Cô vẫn giống như hồi bé, là cô gái nhỏ trốn trong tủ quần áo anh, đôi mắt tròn xoe hỏi mình có thể ở lại đây không.
Anh vươn tay ra, đầu ngón tay khẽ run, nhẹ nhàng chạm vào má cô, hơi ấm chân thật truyền vào lòng bàn tay anh.
Ôn Giản khẩn trương nhìn ngón tay anh lại gần mình, thấy đôi mắt của anh dần dần phóng đại trước mặt cô, hơi thở của Giang Thừa quanh quẩn bên người Ôn Giản.
Ôn Giản vô thức nín thở, mở to mắt nhìn anh, cô không dám cử động.
Cô nghĩ anh muốn hôn mình giống như buổi tối của rất nhiều năm trước.
Anh khựng tay lại, hai người sát gần nhau, anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi: “Bao nhiêu năm qua em ở đâu?”
Một câu được hỏi đơn giản nhưng lại làm mắt cô đỏ bừng.
Ôn Giản không nói gì, cô nghiêng đầu, cố gắng không khóc.
Giang Thừa nhìn theo ánh mắt cô, anh không hỏi nữa.
Ánh sáng xuyên qua cửa khung cửa, hắt lên mặt anh, nửa khuôn mặt được ánh sáng chiếu vào, nửa còn lại mơ hồ không rõ.
Tàu hỏa dần dần chạy chậm lại.
Nhân viên trên tàu gõ cửa: “Đến nơi rồi.”
Ngoài cửa sổ có hành khách kéo vali đi ra ngoài.
Anh nhìn bọn họ, đứng thẳng người rồi mở cửa ra.
Ôn Giản lau nước mắt, cô đứng dậy, định kéo vali đi nhưng Giang Thừa lại cầm vali của cô, im lặng đi ra sảnh nhà ga.
Ôn Giản nhìn anh, lẳng lặng đi theo.
Hai người xuống tàu, đi qua nhà ga, tới thang máy rồi ra cửa.
Dọc đường đi, Giang Thừa không nói câu nào.
Ôn Giản trầm mặc đi sau lưng anh.
Gần 12 giờ đêm nhưng nhà ga vẫn đông người.
Người đón kẻ đưa rất đông, vậy nên bị tắc một đoạn, taxi đỗ trước cửa nhà ga đều có người ngồi, tiếng người qua lại hòa vào tiếng còi xe inh ỏi.
Ôn Giản ngẩng đầu nhìn dáng người cao lớn của Giang Thừa, cô do dự kéo vali về phía mình.
“Em tự cầm được.” Cô khẽ nói.
Giang Thừa dịch tay ra chỗ khác tránh tay cô.
Anh bắt taxi, hỏi: “Nhà em ở đâu?”
Ôn Giản mím môi, do dự không trả lời.
Giang Thừa không hỏi tiếp, anh mở cốp xe, nhét vali vào trong, thấy cô lên xe, anh cũng lên theo.
Ôn Giản nhìn anh: “Anh không phải đi làm à?”
Giang Thừa: “Không.”
Bác tài xế quay đầu hỏi hai người đi đâu.
Ôn Giản nhìn Giang Thừa rồi nói địa chỉ nhà cho bác tài xế.
Trên đường đi, anh không nói chuyện, sắc mặt lạnh nhạt.
Ôn Giản nghĩ một lúc, cô nói: “Anh tới đây công tác à?”
Giang Thừa: “Không phải.”
Ôn Giản: “Thế anh đi thăm người thân ư?”
Giang Thừa: “Không phải.”
Cô lại hỏi: “Vậy sao anh lại đi tàu hỏa?”
Giang Thừa nhìn cô: “Không phải em nên hỏi câu này lúc anh mới bước vào ư?”
Ôn Giản: “…”
Cô mím môi không nói nữa.
Giang Thừa bảo: “Sao lúc ở trên tàu em lại không nói gì?”
“Em…” Ôn Giản nhìn anh: “Em thấy anh như kiểu không quen em, em sợ mình nhận nhầm người.”
Giang Thừa: “…”
Xe dừng trước cổng tiểu khu.
Bác tài xế nói: “Đến nơi rồi.”
Giang Thừa nhìn ra ngoài, đây là một tiểu khu rất yên tĩnh, trông khá bình thường.
Anh lấy vali, thấy cô xuống xe, anh hỏi: “Nhà em ở đâu?”
“Anh muốn vào chơi à?”
Giang Thừa: “Không tiện à?”
Ôn Giản lắc đầu: “Không phải.”
Chỉ là cô không quen lắm.
“Anh đến một lúc rồi đi.” Giang Thừa nói.
Ôn Giản không từ chối nữa, cô chỉ vào tòa nhà ở sâu bên trong: “Ở đó ạ.”
Ôn Tư Bình chưa ngủ, biết hôm nay Ôn Giản về, bà ở nhà chờ cô.
Ôn Giản vừa mở cửa ra thì Ôn Tư Bình đi tới, không ngờ sau lưng cô còn có một chàng trai khác, bà sửng sốt nhìn Ôn Giản.
Cô xấu hổ, dịch sang một bên, giới thiệu: “Anh ấy là bạn học cùng lớp của con, lúc ở trên tàu hai bọn con gặp lại nhau, thế nên anh tới thăm con.”
Giang Thừa bước tới, lễ phép chào Ôn Tư Bình.
Ôn Tư Bình nhớ trước đây anh chính là người đưa Ôn Giản về nhà, bà kinh ngạc nhìn cô.
Có Giang Thừa ở đây nên Ôn Giản không giải thích, cô cũng không biết nên nói thế nào, chỉ là hai người trùng hợp gặp nhau trên tàu mà thôi.
Trong phòng khách có mùi chó, chú chó con vui vẻ cọ vào chân cô.
“Pudding.” Ôn Giản gọi chú chó, cúi đầu chơi với nó.
Giang Thừa nhìn cô rồi nhìn con chó dưới đất, chú chó giống y như con chó Pudding năm xưa.
Cô hơi xấu hổ, giải thích với anh: “Chú chó Pudding hồi trước già rồi, nó không còn nữa.
2 năm trước em thấy chú chó này trên đường, thấy hai chúng nó rất giống nhau, thế nên mang về nuôi.”
Cô lại nói: “Anh có thấy hai chúng nó giống nhau không?”
Giang Thừa nhìn cô, anh gật đầu.
Anh không biết liệu Ôn Giản đã biết chú chó Pudding chết thảm hay chưa, anh cũng không nói gì.
Năm ấy anh không tìm thấy cô, thế nên anh an táng Pudding, còn lập bia mộ cho nó.
Ôn Tư Bình nhìn hai người, nói: “Hai đứa cứ nói chuyện đi, mẹ vào bếp pha trà.”
Giang Thừa cản bà lại: “Cô ơi, không cần đâu ạ, cháu cũng chuẩn bị về đây.”
“Có gì đâu.” Ôn Tư Bình mỉm cười, mặt bà không có nếp nhăn, trông vẫn trẻ trung như nhiều năm trước nhưng lại có nét khác xưa, dường như bà sống an nhiên hơn.
Ôn Giản biết Giang Thừa đánh giá mẹ mình, cô nhìn anh một tí rồi thôi.
Có nhiều người nói mấy năm nay mẹ cô chẳng già đi chút nào, không phải là mẹ cô không già, mà là trông bà có sức sống hơn.
Mẹ Ôn vào phòng bếp, Giang Thừa ngồi xổm xuống cạnh cô, chơi với chú chó.
Hai người chẳng nói gì, không khí hơi gượng gạo.
10 năm không gặp, lúc ấy hai người còn nhỏ, Ôn Giản không thể giống như năm xưa vui vẻ thoải mái nói chuyện với anh được.
Cô không biết nên nói gì, không khí chìm trong xấu hổ, Ôn Giản đứng lên nói: “Anh cứ ngồi đi, em vào bếp xem mẹ pha trà xong chưa.”
Giang Thừa còn chưa kịp trả lời thì cô đã đứng dậy.
Ôn Tư Bình đang gọt hoa quả, thấy Ôn Giản, bà nhìn đằng sau, hỏi cô: “Con với cậu ấy là sao?”
“Chẳng có gì đâu mẹ.
Hai bọn con gặp nhau trên tàu rồi anh ấy tới đây thôi.”
“Thằng bé tên là Giang Thừa đúng không?” Ôn Tư Bình hỏi: “Chính là cậu nhóc cho con sống ở trong phòng hồi bé ấy?”
“Vâng.” Ôn Giản đáp, cô quay đầu nhìn chàng trai ngồi trong phòng khách.
Ôn Tư Bình đưa đĩa trái cây cho Ôn Giản, bảo cô mang ra ngoài.
Ôn Giản nghĩ ngồi chung với anh thì sẽ rất xấu hổ, cô không muốn đi.
“Hay là mẹ cứ mang ra đi, để con pha trà cho.”
Cô cầm chiếc dao gọt hoa quả, mẹ Ôn gõ đầu cô một cái.
“Trong lòng con có ma hả? Bạn cùng lớp thôi mà con sợ gì chứ?”
Ôn Giản sờ đầu: “Không phải con sợ, chỉ là con không biết nói gì thôi, nhiều năm không gặp nhau nên hơi xấu hổ ạ.”
“Con đấy, chẳng có tiền đồ gì cả.” Ôn Tư Bình mắng yêu, bà cầm đĩa hoa quả đi ra ngoài.
Lúc cô pha trà xong, Giang Thừa ngồi trên sofa nói chuyện với mẹ cô
Cô rót trà cho Giang Thừa, ngồi xuống nghe hai người nói chuyện, không xen vào.
Giang Thừa ngồi một lúc rồi đứng dậy đi về.
Mẹ Ôn ra tiễn anh.
Ôn Giản cũng đứng dậy, cô hỏi anh: “Em gọi xe cho anh nhé?”
Giang Thừa: “Không cần đâu.”
Mẹ Ôn nói: “Con xuống nhà bắt xe cho thằng bé đi.”
Ôn Giản gật đầu, cô bước vào thang máy với Giang Thừa.
Cửa thang máy đóng lại, không gian chật hẹp chỉ có hai người.
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô: “Gần đây có khách sạn nào không?”
“…” Ôn Giản chỉ đằng sau: “Có, cách đây tầm khoảng 300 hay 400 mét gì đó có khách sạn.”
Giang Thừa gật đầu, anh không nói nữa.
Ôn Giản tiễn anh xuống lầu, hỏi: Anh… Anh muốn em đi cùng không?”
“Rảnh thì đi.”
Ý anh là cô phải đi với anh
Ôn Giản đi theo anh.
Một người đi trước một người theo sau, ánh đèn đường hắt lên hai người, bóng người in trên mặt đất.
Giờ là buổi đêm nhưng Nam Thành vẫn rất náo nhiệt, hai bên đường có nhiều quán ăn khuya và đồ nướng.
Giang Thừa nhìn mấy quán đó, “Mấy năm nay em vẫn ở đây à?”
Ôn Giản kinh ngạc, cô gật đầu: “Vâng, hầu như là ở đây.”
Giang Thừa: “Đêm hôm đó xảy ra chuyện gì? Tại sao em không nói câu nào mà bỏ đi?”
Ôn Giản trầm mặc, cô nhìn bóng mình trên mặt đất.
Giang Thừa cũng nhìn theo.
Một lúc lâu sau anh mới hỏi cô: “Sao bao nhiêu năm qua em không gọi cho anh?”
“Hai chúng ta chỉ là bạn cùng lớp thôi, em không còn liên quan đến quá khứ nữa rồi, em không phải là Lâm Giản Giản nữa, lấy tư cách gì gọi cho anh đây?”
Đêm hôm đó cô bị thương, mấy ngày sau cô mới tỉnh lại, lúc đó cô trở thành người khác, có một thân phận khác.
Cô tốt nghiệp cấp 3, không phải là bạn cùng lớp với anh nữa, quá khứ hoàn toàn chấm hết, cô biết anh lo cho mình nhưng điều gì nên chấp nhận thì phải chấp nhận, điều gì nên buông thì phải buông, lúc cô bình tĩnh lại, cô nhận ra mình chẳng còn lý do gì để quấy rầy sự bình yên của anh nữa, cô sợ anh gặp nguy hiểm, cũng sợ hai mẹ con cô phải đối mặt với cái chết lần nữa.
Quá khứ qua đi không thể quay trở lại.
Rất nhiều lần cô muốn gọi điện cho anh, nhưng cô nhớ hôm đó ăn cơm ở nhà Giang Thừa, mẹ anh lo lắng mối quan hệ giữa hai người, anh nói cô và anh chỉ là bạn cùng lớp, thấy cô đáng thương nên mới giúp đỡ cô.
Người nhà họ Giang đối xử với cô rất tốt, cô cũng hiểu suy nghĩ của ba mẹ anh, cô không muốn quấy rầy bọn họ nữa.
Dù gì hai người cũng sẽ xa nhau, tuy quá đột ngột nhưng dù sớm hay muộn thì kết quả chỉ có một mà thôi, chi bằng cứ sống trong thế giới của nhau, bình an khỏe mạnh là được.
Giang Thừa không nói nữa.
Khách sạn ở ngay phía trước.
Ôn Giản làm thủ tục nhận phòng với anh.
Bây giờ là đêm nên không có nhiều khách, vậy nên làm thủ tục cũng không lâu lắm.
Ôn Giản thấy nhân viên lễ tân đưa chứng minh thư và thẻ phòng cho anh, cô nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Anh nghỉ ngơi đi nhé, em về đây.”
Cô vừa mới xoay người thì đột nhiên Giang Thừa giữ cô lại.
Ôn Giản hoang mang nhìn anh.
Một tay Giang Thừa cầm tay cô, tay còn lại cầm chứng minh thư và thẻ phòng, anh nói cảm ơn với nhân viên lễ tân rồi buông tay ra, đặt tay lên vai Ôn Giản, kéo cô tới thang máy.
Anh cúi đầu ấn thang máy, cửa thang máy mở ra, anh kéo cô đi vào.
Ôn Giản nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa vẫn điềm nhiên như không.
Anh liếc cô một cái rồi kéo cô lại gần mình.
Phòng của Giang Thừa cách thang máy vài bước chân.
Ôn Giản nhìn cửa phòng, tay Giang Thừa vẫn để trên vai cô, anh dí thẻ phòng vào chỗ tay cầm, một tiếng ‘tích’ vang lên, Giang Thừa dùng chân mở cửa ra rồi đẩy cô vào trong, anh đi theo đóng cửa lại rồi cất thẻ phòng, đèn trong phòng sáng trưng.
Ôn Giản quay đầu nhìn anh.
Giang Thừa không nhìn cô, anh nheo mắt, hơi cau mày, bình tĩnh cởi áo khoác, ném lên sô pha rồi mới nhìn cô.
Ôn Giản căng thẳng, thấy anh lại gần mình, cô vô thức lùi về phía sau, lưng cô chạm vào bức tường lạnh ngắt.
Anh dừng lại, bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt thâm trầm đen láy, ánh mắt xem lẫn chút áp bức.
~
- -----oOo------