Ôn Giản: “…”
Cô nhìn Giang Thừa, mắt anh sáng ngời làm tim cô đập loạn xạ, dè dặt nói: “Vậy… Anh thích cái gì, em tặng cho anh.
”
Giang Thừa: “Cái gì cũng được à?”
Anh hỏi ngược lại làm cô chần chừ không dám gật đầu.
Giang Thừa mỉm cười: “Thành ý của em chỉ có từng này thôi hả?”
“…” Ôn Giản không biết nên trả lời sao, cô mím môi, đôi tay nắm chặt rồi lại buông ra, mấy giây sau lại nắm chặt lại, cô lén nhìn anh, đột nhiên nghiêng người hôn lên gương mặt Giang Thừa.
Cả người anh cứng đờ, cúi đầu nhìn cô.
Mặt Ôn Giản đỏ bừng, giống như trộm đồ bị người ta bắt quả tang, cô vội vàng lùi về sau, cúi đầu xuống, Giang Thừa giữ ót cô, đảo khách thành chủ, chủ động hôn Ôn Giản.
Một lúc lâu sau anh mới thỏa mãn buông cô ra.
“Đây mới gọi là thành ý.
” Anh thấp giọng nói, thở dài hỏi: “Em hiểu không?”
“…” Ôn Giản không dám nhìn anh, “Cái đó… Em phải đi đây, Hứa Nhiễm đang chờ em.
”
Cô lắp bắp nói với Giang Thừa, vội vàng đẩy cửa ra, bước xuống xe, không biết là chân đã chạm đất chưa hay là quá căng thẳng, Ôn Giản lảo đảo, bước đi không vững, không quay lại nhìn anh, nhanh chóng chuồn đi.
Giang Thừa lắc đầu mỉm cười.
“Đúng là đồ nhát gan.
”
Anh lẩm bẩm, lái xe vào gara.
Anh vừa dừng xe thì Khâu Mộng Kỳ gọi tới, hỏi anh đi tới đâu rồi.
Ông nội nằm viện, gia đình chú nhỏ về thăm, hai ngày trước cả nhà hẹn nhau ăn cơm.
Giang Thừa muốn dẫn Ôn Giản đi cùng, không ngờ cô có hẹn với Hứa Nhiễm, cũng không nói với cô.
Khâu Mộng Kỳ hẹn anh ở nhà hàng ở con hẻm nhỏ sau trung tâm thương mại Vạn Tinh, là một nhà hàng được trang trí đậm nét Trung Quốc, tên là Ấn tượng Tùng Thành.
So với sự náo nhiệt ở trung tâm thương mại thì nhà hàng này ở vị trí khuất, yên tĩnh hơn nhiều, trừ khách địa phương ra thì khách ở nơi khác không nhiều, đồ ăn ở đây được coi là đồ ăn chính tông ở Tùng Thành.
Giang Thừa đi tới cửa thì chuông điện thoại vang lên, Ôn Giản gọi tới.
“Sao thế?” Anh nhấc máy, hỏi.
“Hứa Nhiễm bảo em hỏi anh, anh là người ở đây, anh biết gần đây có quán nào ngon không?” Cô ngượng ngùng, vừa nãy vừa hôn anh, tới giờ mặt cô vẫn đỏ.
Giang Thừa ngẩng đầu nhìn tấm biển ‘Ấn tượng Tùng Thành’, hỏi cô: “Bọn em muốn ăn gì? Muốn ăn lẩu hay là buffet, muốn ăn đồ Quảng Đông hay là đồ ăn ở Tùng Thành?”
Ôn Giản: “Đồ Tùng Thành cũng được.
”
Giang Thừa: “Hẻm nhỏ sau trung tâm thương mại có một quán tên là Ấn tượng Tùng Thành, buôn bán hơn 20 năm rồi, bọn em tới đấy cũng được.
”
Ôn Giản: “Vâng.
”
“Ăn xong nhớ gọi cho anh nhé.
”
Giang Thừa nhỏ giọng dặn cô, anh cúp máy, bước tới phòng bao, đẩy cửa ra là thấy người trong phòng, ngoài gia đình chú nhỏ ra thì có hai gương mặt lạ hoắc, còn có một người anh quen – Trình Lâm.
Anh khựng chân lại, nhìn Khâu Mộng Kỳ.
Bà đứng dậy nói: “Giang Thừa, tới đây.
”
Bà chỉ Trình Lâm và đôi vợ chồng bên cạnh: “Cô bé này là con gái người bạn mà ông nội con nhắc tới lần trước, con bé cũng học ở trường Chuyên Tùng Thành đấy, học cùng trường với con, giờ đang làm việc ở công ty tài chính.
Còn hai vị này là bác Trình, hôm nay tới đây ăn cơm.
”
Giang Thừa nhớ hai lần trước về thăm ông nội, ông nội giận anh, giục anh mau cưới vợ, lúc đấy anh chỉ nghĩ ông nội sốt ruột, không ngờ ông lại bắt anh đi xem mắt, còn nói dối là bữa cơm gia đình.
Ông nội Giang Thừa đứng dậy, nói: “Bác Trình là cấp dưới của ông, là người mà ông đề bạt, hai vợ chồng làm cùng một nơi, hiểu rõ đối phương, Trình Lâm tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, vừa thông minh lại xinh đẹp…”
“Ông nội, ông khen thế này là muốn tung cháu lên trời ạ?” Trình Lâm cười ngắt lời ông, giơ tay ra chào Giang Thừa: “Thế giới này nhỏ thật.
”
Mọi người trong phòng ngạc nhiên nhìn hai người.
Trình Lâm giải thích: “Cháu và Giang Thừa là bạn cấp 3.
”
Khâu Mộng Kỳ sửng sốt, cười nói: “Duyên phận, đều là duyên phận cả.
”
Ông nội cũng cười càng tươi hơn, vợ chồng nhà họ Trình từng là cấp dưới của ông nội nhưng không phải là người cùng một thế hệ, sau đó hai vợ chồng lại đổi nghề, vẫn liên lạc nhưng không quá thân thiết, chỉ biết gia đình hai bên có con trai và con gái, đều là người ưu tú xuất sắc, không biết thêm thông tin gì khác.
Ông nội sốt ruột, nghe ngóng từ bạn chiến hữu, biết con gái nhà họ Trình vẫn độc thân nên muốn gán ghép với Giang Thừa, lấy cớ ăn bữa cơm nhà mời nhà họ Trình qua, không ngờ Trình Lâm và Giang Thừa là bạn cũ, ông nội càng vui hơn, thấy Giang Thừa không nói gì, ông nội lườm anh, bảo anh chào hỏi người lớn.
Giang Thừa nhìn ông nội, muốn giữ mặt mũi cho gia đình, khách khí chào hỏi ba mẹ Trình rồi ngồi xuống.
Không ai nói toẹt ra là đi xem mắt, chủ đề nói chuyện xoay quanh Giang Thừa và Trình Lâm, gia đình hai bên rất hài lòng.
Giang Thừa không nói gì, vẫn khách sáo lịch sự, thỉnh thoảng nhìn ông nội.
Ông nội biết anh không vui, tỏ vẻ không biết gì, vẫn vui vẻ nói chuyện với Trình Lâm, ngay cả Khâu Mộng Kỳ cũng không chen vào được.
Tới lúc sắp ăn xong, Khâu Mộng Kỳ đi vệ sinh, thuận tiện đi thanh toán luôn, không ngờ vừa đẩy cửa ra thì hai cô gái bàn đối diện phòng bao cũng đứng dậy, Khâu Mộng Kỳ nhìn thấy Ôn Giản, bà sửng sốt, hoang mang gọi: “Lâm Giản Giản?”
Ôn Giản quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn mẹ Giang, cô nhìn phòng bao đằng sau bà, thấy Giang Thừa và Trình Lâm.
Đúng lúc đó Giang Thừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau, Giang Thừa khựng tay lại.
Khâu Mộng Kỳ thấy thế, mím môi hỏi: “Cháu đi ăn với bạn à?”
Ôn Giản gật đầu: “Vâng.
”
Bà chỉ vào trong phòng: “Cháu muốn vào trong không? Hôm nay Giang Thừa đi xem mắt, lâu rồi hai đứa cũng không gặp nhau nhỉ?”
“Xem… xem mắt ạ?” Ôn Giản nhìn Giang Thừa và Trình Lâm trong phòng, tâm trạng chùng xuống, máu trong người đông lại, lòng dạ hoảng hốt.
“Cô gái kia với Giang Thừa rất xứng đôi.
” Bà cong môi nói tiếp.
Bên ngoài ầm ĩ, Giang Thừa không nghe rõ mẹ mình với Ôn Giản nói gì, mơ hồ nghe thấy chữ ‘xem mắt’, anh thấy mặt Ôn Giản trắng bệch, con ngươi không ngừng chuyển động, nụ cười cứng ngắc, anh nghĩ cô sẽ bước tới ngăn cản anh, không ngờ cô lại tránh ánh mắt anh, nói với Khâu Mộng Kỳ, “Cô ơi, cháu không vào đâu ạ, chúng cháu ăn no rồi, có cơ hội gặp cô sau ạ.
”
Dứt lời, cô kéo Hứa Nhiễm đi.
Giang Thừa đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, cháu ra ngoài một lát.
” Anh đẩy ghế ra, ông nội cầm gậy chặn anh lại: “Ngồi xuống.
”
Chú nhỏ kéo áo Giang Thừa, nhắc nhở: “Nghe lời ông đi, ông nội vừa ra viện đấy, đừng làm ông tức giận.
”
Giang Thừa hít một hơi, quay lại nói với ông nội: “Cháu vào toilet một lát.
”
Anh không chờ ông nội gật đầu, tránh gậy của ông, chạy ra ngoài, anh nhìn sang hướng Ôn Giản vừa đi, không thấy cô đâu cả, cửa thang máy khép lại.
Giang Thừa ấn thang máy, xuống tới dưới lầu, anh nhìn xung quanh, không thấy Ôn Giản và Hứa Nhiễm.
Anh gọi cho cô, nghe thấy tiếng tút tút nhưng không nhấc máy, không biết là Ôn Giản để im lặng hay cố ý không nghe.
Giang Thừa gọi lại, vừa cầm điện thoại vừa đi qua con hẻm nhỏ tới trung tâm thương mại, vừa đi vừa tìm cô, ánh đèn rực rỡ náo nhiệt, anh đẩy cửa ra, cửa kính trong suốt, anh không thấy bóng người quen thuộc, cô vẫn không nhấc máy.
Giang Thừa chợt nhớ buổi sáng thi đại học 10 năm trước, anh ngồi trong phòng thi, hoảng loạn chờ từng giây từng phút trôi qua, anh từng tìm khắp các con đường ngõ nhỏ nhưng vẫn không thấy cô.
~
- -----oOo------