—
Camera đặt ở cột đá ghi lại tất cả sự yên lặng trong hành lang.
Giang Thừa đứng sau cột đá, ngẩng đầu nhìn camera, anh đeo găng tay cao su dùng một lần, kiễng chân nhảy lên vách tường vặn camera, màn hình camera đang sáng đèn đột nhiên tối sầm lại.
Giang Thừa thản nhiên tháo găng tay ra, đi tới toilet.
Trong WC rất yên tĩnh, một kiểu yên tĩnh rất kì lạ.
Giang Thừa tới WC nam, anh nghe thấy có tiếng nước xả, bên trong có người đi vệ sinh.
Giang Thừa đứng ở bồn rửa tay, anh mở vòi nước, nước ào ào chảy ra, Giang Thừa lẳng lặng nhìn gương.
Sáng nay cô lao công lau dọn qua, mặt gương sạch như mới.
Giang Thừa giơ tay lên tấm gương, lúc buông tay xuống, trên mặt gương xuất hiện tờ giấy hình chiếc ô màu xanh đậm.
Đúng lúc ấy, Ôn Giản hoang mang đi ngang qua, cô khựng chân lại, vô thức nhìn Giang Thừa.
Hình như Giang Thừa cảm nhận được, bỗng nhiên quay đầu lại.
Ôn Giản vội vàng tránh sang bên, nấp vào cầu thang.
Tới lúc hoàn hồn, Ôn Giản giật mình, cô không biết tại sao mình lại trốn, tựa như cứ phát hiện bí mật của người khác thì sẽ vô thức né tránh, cô nhớ kí hiệu kia, hồi đó ở trên sân bay Thái Lan, có người dán lên vali của cô.
Khi Giang Thừa tới nhà Ôn Giản, thấy cô để vali ở góc phòng, anh nhìn qua cũng nhận ra có gì đó từng dán trên vali, hơn nữa cũng biết đấy là tờ giấy hình chiếc ô màu xanh đậm.
Ôn Giản không biết tại sao Giang Thừa lại đoán được những thứ đó.
Anh biết Tào Bảng và Trương Thiến giao dịch ở đâu, nghi ngờ Hạ Chi Viễn là Trần Chí, những thông tin Giang Thừa có không phải là thứ người ngoài biết được, giống như… anh nằm vùng trong đội địch, còn là vị trí quan trọng.
Giang Thừa cau mày, trầm ngâm bước ra ngoài.
Ôn Giản đứng chỗ cửa cầu thang bộ, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Cô vô thức nín thở, đại não không ngừng nảy số: Cô làm như mới xuống lầu, định mở cửa ra, làm vẻ ngạc nhiên hỏi anh: “Anh làm em sợ gần chết, sao anh lại ở đây?” Hoặc là cô cứ mở cửa ra, thản nhiên thừa nhận mình tới tìm anh, cô thấy thứ anh dán giấy trên gương, sau đó hỏi rốt cuộc anh là ai?
Ôn Giản cũng không nghĩ sẽ trông thấy cảnh này.
Vừa nãy cô đi ra ngoài bãi đỗ xe, vừa mới vào văn phòng thì thấy chỉ có Hà Thiệu đi lên, Giang Thừa không đi theo, không đúng với tác phong của anh chút nào.
Hôm qua Hạ Chi Viễn không xuất hiện, rõ ràng anh ta cũng muốn biết người hẹn mình là ai.
Nhưng kế hoạch thất bại, Hạ Chi Viễn vội vàng mở cuộc họp với Hà Kiến Ly, để một người chơi bời lêu lổng như Hà Thiệu tham gia, không nói cho người ngoài, chắc chắn có ý đồ gì đó.
Giang Thừa sẽ lợi dụng mối quan hệ của mình với Hà Thiệu để họp cùng, trừ khi anh có kế hoạch khác, mà kế hoạch này liên quan tới bãi đỗ xe.
Đây cũng là lý do tại sao Giang Thừa lại ở đây, bình thường gara chẳng có lý do gì để anh cứ đứng đây mãi cả.
Ôn Giản nghĩ thế, cô xuống lầu xem tình hình, toilet ngay cạnh cầu thang bộ, không ngờ sẽ thấy…
Trong đầu Ôn Giản không ngừng hiện lên các kế sách đối phó khác nhau, khi không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Giang Thừa mở cửa ra, cơ thể Ôn Giản phản ứng nhanh hơn lý trí, cô giữ ván cửa, vội vàng chạy lên lầu.
Giang Thừa đuổi theo cô.
Ôn Giản chạy rất nhanh, cô từng trải qua những ngày tháng huấn luyện khắc khổ, cuối cùng cũng có chỗ để phát huy, nhưng cô không nhanh bằng Giang Thừa, 3 tầng cầu thang xoắn ốc cản trở tới tầm nhìn của Ôn Giản.
Nhưng tiếng bước chân dồn dập làm cô hoảng loạn, càng chạy nhanh hơn, trong những lúc thế này lại càng dễ nảy sinh ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc Ôn Giản mở cửa tầng 3 ra thì có người mở trước cô.
Ôn Giản va phải Điền Giai Mạn đi vứt rác.
Cô nhớ tới Giang Thừa đang đuổi theo mình và cả hình chiếc ô xanh trong WC nam.
Nếu Điền Giai Mạn thấy Giang Thừa…
“Chị Mạn?” Ôn Giản hắng giọng gọi: “Sao chị lại ở đây?”
Giang Thừa dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên tầng, chỗ anh đang đứng không thể nhìn thấy cửa ra vào.
Điền Giai Mạn lạnh lùng nhìn Ôn Giản: “Liên quan gì tới cô?”
Sau đó chị ta ném đồ ăn sáng vào thùng rác, đi thẳng về phòng làm việc.
Ôn Giản cũng thản nhiên đi sau, tới khi ra ngoài, cô còn đóng cửa thật mạnh.
Giang Thừa nhìn ánh sáng tối tăm trên tầng rồi lại ngoảnh lại nhìn xuống dưới, đi cầu thang tới tầng 4.
Hạ Chi Viễn đi WC xong, gã ta bước tới bồn rửa tay, vừa khom lưng mở vòi nước ra thì thấy hình chiếc ô màu xanh dán trên gương.
Anh ta khựng người lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Bên ngoài không có ai.
Hạ Chi Viễn lại nhìn những phòng vệ sinh khác, cửa phòng khép hờ.
Anh ta giật tờ giấy xuống, lạnh lùng hỏi: “Ai?”
Nhưng không có ai trả lời.
Sắc mặt Hạ Chi Viễn cứng đờ, anh ta đi tới phòng vệ sinh đầu tiên, hít một hơi thật sâu, cẩn thận đẩy cửa ra rồi lại hung hăng đá một phát vào cửa phòng.
Bên trong không có ai.
Anh ta càng hoang mang hơn, mở phòng thứ 2, thứ 3… Mãi tới phòng cuối cùng, Hạ Chi Viễn vẫn không thấy người nào.
Mặt anh ta sa sầm, gọi cho Hà Kiến Ly: “Chủ tịch Hà, lấy video từ camera ở bãi đỗ xe cho tôi.”
Trong phòng làm việc, Giang Thừa ngồi nhìn máy tính chằm chằm, vẻ mặt trầm tư, không ngừng xoay bút.
Cuối cùng khi Giang Thừa quay bút tới vòng thứ 10 thì nhìn ra cửa.
Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa của Hà Thiệu.
Giang Thừa: “Mời vào.”
Hà Thiệu mở cửa ra, vừa ngẩng đầu lên thì thấy nét mặt suy tư của Giang Thừa, anh ta nhướng mày: “Sao thế?”
Anh ta vừa hỏi vừa đi tới bên cạnh Giang Thừa, nhìn màn hình máy tính của anh.
Trên màn hình là báo cáo cùng một loạt số má chi chít, Hà Thiệu không hiểu, nhìn sang chỗ khác.
Anh ta hỏi: “Báo cáo có vấn đề gì à?”
“Không có.” Giang Thừa hờ hững đáp, anh nhìn anh ta: “Cậu không đi họp à?”
“Vốn dĩ là phải họp.” Hà Thiệu tức giận kể: “Không biết Hạ Chi Viễn bị làm sao ấy, đang yên đang lành thì điều tra camera dưới gara.”
Giang Thừa nhìn qua: “Sao phải điều tra?”
Hà Thiệu bĩu môi: “Ai biết, lúc em thấy Hạ Chi Viễn, trông mặt anh ta bực bội lắm, chắc là gặp phải chuyện gì nên mới tức giận thế.”
Giang Thừa cười, không đáp.
Trong phòng Hà Kiến Ly, mặt mày Hạ Chi Viễn sa sầm, anh ta nhìn màn hình camera tối đen nên lại càng tức hơn, anh ta quay lưng lại, nét mặt cực kì lạnh lùng.
Hà Kiến Ly dè dặt nhìn Hạ Chi Viễn, không dám nói gì.
Hạ Chi Viễn cố đè tức giận xuống, quay lại nhìn Hà Kiến Ly: “Xem lại thêm lần nữa đi.”
Hà Kiến Ly lại tua lại từ đầu, camera ghi lại cảnh gã ta đi vào toilet thì hết, không có manh mối nào khác.
Hạ Chi Viễn đập tay xuống bàn phím, video tạm ngừng.
Hà Kiến Ly cẩn thận hỏi: “Hạ tổng, có chuyện gì thế?”
Anh ta không nói thẳng: “Ông bảo phòng bảo vệ điều tra xem sao lại thế này.”
Phòng bảo vệ nhanh chóng kiểm tra, camera bị hỏng, bảo vệ còn chụp ảnh cho Hà Kiến Ly xem.
Hạ Chi Viễn lạnh lùng nhìn bức ảnh một lúc lâu, anh ta khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng.
Anh ta nói với Hạ Kiến Ly: “Ông tìm cho tôi một người giám định vân tay, hôm nay ai tới công ty cũng phải lấy hết.”
Muốn biết ai tới công ty cũng không phải chuyện khó.
Cửa chính và cửa sau đều có camera, mỗi bộ phận trong công ty đều có máy chấm công, tới làm thì phải bấm vào, thế nên khoảng 2 tiếng sau, bộ phận hành chính tập hợp đủ dấu vân tay của nhân viên.
Vì để thuận tiện lấy dấu vân tay mà không để người khác nghi ngờ, Hà Kiến Ly lấy danh nghĩa chủ tịch gửi mail của nhân viên trong công ty, thẳng thắn thừa nhận dạo này trong công ty có vài vấn đề nhỏ nhưng sẽ nhanh chóng giải quyết xong, hy vọng mọi người sẽ tin tưởng công ty, tình nguyện đồng hành cùng công ty bước qua giai đoạn khó khăn này, mỗi bộ phận có một bản kiến nghị, nhân viên sẽ ký tên và in dấu vân tay vào đó.
Khi bản kiến nghị tới tay Ôn Giản, cô nhìn mấy dòng chữ kí và dấu vân tay của mọi người, chợt nhớ tới hình chiếc ô xanh Giang Thừa dán trên gương.
Ôn Giản lén nhìn Điền Giai Mạn ngồi đối diện.
Điền Giai Mạn cũng đang nhìn cô, ánh mắt dò xét.
Ôn Giản thản nhiên ký tên, ấn dấu vân tay rồi đưa cho cô ta.
Điền Giai Mạn liếc cô một cái, cầm tờ giấy, cúi đầu nhìn chỗ Ôn Giản vừa kí.
Ôn Giản nhìn nét mặt của Điền Giai Mạn, nhớ tới lúc sáng gặp cô ta ở cửa cầu thang và cả lúc trước đó cô thấy Giang Thừa, cô ngẩn người.
Tạ tổng đi ra ngoài, anh ta đưa báo cáo cho Ôn Giản: “Ôn Giản, Giang tổng muốn kiểm tra báo cáo tài chính tháng này, cô đưa cho sếp đi.”
Nhân viên trong phòng nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm, Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”
Ai cũng biết Giang Thừa hay gây khó dễ Ôn Giản, mà Tạ tổng còn để cô đưa báo cáo cho Giang tổng nữa chứ.
Tạ tổng sợ Ôn Giản thấy áp lực, cười an ủi cô: “Chỉ nộp báo cáo thôi mà, cô đừng lo.
Người ta bảo đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, cô cứ gặp Giang tổng vài lần thì sếp không còn thành kiến gì về cô nữa đâu.”
Ôn Giản gượng cười: “Cảm ơn sếp.”
Cô cầm báo cáo lên tầng 4.
Giang Thừa ngồi trong văn phòng, lúc Ôn Giản gõ cửa, anh đứng dậy đích thân ra mở cửa cho cô.
Ôn Giản nói: “Tạ tổng bảo em đưa báo cáo cho anh.
Giang Thừa hếch cằm về phía bàn làm việc: “Cứ để đấy.”
“Vâng.”
Ôn Giản khẽ đáp, cô đi tới bàn, vừa đặt báo cáo xuống thì anh ôm cô từ phía sau.
Giang Thừa nhẹ nhàng ôm Ôn Giản, hai tay vòng qua eo cô, kéo cô dựa vào ngực mình, cọ má mình vào má cô.
“Ôn Giản.” Anh khẽ gọi, “Sáng nay em đi đâu?”
Ôn Giản ngoảnh người lại: “Lúc nào?”
Giang Thừa: “Trước lúc vào làm.”
Ôn Giản: “Sao tự dưng anh lại hỏi thế?”
“Không có gì.” Giang Thừa đáp, anh vẫn ôm cô, cọ vào má cô, còn nghiêng người muốn hôn cô.
Hơi thở của Giang Thừa làm Ôn Giản ngứa ngứa, cô tránh anh, khẽ cười.
“Anh đừng làm loạn, đang trong giờ làm đấy.”
Giang Thừa cũng cười theo, bất đắc dĩ véo má cô: “Cổ hủ.”
Ôn Giản không phục: “Anh không cần ra ngoài gặp ai thì không sao, em thì khác, em không thể mang cái môi sưng như xúc xích về văn phòng được.”
Giang Thừa nhìn môi Ôn Giản, muốn hôn cô, nhưng trước lúc buông cô ra, anh xoa đầu Ôn Giản, làm tóc cô rối mù.
Ôn Giản tức giận lườm anh.
Giang Thừa lại thản nhiên đọc báo cáo.
Ôn Giản nhìn anh, cô thấy bản kiến nghị trên bàn, anh đã kí tên và ấn dấu vân tay.
Ôn Giản lại nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa vẫn đọc báo cáo, không ngẩng đầu, hỏi: “Sao thế?”
Ôn Giản do dự: “Bản kiến nghị này… Không phải để lừa người khác đấy chứ?”
Giang Thừa ngước mắt nhìn cô.
Cô ho một tiếng: “Em đoán mò thôi.”
Giang Thừa đặt báo cáo xuống, hỏi: “Mấy giờ em tan làm.”
Ôn Giản: “Khoảng 7 giờ.”
Giang Thừa: “Chờ anh.”
Cô gật đầu: “Vâng.”
Tới lúc tan làm, trong văn phòng chỉ có cô và Điền Giai Mạn.
Ôn Giản thì bận nhưng Điền Giai Mạn lại chơi điện thoại, mãi tới 7 giờ mới đứng dậy cầm túi đi về.
Lúc ấy, Giang Thừa nhắn tin cho cô: “Anh xong rồi.”
Ôn Giản đứng dậy thu dọn đồ đạc, cô tắt máy tính và đèn trong văn phòng rồi mới ra ngoài, cô định đi cửa sau nhưng lại thấy Điền Giai Mạn rẽ sang hướng khác, vừa đi vừa gọi cho ai đấy.
Bên đó có cầu thang nhưng chỉ có thể đi lên lầu, không ra ngoài cửa công ty.
Quan trọng nhất là đằng ấy là góc chết của camera.
Ôn Giản cau mày, cô nhìn xung quanh, trầm ngâm một lát, đi tới thang máy lên tầng 4.
Cô vừa bước ra ngoài thang máy thì thấy Điền Giai Mạn đi tới cầu thang, sau đó Hạ Chi Viễn cũng tới đó.
Ôn Giản quay đầu lại, nghiêng người, qua cửa kính cô thấy sân thượng bên kia.
“Em nhìn gì thế?” Giọng nói trầm thấp của Giang Thừa đột nhiên vang lên bên tai, Ôn Giản cả kinh, cô quay người lại, vì vừa nãy khom lưng nên suýt ngã, may mà Giang Thừa kịp thời đỡ cô.
Ôn Giản xoa eo, cúi đầu ngoan ngoãn gọi: “Giang tổng.”
Giang Thừa nhìn cô rồi lại nhìn sân thượng ngoài cửa sổ.
~
- -----oOo------