ngực, Ôn Giản khó hiểu nhíu mày, có loại cảm giác như bị người ta lột trần rồi ném tới trước mặt.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Lưu Tiểu Vĩ đã đánh xong ván bi a kia, cả đám người đang tán gẫu ở phía bên kia, tất cả đều là những đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, có lẽ là do sự chăm sóc và địa vị của Lưu Tiểu Vĩ ở tiệm chơi điện tử nên rất sùng bái cậu ta.
Lưu Tiểu Vĩ cũng thực sự hào phóng với bọn họ, bảo mấy cậu đó thích uống gì thì cứ lấy, Lưu Tiểu Vĩ sẽ thanh toán cho.
Hoặc là có người kêu hết tiền hoặc bị bắt nạt, Lưu Tiểu Vĩ sẽ dũng cảm ra mặt cho bọn họ, rất trượng nghĩa.
Vì tính tình hào sảng nên có rất nhiều người yêu quý, hầu hết đều là đứa không thích học hoặc đã bỏ học từ sớm.
Cậu ta rủ họ đến nhà chơi điện tử, có mấy người đồng ý, cũng có mấy người do dự.
Ngày mai và ngày mốt là cuối tuần, thực sự thích hợp chơi mấy trò ở nhà.
Ôn Giản đi tới, hỏi Lưu Tiểu Vĩ có thể về trước không, cô muốn về.
Lưu Tiểu Vĩ nhìn điện thoại, hơn mười giờ, tàu điện ngầm sắp ngừng hoạt động.
Cậu ta thoải mái gật đầu, lái xe đưa cô đến cửa tàu điện ngầm, trước khi chia tay còn hẹn cô tối mai đến chơi, Ôn Giản vui vẻ đồng ý.
Sau khi lên tàu điện ngầm, Ôn Giản gửi tin nhắn cho Uông Tư Vũ, hẹn anh ta ăn cơm, sau đó xuống ga trung chuyển, mua bừa một chiếc áo len và thay ở nhà vệ sinh dưới tầng hầm, cho chiếc áo len ướt vào túi, lúc bước ra cửa tàu điện ngầm, Ôn Giản nhét chiếc kẹp tóc Giang Thừa tiện tay bỏ vào áo cô trong bụi đất của bồn hoa ở trước cửa tàu điện ngầm, sau đó đến nhà hàng đã hẹn Uông Tư Vũ, giao chiếc áo len cho anh ta, để anh ta mang đi kiểm tra thành phần chất lỏng bên trong, rồi kể lại chuyện tối nay cho Uông Tư Vũ nghe, kể về Tiêu Ca, Tiểu Ninh, đến những người tiếp xúc với Lưu Tiểu Vĩ ở quán game.
Trò chuyện xong thì đã hơn mười giờ, Uông Tư Vũ muốn đưa cô về.
Trên đường về đi qua cửa tàu điện ngầm cô chôn chiếc kẹp tóc.
Ôn Giản cố ý chôn chỗ bên lề đường.
Lúc đi qua đoạn đường đó, Ôn Giản kêu Uông Tư Vũ lái chậm lại, mượn động tác kéo áo khoác mà nằm rạp xuống, tay trái nhanh chóng thò vào bồn hoa lấy chiếc kẹp tóc ra, giữ nó trong lòng bàn tay.
Uông Tư Vũ đưa cô đến dưới lầu.
Tiếng mô tơ brừ brừ rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
“Em lên trước đây.
” Lúc Ôn Giản cởi nón bảo hiểm, trả cho Uông Tư Vũ, tạm biệt anh ta.
Uông Tư Vũ gật đầu, vẫy tay với cô: “Ngủ sớm một chút.
”
Ôn Giản đi thẳng lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, đèn trong phòng sáng trưng, trước khi ra ngoài cô đã cố ý bật đèn để tránh Giang Thừa nghi ngờ.
Ôn Giản ném thẳng chìa khóa lên tủ giày ở huyền quan, túi xách cũng treo trên giá mũ và áo, đổi dép, vừa đi về phía phòng khách vừa cởi áo khoác.
Nào ngờ mới cởi được một nửa, thì một giọng nam trầm thấp từ tốn truyền đến: “Về rồi à?”
Ôn Giản ngạc nhiên khựng tay lại, nhìn sang chỗ phát ra âm thanh.
Trong phòng khách rộng lớn, Giang Thừa đang ngồi trên sô pha, một tay tùy ý trên tay vịn, cầm một quyển sách, tay kia đang lật từng trang, hai chân bắt chéo, đang nhìn sách, cũng không nhìn cô, dáng vẻ thảnh thơi và tự nhiên đến mức như đang ở trong nhà mình.
“…” Ôn Giản cởi nốt nửa cái áo khoác còn lại, ôm ở trước ngực, nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
Giang Thừa liếc chìa khóa trên bàn trà: “Anh chưa từng nói với em là anh có chìa khóa à?”
Anh đặt quyển sách trong tay xuống, quay đầu nhìn cô, đứng dậy lại gần Ôn Giản, ánh mắt đủng đỉnh chuyển từ trên mặt cô sang chiếc áo len mới thay, sau đó lại nhìn cô, hỏi: “Thay áo rồi hả?”
Đôi mắt kia mở to, trong mắt đều là phòng bị, im lặng không nói.
Giang Thừa: “Có gặt hái được gì không?”
“…” Ôn Giản ôm chặt áo khoác trước ngực, hỏi anh: “Anh đang nói gì thế?”
Sau đó cô ném chiếc kẹp tóc trong tay trả anh: “Đồ của anh này.
”
Giang Thừa duỗi tay bắt lấy, ánh mắt dán chặt vào mặt cô: “Sao em phát hiện ra?”
Ôn Giản: “Sờ túi là biết thôi.
”
Giang Thừa nhìn chiếc áo khoác cô đang cầm: “Kẹp tóc rơi thẳng vào chỗ sâu nhất trong góc áo, em sờ thử cho anh xem nào?”
Ôn Giản nhìn thẳng vào mắt anh: “Đấy là cái gì? Máy nghe lén? Máy theo dõi? Hay là camera giám sát?”
Giang Thừa không trả lời, giơ tay lên, trực tiếp kẹp lên tóc cô, Ôn Giản muốn ngăn cản nhưng không kịp.
Cô đưa tay tháo nó xuống, vỗ vỗ tóc.
Giang Thừa nhìn thấy trên tóc cô có chút đất, giơ tay vỗ giúp cô.
“Chôn dưới đất à?” Anh hỏi.
Ôn Giản nhìn anh: “Có phải tối nay anh luôn theo dõi em không?”
Nào ngờ anh thẳng thắn gật đầu: “Trước khi em tới tiệm chơi điện tử.
”
Ôn Giản: “Tại sao lại luôn theo dõi em chứ?”
Giang Thừa: “Không yên tâm.
”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa quay người, cầm chiếc ly cạnh máy lọc nước, rót một cốc, không nói gì, lơ đãng uống từng ngụm.
Ôn Giản nhớ tới lần họ gặp lại nhau trong khách sạn, anh cũng im lặng uống nước như thế này.
“Tại sao lần nào em cũng thấy anh uống nước thế?” Cô hỏi.
Giang Thừa ngước mắt liếc cô: “Có lẽ cứ nhìn thấy em sẽ hay khát nước.
”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa đặt chiếc ly xuống, bấy giờ mới nhìn cô: “Lâm Giản Giản, trước kia em từng hỏi anh, hai năm sau khi thi đại học anh đã đi đâu, tại sao hai năm sau mới về thi lại.
”
Ôn Giản nhớ rõ cái này, do dự gật đầu: “Ừ, hình như anh chưa từng nói cho em biết.
”
Giang Thừa: “Anh đi bộ đội.
”
—
Tác giả muốn nói:
Cáo nhỏ với cáo lớn, các cậu đứng về phía ai nè?
~
- -----oOo------