Ông nội và Khâu Mộng Kỳ nhìn nhau.
Khâu Mộng Kỳ nói: “Giang Thừa, mười năm qua hai đứa không gặp nhau, con cũng không biết trong bao nhiêu năm đó con bé đã trải qua những gì, nhưng chắc chắn con biết gia đình con bé thế nào đúng không? Ba Giản Giản buôn bán ma túy, liên lụy tới hai mẹ con nó, nếu hai đứa yêu nhau thì người khác sẽ đàm tiếu về nhà mình thế nào?”
Giang Bảo Bình nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa đáp: “Mẹ cũng không biết mười năm qua con làm gì, trải qua những gì, mẹ không biết, Lâm Giản Giản cũng thế.
Với cả cô ấy là cô ấy, ba cô ấy là ba cô ấy, con không muốn mẹ đặt hết thành kiến của mình với ba Lâm Giản Giản lên người cô ấy.”
Giang Mộng Kỳ cau mày: “Mẹ không có thành kiến với con bé, ông nội con, ba con, kể cả mẹ đều yêu thương con bé, nhưng gia đình nó quá phức tạp, có thể liên lụy tới nhà nó, ai biết sau này có ảnh hưởng tới gia đình mình không.
Năm ấy ba con bé buôn lậu ma túy còn hại chú con…”
Giang Bảo Bình vội vàng ngắt lời bà: “Chị không cần lo cho em đâu.
Em gặp con bé một lần rồi, trông có vẻ tốt lắm, rất hợp với Giang Thừa.”
Ông quay sang nói với anh: “Giang Thừa, đã yêu nhau rồi thì cháu phải bảo vệ Giản Giản, nó sống cũng không dễ dàng, phải chăm sóc con bé, đừng vì những chuyện khác làm ảnh hưởng tới nó, mấy chuyện đó không liên quan gì tới con bé cả.”
“Ông phản đối.” Bỗng nhiên ông nội lên tiếng, giọng nói trầm trầm.
Giang Thừa, Giang Bảo Bình và Khâu Mộng Kỳ đều nhìn ông.
“Ba…” Giang Bảo Bình cau mày, nói: “Ba định làm gì, con nhớ năm đó ba cũng thích đứa trẻ đó lắm mà, nếu Giang Thừa thích con bé rồi thì cứ mặc kệ nó đi.”
Khâu Mộng Kỳ bối rối liếc qua Giang Thừa: “Đúng đấy ba, ba xem mười năm nay Giang Thừa sống thế nào, mãi nó mới chịu về, cứ làm theo ý nó đi.”
Ông nội chống nạng lên sàn nhà: “Chính vì ba biết nó sống thế nào nên mới không cho nó dây dưa với con bé kia nữa.
Nếu con bé đó lại xảy ra chuyện gì nữa thì có phải Giang Thừa định bỏ mạng vì nó luôn không?”
Giang Bảo Bình nhíu mày, “Ba đuổi Giang Thừa đi à?”
Ông nội quay sang một bên, “Nếu nó nằng nặc ở bên con bé kia thì đừng về cái nhà này nữa.”
Khâu Mộng Kỳ cũng cau mày, bối rối nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa mím môi, siết chặt tay lại.
Khâu Mộng Kỳ lo lắng gọi anh: “Giang Thừa?”
Giang Thừa nhìn bà, anh đứng dậy.
“Ông nội, từ hồi bé ông đã dạy cháu, có những điều mắt thấy tai nghe cũng chưa chắc là thật.
Muốn đánh giá điều gì đấy phải dùng cả tấm lòng, không được mù quáng.
Lúc nhập ngũ cháu từng bị thương nặng, cháu chưa từng kể với gia đình rằng cháu sống sót thế nào.
Còn giữa cháu và Lâm Giản Giản, không phải cô ấy nợ cháu mà là cháu nợ cô ấy.” Giang Thừa khom lưng chào ông nội, “Cháu xin lỗi vì để ông thất vọng.
Cháu sẽ không buông tay cô ấy đâu.”
Giang Thừa cầm áo khoác trên sô pha, xoay người ra khỏi nhà.
Khâu Mộng Kỳ vội vàng gọi anh: “Giang Thừa.”
Giang Thừa dừng bước nhưng không quay đầu lại, “Ba mẹ và chú nhỏ cũng phải giữ gìn sức khỏe, chăm sóc ông nội thật tốt nhé.”
Dứt lời, anh bước ra ngoài.
Trong lúc Giang Thừa chờ thang máy thì Giang Bảo Bình chạy theo.
Ông không nói gì cả, chỉ vỗ vai anh: “Nhớ phải chăm sóc con bé nhé.
Còn ông nội cháu…”
Ông nhìn trong nhà, “Chờ ông nội nguôi giận thì làm công tác tư tưởng, người già hay cố chấp.”
Giang Thừa gật đầu: “Cảm ơn chú nhỏ.”
Giang Bảo Bình cười, vỗ vai anh thêm lần nữa: “Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”
Giang Thừa gật đầu.
————
Lúc Giang Thừa về tới nhà bên kia thì Ôn Giản vẫn đang bận rộn trong bếp, cô buộc tóc đuôi ngựa, vẻ mặt an tĩnh bình thản.
Anh đứng ngoài cửa nhìn cô.
Ôn Giản quay đầu lại, thấy nếp nhăn trên áo Giang Thừa, sau đó mới nhìn anh: “Sao anh tới nhanh thế, em còn chưa nấu xong bữa sáng.”
“Ở nhà lâu cũng không có chuyện gì.” Giang Thừa đi tới, ôm cô từ đằng sau, không nói thêm gì cả.
Ôn Giản nhận ra tâm trạng anh không tốt lắm, trái tim cô mềm nhũn, hỏi: “Ba mẹ anh tới đây à?”
“Ừ.” Anh khẽ đáp, cọ má cô, thuận tay cầm chiếc thìa trong tay Ôn Giản.
Ôn Giản thấy anh rán trứng rất thành thạo, cô nói: “Không ngờ tay nghề của anh tốt thật đó.”
Giang Thừa: “Mấy năm ở nước ngoài sống một mình, không học nấu nướng thì sao ăn no được.”
Giang Thừa cầm chiếc đĩa Ôn Giản đưa cho, liếc cô rồi bảo: “Cũng không may mắn như người khác, ngày nào cũng được bạn gái nấu cơm cho.”
Ôn Giản sờ mũi, không đáp.
Giang Thừa đặt bữa sáng lên bàn.
Ôn Giản nhìn căn hộ ở tòa đối diện, cô hỏi anh: “Có phải em làm anh khó xử không?”
Giang Thừa đang cầm bát, anh khựng tay lại, nhìn cô: “Em lại định rút lui à?”
Ôn Giản vội vàng lắc đầu.
Giang Thừa đặt bát xuống, anh nói: “Anh nhớ ngày trước em hay đi theo anh, sau đó đột nhiên lại tránh xa anh, anh nghĩ rất lâu nhưng vẫn không biết tại sao lại thế, bây giờ nghĩ lại, chắc là tại hôm đó em ăn ở nhà anh.”
Anh hỏi cô: “Hôm đó em về rồi lại quay lại nhà anh à?”
Ôn Giản ngơ ngẩn: “Lúc nào?”
Giang Thừa đáp: “Em ăn ở nhà anh mấy lần?”
Cô sững người.
Ôn Giản nhớ lại, hồi ấy ba cô bị thương, mẹ phải chăm sóc ông, cô ở nhà một mình, phải mua thức ăn về nấu, sau đó lại bị Giang Thừa kéo tới ăn cơm ở nhà anh.
“Vâng… Em quay lại.” Ôn Giản chần chừ, “Lúc ấy em để quên chìa khóa ở nhà anh, định quay lại lấy, nhưng lúc đứng ở cửa thì thấy anh và mẹ nói chuyện với nhau… Em sợ mình mà đi vào thì sẽ làm mọi người xấu hổ nên lại thôi.”
Dứt lời, cô ngẩng đầu, thấy Giang Thừa đang nhìn mình, mặt anh lạnh lùng làm Ôn Giản sởn gai ốc.
Ôn Giản lẳng lặng bước tới, định lấy đôi đũa anh đang cầm, vừa chạm vào đầu đũa thì Giang Thừa lại giật tay lại, gõ đũa lên đầu cô.
Ôn Giản che đầu lại, ngước mắt nhìn anh.
Giang Thừa nhét đôi đũa vào tay cô: “Ăn cơm thôi.”
————
Trên đường đi làm, Giang Thừa bình tĩnh lái xe, anh bình tĩnh tới nỗi làm Ôn Giản cảm thấy anh đang giận cô, chắc là vẫn đang tức giận vì chuyện năm đó.
Chẳng máy chốc, chiếc xe dừng lại trong gara.
Giang Thừa tháo dây an toàn ra, mở cửa xe, đang định bước xuống thì Ôn Giản quay sang bảo: “Lúc đó em còn nhỏ không sáng suốt lắm, không nghĩ kĩ.”
Giang Thừa lườm cô: “Hiểu vấn đề của người lớn cũng gọi là thông minh rồi.”
Ôn Giản hết nói nổi: “Nợ cũ từ mười năm trước rồi mà anh còn định tính sổ à?”
Giang Thừa: “Trừ nợ từ mười năm trước ra thì còn nợ gì khác nữa à?”
Ôn Giản nghiêm túc gật đầu: “Có.”
Cô chỉ chỗ tóc từng bị thương: “22 năm trước anh từng cắt tóc của em, em suýt nữa phải khâu vài mũi đấy.”
“…” Giang Thừa kéo tay cô: “Đi làm thôi.”
Ôn Giản loạng choạng bị anh kéo tới thang máy, hai người đứng im chờ thang máy đi xuống.
Cô nhìn Giang Thừa, anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng bình tĩnh đó.
Ôn Giản bước tới, tự giác ôm cánh tay anh.
“Em xin lỗi.” Cô cúi đầu, “Lúc đó em quá nhỏ, lòng tự trọng lại cao, nghe thấy anh bảo anh thấy em đáng thương, em cũng buồn lắm, mẹ anh còn băn khoăn về chuyện chúng mình nữa.
Em thấy mẹ anh nghĩ thế cũng đúng thôi, lúc ấy ba em… Nhà em quá phức tạp, không muốn để anh và gia đình phải khó xử nên mới không làm phiền anh nữa.”
Giang Thừa nhìn cô: “Anh còn tưởng em định cả đời này sẽ không nói cho anh đấy.” Dứt lời, anh kéo cô vào lòng.
“Mai sau em đừng thế nữa.
Em không phải là anh, tốt hay xấu tự anh quyết định.” Giang Thừa nói.
Cô nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
————
Lúc Ôn Giản tới văn phòng thì mọi người đều tới đông đủ, túm tụm lại buôn chuyện, chỉ có Điền Giai Mạn lạnh mặt ngồi một mình.
Thấy cô bước vào, cô ta lườm cô một cái rồi thôi.
Ôn Giản cau mày.
Hà Kỳ chạy tới kéo tay Ôn Giản.
“Ôn Giản, cảnh sát điều tra xong vụ trộm sổ sách kế toán rồi.
Tôi đã nói rồi mà, sao cô làm mất được chứ.” Hà Kỳ nhìn Điền Giai Mạn, “Cũng không biết sao người nào đó lại vội vàng đổ tội cho cô thế chứ.”
Điền Giai Mạn gấp tài liệu lại, vẻ mặt sa sầm, cô ta đi ra ngoài.
Ôn Giản nhìn bóng lưng Điền Giai Mạn chằm chằm, suy nghĩ gì đó.
~
- -----oOo------