• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Hạnh Hạnh

Giang Thừa nhìn cô: “Có phải là chuyến bay lúc 10 giờ sáng từ Bangkok tới Quảng Châu không?”

Ôn Giản thấy ánh mắt thâm trầm của anh nhìn mình, cô gật đầu, nói: “Lúc em xuống máy bay thì gặp một người giống anh, nhưng em không biết người đó có phải là anh không, bao nhiêu năm không gặp, có thể là em nhìn nhầm.”

Giang Thừa dựa lưng vào ghế sô pha, “Không phải là em không chắc, kể cả em biết người đó là anh thì sẽ không chào hỏi.”

Ôn Giản mím môi, cô im lặng một lúc, ngẩng đầu nói: “Thật ra anh không thấy vấn đề này với mối quan hệ rối rắm của chúng ta rất vô nghĩa ư? Lúc đó em và anh chỉ là bạn cùng lớp, nhà em xảy ra chuyện, không phải là chuyện đơn giản kiểu người ta bị bệnh rồi qua đời, mà là bị người khác trả thù, ba em động vào lợi ích của người khác, bọn chúng điên lên muốn trả thù nhà em.

Thế nên đừng nói chỉ là bạn bè bình thường, kể cả hai chúng ta có yêu nhau đi chăng nữa thì em sẽ không liên lạc với anh, sẽ không làm phiền anh, sẽ không để anh gặp nguy hiểm.”

“Có lẽ 10 năm rồi cũng chẳng nguy hiểm như trước nữa, nhưng 10 năm qua chúng ta không liên lạc gì với nhau, ai cũng có cuộc sống riêng, có lẽ anh đã kết hôn sinh con, cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn, mà trong mắt người khác, có lẽ em đã chết rồi, em cứ quấy rầy anh thì sẽ không thích hợp lắm.”

“Thế nên em cảm thấy, mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Gặp nhau là duyên phận, nếu không gặp lại thì cũng không nên cưỡng cầu.”

“Còn em với Uông Tư Vũ, em đã nói rồi, tối hôm đó anh ấy cứu em, sau đó anh ấy sắp xếp mọi chuyện cho em, sau đêm hôm đó, cả cuộc sống và tâm lý của em bị ảnh hưởng, anh ấy lo lắng, hay gọi điện thoại rồi khuyên nhủ em, dần dần liên lạc lại với nhau thôi, nhưng Uông Tư Vũ còn có cuộc sống công việc của anh ấy nữa, bọn em lại không ở cùng một thành phố, thế nên mối quan hệ này cũng phai nhạt dần.”

Giang Thừa lẳng lặng nhìn cô, mãi sau anh mới nói: “Ôn Giản, anh chỉ không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, nhưng không có nghĩa là anh không biết chuyện gì hết.”

“Vì anh biết nên mới lo lắng.”

“Anh không hề trách em, chỉ là tối hôm đó…” Giang Thừa không nói nữa, anh đứng dậy.

Ôn Giản ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Thừa nhìn chiếc vali màu tím đen sọc ngang, anh nhìn kĩ chỗ kéo khóa, thấy không có vết tích gì mới nhìn cô: “Hôm ở Thái Lan em mang theo cái vali kia đúng không?”

Ôn Giản sửng sốt, cô nhìn trong phòng, căng thẳng nói: “Vâng.”

Giang Thừa: “Hôm mùng 2 Tết em bay tới Bangkok à?”

Ôn Giản ngây ngốc gật đầu: “Vâng.”

Ánh mắt của Giang Thừa rất kì lạ.

“Sao thế?” Cô hỏi.

“Không sao.” Giang Thừa trả lời, anh nhìn đồng hồ, “Anh về đây.”

Ôn Giản gật đầu, đứng dậy tiễn anh.

Hai người đi tới cửa, cô hơi chần chừ.

“Chuyện đó…” Cô nhìn chìa khóa trong tay anh, “Anh có thể đưa chìa khóa dự phòng cho em không?”

Giang Thừa cúi đầu nhìn theo cô, dứt khoát từ chối: “Không được.”

“…” Ôn Giản nhìn anh, “Anh làm thế thì em sẽ thấy không an toàn.”

Giang Thừa gật đầu, anh trầm ngâm một lát, bảo: “Để công bằng thì…”

Anh tháo một chiếc chìa khóa ra, đưa cho cô: “Em cầm chìa khóa nhà anh đi.”

“Em cầm một cái thì anh cũng sẽ cảm thấy không an toàn.”

Ôn Giản: “…”

Giang Thừa cúi đầu, anh cầm tay Ôn Giản, nhét chìa khóa vào tay cô.

“Đây, chìa khóa căn hộ đối diện đây.” Anh nói.

Ôn Giản định buông tay ra nhưng lại bị anh nắm lấy.

Tay anh to hơn tay cô, bàn tay rất ấm, anh không cho cô từ chối, siết chặt tay Ôn Giản lại, anh ngẩng đầu, nói: “Lâm Giản Giản, 10 năm thì sao? 10 năm trôi qua, em không phải là Lâm Giản Giản nữa, mà anh cũng không phải là Giang Thừa ư?”

“10 năm trước em chạy tới cửa sổ phòng anh, 20 năm trước em trốn trong tủ quần áo của anh, bây giờ em đối xử với anh khách sáo thế à?”

“…” Ôn Giản mím môi, “Lúc đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

“Bây giờ lớn rồi, em hiểu chuyện lắm à?”

Ôn Giản: “…”

“Anh… Tối hôm trước anh nói… nói.” Cô nghiêng đầu, “Em cảm thấy anh không muốn em làm phiền anh nữa.”

Giang Thừa nhắc lại câu nói cũ: “Em thấy mình quấy rầy anh ở điểm nào?”

Ôn Giản trầm mặc.

Giang Thừa im lặng, anh nhìn cô: “Lâm Giản Giản, nói đi nói lại, hai chúng ta là bạn học cũ đúng không?”

“Nghĩ kĩ lại thì, anh từng cứu em, em báo đáp với ân nhân của mình thế à?”

Ôn Giản: “…”

Cô nhìn anh, “Thế xin hỏi ân nhân cứu mạng của em, có thể khai ân cho em đi cửa sau, cho em vào ở tập đoàn Hà Kiến được không, em không tìm được việc.”

Giang Thừa: “…”

Ôn Giản: “Em thích làm ở đó lắm, đãi ngộ tốt, đồng nghiệp tốt, môi trường làm việc cũng tốt, em đảm bảo nhất định sẽ cố gắng, chăm chỉ hơn nữa, em với anh là bạn học cũ mà, anh châm chước cho em được không?”

Giang Thừa lạnh lùng nói: “Lâm Giản Giản, đừng hòng được voi đòi tiên.”

Ôn Giản lén lút nhìn sắc mặt anh: “Anh bảo em đừng khách khí với anh mà.”

Giang Thừa lườm cô: “Em cứ tiếp tục khách sáo đi.”

Ôn Giản không nhịn được, cô bật cười.

Cười rồi mới thấy xấu hổ, dù gì 10 năm không gặp, cô giơ tay che miệng lại.

Giang Thừa im lặng nhìn cô, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn.

Ôn Giản ho một tiếng, giục: “Anh về ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm.”

Giang Thừa khẽ gật đầu, nhưng lại không đi, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh đèn hắt lên người anh, không còn dáng vẻ lạnh lùng khó gần như vừa nãy nữa, mặt mày dịu dàng hơn nhiều.

Ôn Giản vẫy tay với anh, cô đóng cửa lại.

Đằng sau có tiếng bước chân dần đi xa.

Ôn Giản xoa ngực trái, cô vẫn cầm chiếc chìa khóa kia.

Ôn Giản nhìn ra ban công, căn hộ tầng 9 phía đối diện vẫn tối.

Cô khóa cửa, điện thoại có tin nhắn.

Ôn Giản cầm lên xem, Uông Tư Vũ nhắn tin cho cô, anh ta gửi ảnh chụp của Trương Mâu – Chủ kênh của phòng livestream ‘Giám sát máy bay’, trong ảnh có cả Lưu Tiểu Vĩ.

Uông Tư Vũ đang phụ trách vụ án này.

Cảnh sát nghi ngờ Trương Mâu dựa vào cách livestream để nổi tiếng, bắt chước cách hút để buôn lậu ma túy.

Chỉ cần đăng nhập thì có thể vào được trang web Tống Hội, nhưng muốn vào phòng phát trực tiếp thì cần có mật khẩu, mỗi ngày đều có mấy ngàn người vào xem, số lượng rất lớn, hầu như là thanh thiếu niên mười mấy tuổi, tuổi này là giai đoạn nổi loạn, bị mấy gã ‘thần tượng’ kiểu này dắt mũi, thế nên mới tò mò muốn hút ma túy.

Những người xem ban đầu sẽ mời bạn bè người thân, rồi hình thành đường dây buôn bán ma túy, người này tới người khác, hình thành một tập đoàn buôn lậu khổng lồ.

Cảnh sát nhận được thư tố cáo nặc danh, Lưu Tiểu Vĩ là người dẫn dụ người khác, là bước đột phá của vụ án này.

Trương Mâu không nhiễm ma túy, mặc dù bị bắt nhưng cũng chỉ bị kết tội gây rối trật tự công cộng, không được tính vào tội buôn lậu ma túy trên mạng.

Sau khi được thả ra, anh ta vẫn có thể phát trực tiếp, đám người kia cũng sẽ vẫn xem như thường.

Ảnh của Uông Tư Vũ gửi chứng minh Trương Mâu và Lưu Tiểu Vĩ quen nhau.

Ôn Giản xem xong, cô xóa ảnh đi, cô nhớ lúc trước lúc đi massage quen Lưu Tiểu Vĩ, cậu ta còn trẻ, miệng lưỡi trơn tru, EQ cao, dựa vào tài ăn nói mà có thể làm người khác vui vẻ, đồng nghiệp cũng thích cậu ta.

————

Giang Thừa về nhà, anh khóa cửa lại.

Anh vứt áo khoác lên sô pha, cầm điện thoại gọi cho Lôi Sắt.

“Sao tối nay lại rảnh gọi cho tôi thế?” Lôi Sắt vui vẻ hỏi.

Giang Thừa dựa vào sô pha, lạnh nhạt bảo: “Nhớ anh.”

Đầu dây bên kia cười ha hả, mãi một lúc sau mới dừng lại.

“Nói đi, chuyện gì?”

Giang Thừa không lòng vòng, anh hỏi thẳng: “Hôm đó vali của cô gái bị Trần Chí đổ vỏ chỉ là trùng hợp hay là có mưu tính từ trước?”

Lôi Sắt: “Trùng hợp.

Không biết kẻ nào thông báo cho phía cảnh sát, kí hiệu giao dịch ma túy là tờ giấy hình chiếc ô màu xanh, dán lên chiếc vali màu tím đen kẻ sọc, lúc trên đường đi thì Trần Chí mới biết, không kịp đổi nữa, chỉ đành tìm cái vali khác thế, muốn quấy nhiễu sự chú ý của bên cảnh sát, tìm cơ hội trốn đi, không ngờ vẫn sa lưới.”

“Vì hai chiếc vali giống nhau, không may bị Trần Chí để ý.”

Giang Thừa mỉm cười: “Xui quá nhỉ?”

Lôi Sắt cười, “Ờ đúng đấy.”

“Nhưng mà cô gái đó vẫn may mắn phết, người trong sân bay rất nhiều, cô ấy lại gỡ tờ giấy kia xuống, nếu không có trốn đi đâu thì vẫn bị bắt thôi.

Bên Trần Chí cũng phái người tới canh, Trần Chí tráo hai chiếc vali không phải trò đùa đâu.”

Giang Thừa chỉ cười không đáp.

Anh nghĩ không phải vì cô may mắn, vừa nãy anh nhìn vali của cô, bề ngoài trơn nhẵn chỉnh tề, không còn chút dấu vết nào, rõ ràng là bị xé ra, bằng không thì sẽ vẫn còn chút vết tích.

Dán giấy lên vali để làm hại người khác, chắc chắn tờ giấy đó sẽ không dễ dàng xé ra như thế.

Giang Thừa cúp máy, anh gọi cho Chu Tịch Viễn, bảo anh ta điều tra Ôn Giản.

Hôm sau có kết quả, Chu Tịch Viễn gửi vào mail của anh, những gì tra được giống với CV của cô ở công ty.

Sau khi Ôn Giản mất tích hai năm thì mới thi đại học, cô không học ở Trung Quốc mà học ở một trường chẳng có tiếng tăm ở Úc, thành tích cũng thế, 4 năm đại học, 2 năm thạc sĩ.

Cô ở Úc nửa năm thì mới về Trung Quốc, làm trong 2 công ty nhỏ, thời gian làm việc ở đó cũng không dài.

Tốt nghiệp hơn 2 năm mới về Tùng Thành.

~

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK