Âm thanh tắt máy vang lên, Ôn Giản nhìn màn hình, cô không hiểu Giang Thừa sao lại gọi cho mình.
Cô hoang mang đặt điện thoại xuống, cầm khăn lau mái tóc ướt.
Mới lau được một nửa thì có tiếng chuông cửa.
Ôn Giản dừng tay lại, nhìn cửa nhà.
Người bên ngoài không bấm chuông nữa mà gõ cửa, tiếng cộc cộc vang lên, từ từ chậm rãi, còn có nhịp điệu.
Ôn Giản đặt chiếc khăn xuống, nhìn bộ đồ mình đang mặc, cô mặc thêm một chiếc áo nữa, cô không lên tiếng, cũng không ra mở cửa.
Ở Tùng Thành cô không có bạn bè.
Mà cô mới chuyển về đây, ngoài Uông Tư Vũ ra thì không ai biết địa chỉ nhà cô, mà muộn thế này rồi, anh ta sẽ không tới.
Chẳng lẽ cô bị người khác theo dõi?
Ôn Giản nhớ lại từ lúc mình xuống tàu tới khi về nhà, rõ ràng không có ai bám theo cô mà.
Hay là từ lúc cô bay từ Thái Lan về đây đã bị theo dõi rồi?
Hay là vì bức ảnh cô vẫn để ở tập đoàn Hà Kiến làm cho người khác cảnh giác?
Nhưng không phải, ai lại rảnh đi theo cô hết chỗ này tới chỗ khác chứ, mà đi lâu như thế cô lại không phát hiện ra, nếu bám theo cô từ lâu nhất định sẽ rất tốn tiền, sẽ không ai chỉ vì một bức ảnh sẽ tới tìm cô, cô không để lại dấu vết, CV nộp vào tập đoàn Hà Kiến cũng được xử lý qua, cô không còn liên quan gì tới công ty đó nữa.
Cô nghĩ lại từng khả năng, khom lưng cầm con dao gọt hoa quả giấu sau lưng, người bên ngoài vẫn gõ cửa, cô nhỏ giọng hỏi: “Tư Vũ, muộn thế này anh mới về à?”
Cô mở cửa ra, cả người sững sờ.
Giang Thừa mái tóc ướt của cô, lại nhìn đôi mắt to tròn của Ôn Giản.
“Tư Vũ…” Anh nhìn cô, hỏi: “Uông Tư Vũ?”
Ôn Giản: “…”
Cô nhìn anh, rồi nhìn phía sau anh.
“Anh…” Cô ngập ngừng hỏi: “Anh lắp định vị trên người em đấy à?”
Giang Thừa không trả lời, anh để tay trên ván cửa, đẩy cửa ra rồi đi vào.
Ôn Giản vô thức giấu con dao đi.
Giang Thừa nhìn cô.
Ôn Giản cố bình tĩnh, cô quay lưng lại đóng cửa, động tác không tự nhiên lắm.
Giang Thừa giơ tay ra.
Ôn Giản khó hiểu nhìn anh.
Giang Thừa: “Em cầm gì thế?”
Ôn Giản lắc đầu: “Em có cầm gì đâu.
”
Cô dựa vào huyền quan, định lén lút bỏ con dao xuống, không ngờ Giang Thừa đột nhiên giơ tay ra, Ôn Giản vô thức cản anh lại, làm động tác đỡ đòn, làm được một nửa thì dừng lại.
Giang Thừa: “Em biết động tác này?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Em không.
”
Cô nói: “Trước đây ba em dạy mấy động tác phòng thân.
”
Giang Thừa: “Phản ứng của em không giống kiểu người không biết gì.
”
Anh cầm tay cô, vòng tay cô ra đằng trước, ngẩn người nhìn con dao, ánh mắt có chút phức tạp.
Nếu chưa trải qua chuyện gì thì khi một mình ở nhà, ra mở cửa sẽ không mang theo dao phòng thân.
Ôn Giản giải thích: “Em thấy muộn thế này mà có người gõ cửa, nhất định là có vấn đề, em mới chuyển tới đây, không ai biết nhà em, cẩn thận vẫn hơn.
”
Giang Thừa im lặng cầm con dao trong tay cô, anh nhìn quần áo ngoài ban công: “Em ở với Uông Tư Vũ?”
Ôn Giản lắc đầu: “Không phải.
Em chỉ giả vờ mình không sống một mình thôi.
”
Giang Thừa nhìn cô: “Thế sao lại là Uông Tư Vũ?”
“…” Ôn Giản khó hiểu nhìn anh, chỉ có Uông Tư Vũ biết nhà cô, thế nên lúc đó mới gọi tên anh ta.
Giang Thừa: “Bao nhiêu năm qua em vẫn liên lạc với anh ta à?”
Ôn Giản gật đầu: “Đêm hôm đó anh ấy cứu hai mẹ con em.
”
Uông Tư Vũ và đồng nghiệp của ba cứu hai mẹ con cô.
Giang Thừa gật đầu, anh nhìn sang chỗ khác.
Không khí trong nhà rất gượng gạo.
Giang Thừa đi tới phòng khách.
Ôn Giản đi theo Giang Thừa, cô lén nhìn anh, gương mặt anh vẫn bình tĩnh, cô không biết anh đang nghĩ gì.
Cô hỏi: “Uông Tư Vũ là cảnh sát điều tra vụ án giết người trong quán bar Dạ Mạt, ba em lo vụ án đó sẽ đả động tới tâm lý của em, ảnh hưởng tới kì thi đại học nên nhờ anh ấy quan tâm tới em, Uông Tư Vũ là cảnh sát, lại là người từng trải, thế nên anh ấy giúp em rất nhiều.
Sau đó ba em…”
Ôn Giản dừng một lúc mới nói tiếp: “Ba em xảy ra chuyện, trước đây ông ấy đối xử với Uông Tư Vũ rất tốt, thế nên mới lo lắng cho em, sau này có một khoảng thời gian em không ổn lắm, anh ấy chăm sóc em, cũng có khi em và anh ấy không liên lạc với nhau.
”
Giang Thừa quay đầu nhìn cô.
Ôn Giản đứng ở huyền quan, cô ngẩng đầu, đôi mắt to tròn bất an nhìn anh.
Tóc cô vẫn hơi ướt, xõa trên vai, trông hơi rối.
Anh giơ tay ra lại gần cô.
“Anh không giận em.
” Giang Thừa nói.
Ôn Giản hít một hơi, cô đáp: “Em thấy anh tức giận lắm luôn.
”
Giang Thừa: “5 phút trước còn có người bảo mình ở Nam Thành, bây giờ thì sao?”
Ôn Giản mím môi: “Có phải lúc đó anh đã biết em ở đây rồi không? Sao anh lại biết?” Cô nhìn tòa nhà đối diện: “Không phải anh ở khu nhà kia đó chứ? Sau đó anh ra ban công, trùng hợp nhìn thấy em?”
Giang Thừa tránh nặng tìm nhẹ: “Ừ, anh ở tòa đối diện.
”
Ôn Giản: “…”
Mãi sau cô mới nói: “Trùng hợp thật.
”
Giang Thừa: “Sao em lại về đây?”
Ôn Giản: “Em phải tìm việc, kiếm tiền.
”
Cô nhìn xung quanh: “Em mới thuê căn nhà này được mấy ngày thì bị đuổi việc, em mà không đi làm thì sao trả tiền thuê nhà được chứ?”
Giang Thừa: “Một mình em sao lại ở nhà to thế?”
Ôn Giản nói bừa một lý do: “Em muốn bao giờ công việc ổn định rồi thì sẽ nuôi chó, ở chung với người khác thì không hay lắm, họ cũng chẳng đồng ý đâu, thế nên một mình ở một nhà còn hơn.
”
Cô mím môi, khẽ nói: “Nhưng không biết chủ nhà có cho em nuôi không, em cảm thấy… con trai cô chủ nhà rất khó tính.
”
Giang Thừa ho một tiếng: “Em muốn nuôi thì cứ nuôi đi.
”
“Nhưng bên phía chủ nhà phải đồng ý mới được.
” Ôn Giản nói liến thoắng, “Lúc em mới chuyển tới, thường xuyên làm phiền con trai cô chủ nhà, em cảm thấy anh ta chê mình phiền, bây giờ em mà đòi nuôi chó, có khi anh ta đuổi em đi ấy.
”
Giang Thừa đáp: “Em nghĩ nhiều rồi.
”
Ôn Giản gật đầu: “Cũng có thể.
”
Giang Thừa nói: “Nếu em không yên tâm thì chuyển tới nhà anh đi, nhà anh to lắm, vẫn còn phòng trống, em muốn nuôi chó thì cứ nuôi.
”
“…” Ôn Giản nghĩ tới cảnh hai người sống chung, cô ngại ngùng bảo: “Không cần đâu, cảm ơn anh nhé, em nộp mấy tháng tiền nhà rồi, bây giờ mà dọn đi thì thiệt lắm.
”
Giang Thừa gật đầu, anh không nói nữa.
Chẳng ai nói gì làm Ôn Giản xấu hổ hơn, Giang Thừa tới thăm cô, cô nhìn xung quanh, tìm chuyện: “À, anh muốn uống nước không?”
“Em đi rót nước cho anh nhé, anh cứ ngồi đi.
”
Giang Thừa còn chưa đáp, cô cầm cốc trước máy pha trà, rót một chén nước, cúi người đặt lên bàn trước mặt anh.
Cô chỉ mặc áo ngủ rộng thùng thình, vừa tắm xong nên không mặc nội y, bên ngoài mặc thêm chiếc áo mỏng, cổ áo lại rộng, cô quên mất chuyện này, lúc cúi người, Giang Thừa ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy nơi nào đó trắng như tuyết phập phồng dưới lớp áo.
Giang Thừa vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Ôn Giản thấy anh hơi lạ, cô nhìn người mình, thấy cổ áo trễ xuống.
Ôn Giản: “…”
Ôn Giản che tay trước ngực, giả vờ không có chuyện gì, cô đứng thẳng người, tai cô đỏ bừng.
Giang Thừa cầm cốc nước, anh uống một ngụm to, bình tĩnh nhìn cô, “À.
”
Ôn Giản giả vở thản nhiên nhìn anh, hỏi: “Sao thế?”
Giang Thừa cầm chiếc vòng, anh muốn nói cho cô nghe, lại nhìn đôi mắt hoang mang trợn tròn của cô, đôi mắt đơn thuần ngây thơ giống hồi bé, anh ngẩn người, muốn nói rồi lại thôi.
“Không sao.
” Anh bảo: “Mai sau phòng này có hỏng hóc gì thì cứ gọi anh.
”
Ôn Giản ngây ngốc gật đầu, “Vâng, làm phiền anh rồi.
”
Giang Thừa đứng dậy, anh chỉ căn hộ đối diện: “Anh ở tầng 9, phòng 902.
”
Ôn Giản ngẩng đầu, cô đáp: “Vâng.
”
Giang Thừa: “Anh về đây, em đi ngủ đi.
”
Ôn Giản lại gật đầu: “Vâng.
”
Cô đứng dậy tiễn anh.
Hai người đứng ngoài cửa, Giang Thừa chào cô.
Tay cô đặt trên núm cửa, ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc ướt bù xù rũ trên vai, đôi mắt to tròn trong veo, giống như cô mới ngủ dậy, ngây thơ thuần khiết.
“Ngủ ngon.
” Cô cong môi nói.
“Ngủ ngon.
” Anh đáp rồi lẳng lặng nhìn cô.
Thấy anh nhìn mình, tim cô đập nhanh hơn, nụ cười cứng lại, sau đó Giang Thừa bước tới, anh ôm cô, cúi đầu hôn cô.
~
- -----oOo------