• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hạnh – Beta: Choco, Miko, Hạnh



Sắc mặt Giang Bảo Bình cứng lại, ngồi xuống đối diện Giang Thừa: “Cháu nói kĩ hơn đi.”

Giang Thừa kể lại chuyện vừa nãy: “Kiểu dáng ô tô giống nhau nhưng cháu cảm thấy không phải cùng một chiếc, nếu cháu nhớ không nhầm thì biển số xe khác nhau.”

“Nhưng mà cháu không chắc chắn.” Giang Thừa lại nhìn ông, “Lúc đấy cháu không nhìn kĩ biển số xe, chỉ nhìn lướt qua thôi, không có ấn tượng nhiều.

Nhưng mà mọi chuyện trùng hợp quá, hai chiếc xe giống nhau xuất hiện cùng lúc, xác suất không cao, có lẽ thực sự lúc đầu là anh họ của cô bé đó, bởi vì cháu giúp cô ấy nên anh ta hiểu lầm, lo cô ấy yêu sớm giấu người nhà, vậy nên không yên tâm nên mới đi theo sau, khả năng này hợp lý hơn.”

“Nhưng cháu lại lo có khả năng khác.

Hai chiếc xe một trước một sau xuất hiện ở cổng trường.

Anh họ của Lâm Giản Giản tới muộn hơn, lúc đấy tan học, tầm nhìn bị che khuất nên mới không thấy Lâm Giản Giản, cháu không để ý kĩ, chỉ nhìn thấy chiếc xe ô tô theo dõi cô ấy thôi.

Sau đó cháu với cô ấy đi loanh quanh đấy rồi bị anh họ Lâm Giản Giản nhìn thấy, mà bọn cháu lại nghĩ là mấy kẻ theo dõi nên đi đường khác.

Anh họ cô ấy nghĩ là bọn cháu sợ bị người nhà phát hiện nên mới trốn đi, cả hai bên đều hiểu lầm.”

Giang Bảo Bình cau mày nhìn cậu: “Sao cháu lại nghĩ thế, khả năng thứ nhất hoàn toàn logic mà.”

“Có lẽ là vì biển số xe ạ.” Giang Thừa khẽ nhíu mi, “Nếu cùng một biển số xe thì cháu sẽ không quá ấn tượng đâu.”

“Với cả cũng không loại trừ khả năng cháu nhớ nhầm nữa.” Giang Thừa nói tiếp: “Nhưng cháu cảm thấy chuyện này phải cẩn thận hơn.

Lâm Giản Giản liên quan tới vụ án mạng kia, nếu có người muốn tìm cô ấy thì sẽ tìm được thôi, vì cô ấy nổi bật quá.”



“Nếu là vậy thì chú phải điều tra xác minh lại.”

Giang Bảo Bình nhíu mày, trán lộ ra hình chữ ‘xuyên’: “Chuyện này để chú xử lý, cháu đừng lo.”

“Cháu với cô bé đó là bạn cùng lớp, phải để ý hơn, nếu có chuyện gì phải báo ngay cho chú nhé.”

Giang Thừa gật đầu, chắc chuyện này sẽ không kéo dài lâu, chỉ cần theo sát Ôn Giản là được.

Giang Thừa về nhà, bữa tối đã nấu xong, còn có người đang chờ cậu.

Ông nội chỉ cảm thấy cậu bận học hành nên mới về muộn, không kìm được nên hỏi: “Học tập quan trọng thật nhưng sức khỏe quan trọng hơn, vết thương của cháu vẫn chưa lành hẳn đâu, sắp khỏe lại rồi thì đừng làm gì quá sức hại thân nữa.”

Lúc trước Giang Thừa bị thương nặng phải mất mấy tháng mới hồi phục lại.

Ông nội chỉ giận cậu không bàn bạc chuyện đi học lại với người nhà, nhưng dù gì Giang Thừa là cháu đích tôn của mình, càng nghĩ lại càng đau lòng.

Mấy năm nay Giang Thừa không thuận buồm xuôi gió, lúc quan trọng lại xảy ra chuyện, trong lòng ông nội bị ám ảnh.

Mấy chuyện trước không làm lại được nữa, nhưng Giang Thừa sắp thi đại học, ông nội đã lên nhiều phương án, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì đi du học cũng được.

Ông nội sợ cuộc sống của Giang Thừa chỉ trong cái vòng luẩn quẩn này mãi không thoát ra được (*), rõ ràng cậu rất ưu tú, học lực không vấn đề gì, nhưng lại không thi đại học được, sau đấy lại không thể thi lên trường quân đội, ông nội không cam tâm nhìn đứa cháu mình yêu quý chỉ dừng lại ở việc tốt nghiệp cấp 3.

(*) Trong raw tác giả ghi là 打墙似 – “Quỷ đập tường”: hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.

Giang Thừa cũng không có ý kiến gì, thành tích học tập của Giang Thừa ưu tú, không để ai phải lo lắng, khả năng tiếp thu cũng tốt, mà trí nhớ lại hơn hẳn người khác, ông nội không sợ cháu mình thi không tốt, chỉ cần Giang Thừa thuận lợi bước vào phòng thi là ông yên tâm lắm rồi.

Giang Thừa nghe ông nội lải nhải hết bữa tối nhưng tâm trí của cậu chỉ nhớ về chiếc xe buổi chiều và người phụ nữ sai người truy đuổi Ôn Giản hôm ở quán bar.

Cậu cũng không rõ cảm giác của mình là gì, chỉ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

Hôm đó sau khi leo xuống lầu, cô chạy đi, cậu quay lại WC kiểm tra, lúc đó thi thể được xử lý sạch sẽ, không còn vết máu nào.

Cậu cảm thấy sau khi người đàn bà kia đi ngang qua Ôn Giản, sắc mặt bà ta thay đổi, cũng thấy bà ta sai hai tên đàn em đuổi theo Ôn Giản.

Giang Thừa không rõ tình huống cụ thể của vụ án này, cậu không phải là cảnh sát, không có quyền được hỏi.

Nhưng vụ án giết người ở nơi công cộng này chắc chắc không phải là âm mưu được tính trước, phải chăng liên quan đến ‘kẻ đó’?

Giang Thừa nghĩ, ‘kẻ đó’ không tự dưng xuất hiện ở quán bar.

Giang Thừa nghĩ mãi không ra, lúc ăn cơm cũng nghĩ, khi tắm hay thu dọn sách vở cũng nghĩ tới chuyện này, cậu vô tình làm rơi chiếc vòng hạt đào cất trong balo.

Cậu ngẩn người, cúi đầu cầm lên.



Chiếc vòng bị ngả màu, không còn sắc màu đỏ tươi như hồi cô mới tặng cậu, dây tơ hồng đã cũ, cả hạt đào cũng thế.

Chiếc vòng này chỉ là một món đồ bình thường, Giang Thừa nhớ lại lúc Ôn Giản tặng mình, lại nghĩ tới đôi mắt ủy khuất vương chút đau lòng của cô, cậu đang nghĩ có nên trả lại cô hay không.

Món đồ trẻ con này cậu giữ cũng chẳng để làm gì.

Nghĩ vậy, Giang Thừa thuận tay cầm chiếc vòng, khoác balo lên rồi đi ra cửa.

Giang Thừa vừa xuống lầu, còn chưa đi đến chỗ đậu xe thì nghe thấy tiếng chó sủa, một con chó đeo dây xích chạy lại phía cậu.

Giang Thừa xoay người tránh đi, con chó này vồ hụt, đi vòng quanh rồi ngẩng đầu nhìn cậu, lè lưỡi ra, miệng không ngừng đòi giật lấy chiếc vòng hạt đào trong tay cậu.

Giang Thừa nhìn chú chó Rottweiler khá quen mắt trước mặt, cậu khẽ cau mày, vừa ngẩng đầu thì thấy Ôn Giản sốt sắng đi tìm con chó của mình

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Ôn Giản: “…”

Giang Thừa: “…”

“Cậu… sao cậu cũng ở đây?”

Cô có chút vui mừng, lại cảm thấy hơi ngạc nhiên, ngại ngùng không hiểu.

Ôn Giản lắp bắp nói, cô bước đến muốn kéo con Pudding về phía mình, nhưng Pudding lại không nhúc nhích, nó còn mải xoay quanh bàn tay Giang Thừa, hình như nó muốn cướp cái gì từ tay Giang Thừa, Ôn Giản sợ hãi chạy lên túm cổ nó lại, cô đứng đối diện cậu: “Xin lỗi cậu nhé, trước đây nó ngoan lắm, mỗi lần tôi dẫn nó đi chơi đều buộc dây xích, không ngờ vừa nãy nó lại chạy mất.”

Cô luống cuống nhìn tay Giang Thừa, “Nó có cắn cậu không?”

“Không.” Giang Thừa muốn trả lại vòng hạt đào trong tay mình cho Ôn Giản, lại thấy đôi mắt cô nhìn mình, hình như Ôn Giản không nhớ cậu là ai, cậu cảm thấy trả lại cũng thừa thãi, thà vứt đi cho xong.

Ôn Giản bị cậu nhìn chằm chằm mà lại không nói câu nào, cô thấy hơi kì lạ, dè dặt hỏi, “Sao thế?”

“Không sao.” Giang Thừa do dự rồi lại thôi, cậu nhìn con chó đói như hổ rình cạnh cô, “Ai đưa con chó này cho cậu thế?”

Ôn Giản muốn nói ba tặng cô, nhưng lại nhớ lời Lâm Bằng Bằng nói trên lớp, rằng ba cô là tội phạm truy nã, lời nói đến môi lại nuốt xuống, nói qua loa, “Người nhà tặng tôi.”

Không ngờ Giang Thừa cố chấp hỏi tiếp, “Ai?”

Ôn Giản chần chừ hồi lâu, nhìn cậu, “Ba tôi.”

Ánh mắt Giang Thừa xẹt qua một tia khác thường.

Cô hơi nghi hoặc, thấp thỏm hỏi, “Sao?”



“Không sao.” Cậu bình tĩnh nói hai chữ ngắn gọn không thể nào đơn giản hơn.

Ôn Giản hậm hực “Ồ” một tiếng, Giang Thừa ngoảnh đi, một tay dắt xe đạp như sắp đi đâu đó.

Cô nhớ chuyện hồi chiều Giang Thừa giúp mình, còn chưa nói cảm ơn cậu, do dự gọi, “Này…”

Giang Thừa quay đầu nhìn cô.

“Chuyện đó…” Ôn Giản muốn nói ‘Cảm ơn’ thôi, lại cảm thấy không có thành ý chút nào, không tôn trọng người khác, đắn đo suy nghĩ nên gọi cậu là gì, nghĩ mãi mới nhớ người khác hay gọi cậu là ‘Thừa ca’.

Thừa ca…

Ôn Giản cảm thấy xưng hô này không hợp lý lắm, nhưng vẫn bảo: “Chuyện đó… Thừa….

Thừa ca, chuyện hôm nay cảm ơn cậu nhé.”

Giang Thừa khẽ giật mình, nhanh chóng bình tĩnh lại, sửa lời cô nói: “Giang Thừa, xin nhắc lại, tên tôi là Giang Thừa.”

Ôn Giản xấu hổ, gương mặt đỏ bừng, cô gãi đầu, ngượng ngùng bảo: “Thật lòng cảm ơn cậu, tôi cũng không biết phải nói cảm ơn thế nào mới đúng, nếu không thì tối mai tôi mời cậu bữa cơm nhé.”

Giang Thừa liếc cô một cái: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi cũng chỉ tiện tay thôi.”

Nói rồi cậu xoay người rời đi.

Ôn Giản nghĩ: Ôi, cái người này lạnh lùng quá đi…

~

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK