• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hạnh – Beta: Nhi, Hạnh



Lôi Sắt tìm Giang Thừa nhưng cũng không nói là vì chuyện giao dịch ma túy.

Mấy ngày trước Lôi Sắt nói mình sẽ tới Trung Quốc nhưng không nói rõ là vì chuyện gì, chỉ bảo Chung Ngọc Minh gọi anh ta đến đây.

Lần gặp mặt này, Lôi Sắt không kể hết mọi chuyện cho Giang Thừa như những lần trước, chỉ bảo thuyền hàng của bạn Chung Ngọc Minh gặp chuyện, vài thuyền viên bị thương, sợ thuyền không cập bến đúng thời gian định sẵn, mà Lôi Sắt lại làm trong ngành hàng hải, có người quen nên Chung Ngọc Minh mới bảo anh ta tới đây, nghe có vẻ hợp tình hợp lý.

Mà biểu hiện của Lôi Sắt cũng giống như chỉ tới đây tìm thuyền, giờ thuyền đã tới rồi, anh ta cũng được rảnh rỗi, ngày nào cũng bảo Giang Thừa giới thiệu đặc sản địa phương cho mình, bắt anh dắt mình đi dạo đây đó, buổi tối cũng không tha, ăn ngủ cùng một nhà, không cho Giang Thừa có cơ hội thoát khỏi tầm mắt anh ta.

Hành động bất thường của Lôi Sắt làm Giang Thừa cảnh giác, anh chọn cách án binh bất động, nhiệt tình đi chơi với anh ta, anh ta yêu cầu cái gì thì làm cái nấy, anh cũng bóng gió tìm hiểu chuyện này nhưng không nghe ngóng được tin tức gì.

Dựa vào hiểu biết của Giang Thừa với Lôi Sắt, dù Chung Ngọc Minh bắt anh ta phải giữ bí mật nhưng Lôi Sắt cũng không thể giữ kín như bưng giống lần này.

Nhưng nếu Lôi Sắt không biết về chuyện giao dịch thì anh ta sẽ không ở Trung Quốc lâu.

Trông anh ta giống như… giống như đang chờ thời cơ hơn.

Anh ta đang chờ ngày 16 tháng 5 Chung Ngọc Minh sẽ xuất hiện ư?

Anh suy đoán khả năng ấy tới tận trưa ngày 16 tháng 5, Lôi Sắt đang ăn cơm, bỗng nhiên nói với Giang Thừa: “Tí nữa anh đi cùng tôi tới gặp một người.”

Giang Thừa khựng người lại, nhìn anh ta: “Ai?”

Lôi Sắt: “Chủ tịch Chung.”

Tim Giang Thừa hẫng một nhịp nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Được.”

“Chủ tịch Chung không hay gặp người Trung Quốc, nhất là ở đây.

Tôi sẽ cố gắng giữ anh lại, nhưng mà…” Lôi Sắt đưa một chiếc máy nghe lén mini cho Giang Thừa: “Để đảm bảo nếu ông ta đuổi anh đi thì anh đeo cái này vào.”

Giang Thừa nhận lấy, đây là máy nghe lén hình cúc áo, giống như cúc áo anh hay dùng.

“Anh đừng đeo nó lên áo, đừng để người khác phát hiện.

Tôi và chủ tịch Chung hẹn nhau rồi, ông ta sẽ phái người tới đón chúng ta, nửa tiếng nữa sẽ đến.

Dù là xảy ra chuyện gì anh cũng đừng nói chuyện, cứ nghe lời tôi là được.” Lôi Sắt dặn dò, “Chủ tịch Chung không thích người không làm việc quy củ.”

Giang Thừa đáp: “Được.”

Giang Thừa cài máy nghe lén ở cổ tay áo.

Nửa tiếng sau, người của Chung Ngọc Minh tới nơi, tác phong cẩn thận giống như ông ta.

Sau khi lên xe, tất cả mọi người đều bị bịt mắt trùm đầu lại, sau đó sẽ được đưa tới chỗ Chung Ngọc Minh.

Suốt cả hành trình, Giang Thừa rất phối hợp.

Đàn em của Chung Ngọc Minh cũng không trói tay anh và Lôi Sắt lại.



Ô tô lăn bánh, đi trên cao tốc trong nội thành hơn nửa tiếng mới ra ngoài ngoại thành, hình như đi vào trong đường núi, vòng quanh đèo.

Mười năm trước Giang Thừa đi khắp các con ngõ lớn nhỏ tìm Ôn Giản, anh còn lớn lên ở đây, thế nên Giang Thừa hiểu rõ địa hình Tùng Thành trong lòng bàn tay.

Giang Thừa ngồi trong xe, vừa âm thầm theo dõi hướng đi và vị trí vừa suy đoán ý đồ của Lôi Sắt.

Anh không rõ Lôi Sắt tính toán cái gì, nhưng bây giờ đi gặp Chung Ngọc Minh chắc chắn liên quan tới giao dịch tối nay.

Mấy hôm trước anh gặp Chung Ngọc Minh trong phòng Hà Kiến Ly, anh không sợ Chung Ngọc Minh nhớ ra mình là chàng trai mười năm trước dí súng vào người ông ta, bởi vì dựa vào quan hệ của anh và Hà Thiệu, ông ta sẽ không nhớ tới chuyện này.

Nhưng bây giờ lại khác, hiện tại anh là người của Lôi Sắt, nếu ông ta nhớ ra, chắc chắn sẽ nghi ngờ anh..

Từ khi nằm vùng ở bên cạnh Lôi Sắt, Giang Thừa từng tưởng tượng tới lúc anh gặp Chung Ngọc Minh và rất nhiều đối sách ứng phó, nhưng không nghĩ tới chuyện sẽ gặp ông ta ở thời điểm mấu chốt.

Tối nay sẽ thu võng, Giang Thừa không muốn xảy ra vấn đề ở lúc quan trọng.

Cho nên chốc nữa gặp nhau, anh phải bị đuổi ra ngoài trước khi Chung Ngọc Minh tháo khăn trùm đầu ra.

Nửa tiếng sau, ô tô dần dần dừng lại.

Giang Thừa được đưa xuống xe, không khí tràn ngập mùi hương hoa phượng.

Nơi có nhiều hoa phượng? Giang Thừa nhớ khắp các núi ở Tùng Thành chỉ có ngọn núi Tùng Mộc có hoa phượng, trên đây có biệt thự to để nghỉ dưỡng nhưng lại ít người ở.

Anh bị kéo đi qua một con đường dài, sau đó có người nhắc phía trước trước có bậc thang, anh bước lên hai bước, có người tới tịch thu điện thoại và các công cụ liên lạc khác nhưng bao trùm đầu và bịt mắt vẫn giữ nguyên.

Cổ tay áo Giang Thừa không bị sờ tới.

Lục soát xong, anh nghe có người đàn ông nói: “Vào đi.”

Giang Thừa bị dẫn vào phòng.

Bên tai là tiếng Trung ngắc ngứ của Lôi Sắt: “Chủ tịch Chung.”

Trong phòng có tiếng quân cờ được đặt xuống bàn, sau đó là tiếng người đứng dậy và tiếng bước chân lại gần.

Giang Thừa nín thở, anh nhớ vừa nãy Lôi Sắt nói Chung Ngọc Minh không thích người không quy củ và cả mấy năm nay ông ta không gặp người Trung Quốc, tới khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần mình, Giang Thừa ngước đầu muốn bỏ khăn trùm đầu ra, tỏ vẻ muốn nhìn thấy Chung Ngọc Minh.

Quả nhiên hành động không phải phép của anh đổi lại được một câu mắng chửi: “Anh làm gì đấy?”

Sau đó có bàn tay giữ chặt anh lại.

Người đó là Lôi Sắt.

Chắc chắn anh ta được tháo khăn trùm đầu và bịt mắt ra mới thấy tất cả, khẽ cười giải thích: “Người một nhà cả mà, đây là lần đầu tiên anh ta gặp ngài, không biết quy củ.”

“Nó không hiểu, chẳng lẽ mày cũng không hiểu à?” Giọng nói không nhanh không chậm, âm thanh cũng được chỉnh giọng qua, nghe không rõ là vui buồn hay tức giận.

Lôi Sắt sợ hãi: “Là lỗi tại tôi.”

Anh ta không dám giữ Giang Thừa lại, đuổi anh đi trước mặt Chung Ngọc Minh: “Đưa anh ta ra ngoài.”

Tay Giang Thừa bị giữ chặt sau lưng, bị lôi ra ngoài.

Lôi Sắt dặn dò: “Anh đứng ngoài chờ tôi.”

Giang Thừa gật đầu, không đáp, tùy ý để hai người đàn ông khác dẫn mình ra ngoài.

“Mày ở đây, đừng có lộn xộn.”

Giọng đàn ông lạnh lùng nói, đẩy Giang Thừa đi tới sô pha, ấn vai anh ngồi xuống.

“Tôi nằm ở đây một lát, lúc được về phiền anh gọi tôi.”

Giang Thừa bình tĩnh nói, anh cởi giày nằm xuống sô pha, dựa đầu vào chỗ tựa, hai tay để sau đầu, lẳng lặng nghe âm thanh từ cổ tay truyền qua khăn trùm đầu, giọng của Chung Ngọc Minh truyền tới.

“Đối phương muốn tối nay tôi xuất hiện?”

Lôi Sắt cung kính đáp: “Vâng, thái độ của bọn chúng rất cứng rắn.”

Chung Ngọc Minh: “Bọn họ nói thế từ khi nào?”

Tim Giang Thừa run lên, kéo tay lại gần, nín thở nghe ngóng.

“Mấy hôm trước.

Không biết bọn họ nghe tin thuyền gặp nạn từ đâu, lúc ấy tôi còn chưa kịp xử lý thì bên họ đã biết rồi, tôi cố gắng ép tin tức xuống, hòa giải với bọn họ, bảo hàng không sao hết nhưng bọn chúng không tin, bắt ngài phải xuất hiện, tôi chẳng còn cách nào nên mới…”

Giọng nói sợ hãi của Lôi Sắt truyền qua, Giang Thừa chậm chãi thu tay về, vẻ mặt nghiêm trọng.

Anh hoàn toàn không ngờ, trông Lôi Sắt trung thành với Chung Ngọc Minh nhất nhưng lại nung nấu ý đồ lật đổ ông ta.



Càng không ngờ Chung Ngọc Minh đoán được ý đồ của Lôi Sắt, mới hỏi một câu đã làm anh ta bại lộ.

Từ những lời Lôi Sắt nói và chuyện Chung Ngọc Minh giao phó anh ta xử lý con thuyền, chắc chắn Lôi Sắt biết Chung Ngọc Minh đã về Trung Quốc.

Nhưng trước khi Chung Ngọc Minh xuất hiện ở Hà Kiến, cả Lôi Sắt, Hạ Chi Viễn và Điền Giai Mạn tham gia giao dịch nhưng trong ba người họ, chỉ có Lôi Sắt biết Chung Ngọc Minh về nước.

Những người còn lại đều tưởng ông ta sẽ không xuất hiện.

Đối phương cần hàng của Chung Ngọc Minh, không biết rõ quy củ của ông ta nên mới đề ra yêu cầu vô lý như thế.

Chắc chắn Chung Ngọc Minh cũng nghĩ thế nên mới cố ý hỏi bọn họ đòi thế từ bao giờ, nhưng Lôi Sắt lại không biết chỉ có mình anh ta biết Chung Ngọc Minh về nước, cũng có thể Chung Ngọc Minh lừa anh ta rằng Hạ Chi Viễn và Điền Giai Mạn cũng biết, một lý do hợp lý làm Lôi Sắt cắn câu.

Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.

Chung Ngọc Minh: “Cho nên mày cũng muốn tao xuất hiện ở đó?”

Lôi Sắt cũng hiểu phải lấy lùi làm tiến, sợ hãi đáp: “Không có không có.

Tôi chỉ nghĩ lần này đối phương cứng rắn quá, nhất là hàng đã tới nơi rồi, nếu bọn họ không lấy nữa, hàng để đó cũng không được, đêm dài lắm mộng, chi bằng cứ giao hàng cho bọn họ, tìm một người đóng giả làm người giao dịch, dù sao cũng chưa có ai từng gặp ngài, thân thủ và khả năng tùy cơ ứng biến của Edwiin rất tốt, có thể thay…”

Chung Ngọc Mình ngắt lời anh ta: “Là người mày vừa mang tới đây?”

Lôi Sắt: “Vâng, tôi định để ngài gặp mặt rồi mới quyết định, ngài xem…”

Chung Ngọc Minh: “Không cần, tao sẽ tự đi.”

Lôi Sắt lo lắng: “Nhưng sẽ rất nguy hiểm.”

Chung Ngọc Minh: “Không sao, đúng lúc tao muốn gặp đối phương.”

Lôi Sắt vẫn tiếp tục khuyên can, Giang Thừa tháo thiết bị nghe lén xuống, khuôn mặt lại càng nghiêm trọng hơn.

Lôi Sắt muốn ‘bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau’ (*), định dùng danh nghĩa của bên mua để ép Chung Ngọc Minh ra mặt, anh ta sẽ âm thầm báo cảnh sát, một lần thu lưới bắt hết tất cả.

(*) Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau: nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến hiểm họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào tình thế nguy hiểm.

Lôi Sắt muốn lợi dụng cơ hội này nhằm ngư ông đắc lợi, đêm nay sẽ dùng người khác thay thế anh ta tới đó.

Dáng người Giang Thừa na ná Lôi Sắt, anh là ứng cử viên sáng giá nhất.

Nhưng mà bây giờ Chung Ngọc Minh biết dã tâm của Lôi Sắt, Lôi Sắt lại trở thành bọ ngựa.

Điều Giang Thừa lo lắng là trước đây anh dùng danh nghĩa Lâm Cảnh Dư ép Chung Ngọc Minh về nước, bây giờ Lôi Sắt lại chen chân vào, có khi nào Chung Ngọc Minh sẽ nghĩ Lôi Sắt dính dáng gì tới Lâm Cảnh Dư không?

Trong thời điểm mấu chốt mà Lôi Sắt bị vạch trần ý đồ của mình, để giao dịch thuận lợi, Chung Ngọc Minh sẽ dùng tới Hạ Chi Viễn, mà lần trước để loại trừ Hạ Chi Viễn, Ôn Giản và Giang Thừa cố ý để anh ta nghĩ cả hai đều là người của Lôi Sắt, nếu Hạ Chi Viễn và Chung Ngọc Minh liên minh lại thì Ôn Giản…

“Đi thôi.” Giang Thừa đang nghĩ ngợi thì có giọng nói vang lên, đẩy vai anh ra.

Giang Thừa xoay người ngồi dậy, anh bị dẫn ra ngoài, mang lên xe.

Anh đụng phải một người.

Người đó hoang mang hỏi: “Edwiin?”

Giang Thừa đáp: “Ừ.”

Lôi Sắt nói với tài xế: “Đi thôi.”

Ô tô lại lăn bánh.

Chung Ngọc Minh đứng trên ban công nhìn xuống dưới, ông ta nhìn chiếc ô tô màu đen từ từ biến mất, nói với thuộc hạ đứng sau: “Gọi Hạ Chi Viễn tới đây.”

——

Con xe đi qua đường đèo đến con đường bằng bằng, đi qua cao tốc, hơn một tiếng sau mới dừng lại ở chỗ Lôi Sắt ở.

Khăn trùm đầu và bịt mắt cũng được tháo xuống.

Ánh sáng chói lóa ập vào, Giang Thừa vô thức nhắm mặt lại.

Lôi Sắt bước vào trong: “Đi thôi.”

Giang Thừa theo Lôi Sắt vào nhà.

“Anh nghe thấy hết chưa?” Lôi Sắt nói thẳng, giọng nói không còn khiêm tốn kính cẩn như nói chuyện với Chung Ngọc Minh nữa.

Giang Thừa gật đầu: “Nghe thấy rồi.”

Lôi Sắt nhìn anh: “Anh nghĩ tỉ lệ Chung Ngọc Minh xuất hiện là bao nhiêu phần trăm?”



Giang Thừa định nói 0% nhưng lời đến miệng lại sửa lại: “50%”

Lôi Sắt nhíu mày: “Chỉ 50% thôi ư?”

“Đây là Trung Quốc.” Giang Thừa khéo léo nhắc nhở: “Ông ta phải cân nhắc.”

Quan trọng là Chung Ngọc Minh nhìn thấu ý đồ của Lôi Sắt.

Nếu như trước đó, khả năng ông ta xuất hiện là 50%, nhưng với tình hình hiện tại, ngay cả 1% cũng không có.

Nhưng nhất định ông ta sẽ úp sau theo dõi.

Lôi Sắt trầm ngâm một lát, đồng tình với Giang Thừa, gật đầu bảo: “Cũng đúng.”

Sau đó anh ta nhìn Giang Thừa: “Người anh cũng không khác tôi là bao, tối nay anh đóng giả là tôi, thay tôi đi làm việc, nếu thấy Chung Ngọc Minh thì báo cho tôi biết.”

Giang Thừa dấu ánh sáng trong mắt lại, khẽ gật đầu, đáp: “Được.”

Lôi Sắt đưa một chiếc điện thoại cũ cho Giang Thừa: “Quy định cũ.”

Giang Thừa nhìn điện thoại, giơ tay nhận lấy rồi đưa điện thoại của mình cho Lôi Sắt.

Đây là quy định từ trước của Chung Ngọc Minh, vì đề phòng có người phản bội, khi tới giao dịch chỉ sử dụng điện thoại đời cũ, mọi phương tiện liên lạc khác đều bị tịch thu.

Giang Thừa đổi điện thoại từ lâu, cái Lôi Sắt đang cầm cũng chỉ là cái anh hay dùng để gọi cho anh ta.

Lôi Sắt nhìn qua: “Anh đi nghỉ đi cho tinh thần thoải mái, có lẽ tối nay sẽ là trận chiến ác liệt đấy.”

Giang Thừa: “Tối nay có chuyện gì?”

Lôi Sắt không nói rõ: “Cứ chờ tôi thông báo là được, đừng làm gì cả.”

Giang Thừa gật đầu: “Ừ.”

Giang Thừa về phòng, trong phòng có camera.

Anh thản nhiên đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Sau đó anh mở vòi nước, đứng ở góc phòng, nhẹ nhàng gỡ một viên gạch lát sàn nhà ra, cầm một chiếc điện thoại, anh giơ đồng hồ lên, nhẹ nhàng rút một khay nhỏ trong đồng hồ, trong đó có một chiếc sim, anh lấy sim ra, nhét vào điện thoại.

Giang Thừa bật nguồn, gọi cho Ôn Giản.

Có tiếng chuông nhưng cô không nhấc máy.

Giang Thừa sốt ruột gõ điện thoại, anh lại gọi lần nữa nhưng cô vẫn không nghe.

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân của Lôi Sắt.

Giang Thừa vội vàng cúp máy, nhắn cho Lê Chỉ Tường: “Tình hình thay đổi, bác mau phái người bảo vệ Ôn Giản an toàn đi.”

~

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK