—
Lê Chỉ Tường nhận được tin nhắn của Giang Thừa khi ông đang thu xếp lần cuối cho lần thu lưới tối nay.
Sắp tới giờ tan làm, công tác truy bắt đều ổn thỏa, Lê Chỉ Tường phân phó người trà trộn vào kho hàng làm công nhân khuân vác, ngoài bến tàu cũng được bố trí nghiêm ngặt.
Hôm nay vẫn là ngày đi làm, để tránh bị nghi ngờ, Ôn Giản vẫn tới công ty.
Tin nhắn của Giang Thừa làm Lê Chỉ Tường bồn chồn theo, Giang Thừa đổi số điện khác gọi cho Ôn Giản, nhưng số điện thoại đó gắn mác số rác spam nên cô không nghe.
Lê Chỉ Tường thông báo cho Uông Tư Vũ.
————
Trong văn phòng Hạ Chi Viễn, Ôn Giản cảnh giác nhìn anh ta.
Mấy phút trước, Lâm Bằng Bằng gọi cô đi xem kịch, còn nói Hà Thiệu mua vé cho cô luôn rồi.
Ôn Giản nhớ hôm đó Lâm Bằng Bằng nói còn có mấy bạn học cùng cấp 3 nữa, hình như địa điểm là ở nhà hát gần bờ biển, cô mơ hồ nhớ ra nhà hát đó gần bến tàu vận chuyển ở Tùng Thành, cô đang định đồng ý thì Hạ Chi Viễn đi tới, gọi cô vào phòng làm việc của anh ta.
Ôn Giản biết Hạ Chi Viễn tìm cô chắc chắn không phải vì công việc, cũng không thể là chuyện tình cảm nam nữ gì đó…
Nhưng mà…
“Chỉ là đi xem kịch thôi, cô Ôn không cần căng thẳng như thế đâu.” Hạ Chi Viễn mở miệng ngắt dòng suy nghĩ của Ôn Giản.
Ôn Giản nhìn gương mặt tuấn tú của Hạ Chi Viễn, khéo léo nhắc nhở anh ta: “Hạ tổng, tôi có bạn trai rồi.”
“Giang tổng ấy à?” Hạ Chi Viễn cười, anh ta lại gần cô, ép cô đứng sát bàn làm việc.
Anh ta khom lưng, chống tay lên bàn sau lưng Ôn Giản, cúi đầu nhìn cô: “Anh ta sẽ mau biến mất thôi.”
Tim Ôn Giản hẫng một nhịp, cô nhìn anh ta: “Ý anh là sao?”
Hạ Chi Viễn nhìn thẳng vào mắt Ôn Giản: “Ý tại ngôn ngoại.
Qua đêm nay, thế giới này sẽ không có Edwiin nữa, cũng chẳng có ai tên là Giang Thừa cả.”
Ôn Giản cố gắng bình tĩnh, “Anh ấy làm sao?”
“Phản bội.” Hạ Chi Viễn nhìn cô, nói rõng rạc từng chữ: “Ông chủ của tôi ghét nhất là phản bội, đáng lẽ Edwiin không nên làm thế mới phải, động tới điều cấm kị của ông chủ tôi mà còn bị ông ta phát hiện ra.”
Tim Ôn Giản đập liên hồi, không biết Hạ Chi Viễn nói Giang Thừa phản bội vì biết được thân phận thật sự của Giang Thừa hay là vì lý do nào khác.
Hoặc cũng có thể anh ta đang thử cô?
Cô chớp mắt, nhanh chóng suy đoán mọi khả năng.
Ôn Giản vẫn chưa rõ cụ thể chuyện này là sao, vậy nên cô chọn cách đối phó an toàn nhất.
“Không thể!” Ôn Giản kiên quyết phủ nhận: “Anh ấy sẽ không làm thế.”
Đáp lại lời phủ nhận của cô là nụ cười khẩy của Hạ Chi Viễn: “Có hay không cũng không phải tôi hay cô định đoạt.
Ông chủ bảo Edwiin phản bội, anh ta đang ở thế yếu, không thể sống qua đêm nay đâu.”
“Với cả, chắc cô cũng biết ông chủ sẽ xử lý kẻ phản bội thế…” Hạ Chi Viễn định nói tiếp nhưng lại nghĩ Ôn Giản và Giang Thừa là người của Lôi Sắt, không quá rõ cách hành sự của Chung Ngọc Minh, anh ta lại nói: “Tóm lại, một khi đã là kẻ phản bội thì không có đường sống đâu.”
“Không có đường sống?” Ôn Giản hoảng sợ hỏi lại: “Các người định làm gì?”
Hạ Chi Viễn không trả lời ngay, chỉ hỏi: “Cô muốn biết à?”
Anh ta khinh thường nhìn cô: “Đêm nay tôi sẽ để cô xem trò hay.”
Ôn Giản nhớ tới chuyện Hạ Chi Viễn mời cô tối hay đi xem kịch.
Cô hoài nghi nhìn anh ta: “Chuyện này thì liên quan gì tới xem kịch?”
Hạ Chi Viễn: “Cô cứ đi là biết.”
Ôn Giản vẫn nghi ngờ lời anh ta nói.
Nhưng cô biết mình phải đi.
Nhà hát ngay gần bến tàu vận chuyển hàng, cả hai được xây nối với nhau theo bố cục hình chữ V, kho hàng ở bến tàu nằm ở bên trái còn nhà hát nằm trên đường chéo đâm thẳng ra biển.
Lúc đầu nhà hát được xây dựng như một cảnh quan nổi bật của địa phương, độ cao và tầm nhìn rộng, có thể nhìn thấy rõ mồn một khu nhà kho C.
Mà địa điểm dỡ hàng của Chung Ngọc Minh là ở khu C.
Hạ Chi Viễn nói Chung Ngọc Minh sẽ xuống tay với Giang Thừa, chắc chắn liên quan tới giao dịch tối nay.
Nhưng Hạ Chi Viễn sẽ không vô duyên vô cớ tiết lộ kế hoạch của Chung Ngọc Minh cho cô, anh ta muốn thăm dò cô sao?
Anh ta lấy Giang Thừa để thử xem cô có chủ động tới hiện trường giao dịch hay không? Muốn xem cô có biết về cuộc giao dịch tối nay hay không để làm cơ sở khẳng định Giang Thừa phản bội?
Hay là vì ý đồ khác?
Đủ mọi suy đoán ngổn ngang trong lòng Ôn Giản, cô không chắc cái nào mới đúng, nhưng cô biết Hạ Chi Viễn tiết lộ cho cô chắc chắn cũng sẽ không để cô yên.
Anh ta giống như muốn khống chế cô hơn.
Thế nên sau khi Ôn Giản hoài nghi nhìn Hạ Chi Viễn chằm chằm, cô gắng sức đẩy anh ta ra, nói: “Tôi không đi.”
Nói rồi cô bước ra ngoài.
Hạ Chi Viễn giơ tay cản cô lại: “Cô tưởng tôi đang trưng cầu ý kiến với cô à?”
Ôn Giản cảnh giác nhìn anh ta: “Anh có ý gì?”
“Xem ra cô Ôn không biết mình có lợi thế thế nào nhỉ?” Hạ Chi Viễn mỉm cười đáp, nói hết câu, nụ cười cũng nhạt dần, dang tay muốn bắt cô lại.
Ôn Giản phòng bị từ trước, nghiêng người tránh đi, quét chân về phía Hạ Chi Viễn.
Hạ Chi Viễn vô thức né sang một bên.
Nhân lúc đó, Ôn Giản muốn xông ra ngoài, định chạy trốn.
Chân Hạ Chi Viễn rất dài, anh ta chạy qua, tới trước khi Ôn Giản chạm vào cánh cửa, bàn tay Hạ Chi Viễn như móng vuốt đại bàng nhanh chóng bóp cổ Ôn Giản.
Sắc mặt Ôn Giản thoáng thay đổi, chật vật dựa lưng vào tường, xoay người 2 vòng tới gần máy lọc nước, nhưng cô không để ý nên bị Hạ Chi Viễn giữ chặt tay lại.
Ôn Giản ngả người về sau tránh đi nhưng lại đập lưng vào máy lọc nước, người cô lại nhào về trước, Hạ Chi Viễn bóp chặt cổ cô.
Ôn Giản ho khan, giữ tay Hạ Chi Viễn ở trên cổ mình, cố gắng đẩy anh ta ra.
Hạ Chi Viễn bình tĩnh nhìn Ôn Giản: “Cô tưởng tôi nói kế hoạch cho cô nghe thì sẽ cho cô đi à? Đừng ngây thơ như thế.”
Anh ta buông lỏng tay ra, nắm chặt tay Ôn Giản, kéo cô ra ngoài cửa, đi tới thang máy.
Trong lúc thang máy đi xuống, xuyên qua cửa kính trong suốt, Ôn Giản vô tình thấy Uông Tư Vũ đang cầm mũ bảo hiểm, lòng dạ không yên nhìn anh ta chằm chằm.
Tựa như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Uông Tư Vũ nghiêng đầu nhìn qua, thấy Hạ Chi Viễn đứng cạnh Ôn Giản.
Ôn Giản khẽ lắc đầu cản anh ta tới đây, cô lẳng lặng chỉ sang hầm để xe.
Uông Tư Vũ hiểu ra, đi theo tới gara, thấy Hạ Chi Viễn đẩy Ôn Giản lên xe, anh đi theo hai người họ.
Nhà hát cạnh bờ biển cách nội thành khá xa, khi tới nơi ngoài trời cũng tối đen.
Nhưng bây giờ vẫn trong giờ làm, chắc là vì thế nên ở đây không nhiều người lắm.
Hạ Chi Viễn dừng xe ở cửa nhà hát.
Ôn Giản bị anh ta ôm xuống xe.
Cô muốn giãy giụa nhưng Hạ Chi Viễn thấp giọng uy hiếp cô: “Ở nơi công cộng tốt nhất cô nên an phận một chút.
Nói thật, tôi cũng chỉ nghe lời người khác đến trông chừng cô thôi, cô tạm thời ở cạnh tôi thì Giang tổng mới có thể bình an vô sự, cô mà chạy đi, tay súng bắn tỉa nhìn thấy tôi cũng không chắc anh ta sẽ thế nào đâu.”
Tay súng bắn tỉa?
Ôn Giản rùng người, cô nhìn Hạ Chi Viễn.
Phía sau có giọng nói hoang mang.
“Lâm Giản Giản?”
Nghe thấy thế, Ôn Giản ngoảnh đầu lại, cô thấy Trình Lâm vừa xuống nghe, đi sau cô ta còn có ông nội Giang Thừa, ba mẹ anh và ba mẹ Trình Lâm.
Trái tim Ôn Giản trùng xuống, muốn tránh đi nhưng không kịp nữa.
Trình Lâm gọi làm những người khác đều nhìn Ôn Giản, ánh mắt sững sờ nhìn cô rồi nhìn Hạ Chi Viễn, biểu cảm khác nhau.
Không lâu trước đây, Giang Thừa vì Ôn Giản nên đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.
Khâu Mộng Kỳ nhớ hôm ấy Giang Thừa đi xem mắt, anh thấy Ôn Giản rời đi, không quan tâm trong phòng có ai, đứng dậy chạy ra ngoài, tới hôm sau Giang Thừa mới về nhà xin lỗi gia đình, hôm ấy anh về một mình.
“Ông nội, ông luôn hỏi tại sao cháu không tìm bạn gái, không vì nguyên nhân gì khác, vì cháu đang chờ cô ấy.”
Khâu Mộng Kỳ nhớ hôm đó ông nội đang tức giận, Giang Thừa kiên định nói với ông.
Anh nói, anh muốn cưới Lâm Giản Giản, cả đời này cũng chỉ cưới cô mà thôi.
Nếu nhà họ Giang đồng ý chấp nhận Lâm Giản Giản thì anh sẽ dẫn cô về.
Còn nếu không, anh hy vọng đừng ai làm phiền cô cả.
Thậm chí khi ấy ông nội bảo anh chỉ được chọn gia đình hoặc Lâm Giản Giản, Giang Thừa không chút do dự chọn cô.
Là mẹ của Giang Thừa, bà vừa vui mừng vừa băn khoăn.
Vui vì anh gặp được người mà anh yêu, băn khoăn vì gia đình Ôn Giản, thế nên trong chuyện này bà quyết định nhắm một mắt mở một mắt, nhưng bà không ngờ cô gái Giang Thừa nằng nặc ở bên lại lừa anh yêu đương với người đàn ông khác.
Trước đây Khâu Mộng Kỳ chỉ không thích gia đình Ôn Giản, trước đây bà từng gặp cô, khi ấy bà cảm thấy Ôn Giản rất tốt, không ngờ mười năm trôi qua, hiện thực như đang tát vào mặt bà một cái.
Khâu Mộng Kỳ rối bời không thôi, giáo dưỡng bao nhiêu năm nay khiến bà không thể chất vấn cô, chỉ gượng cười với Ôn Giản, coi như là chào hỏi qua.
Ôn Giản xấu hổ cười với bà.
Nhưng ông nội Giang Thừa lại không được thế.
Mặt ông sa sầm, coi như không nhìn thấy cô, xoay người rời đi, còn bảo: “Còn không đi đi, nhìn cái gì đấy?”
Trình Lâm nhìn Ôn Giản rồi chạy tới đỡ ông nội.
Ba mẹ Giang Thừa muốn nói rồi lại thôi, thoáng nhìn cô rồi chạy theo ông.
Ông nội vẫn đang tức giận, lạnh lùng nói: “Ba đã nói mà, cha nào con nấy.” Ông nội cố ý nói lớn tiếng.
Trái tim Ôn Giản như bị đâm một nhát.
Bao nhiêu năm qua, người khác nói cô như thế nào cô cũng không quan tâm, nhưng ba cô là ngoại lệ.
Ngần ấy năm, cô không thể nói với bọn họ, ba cô không phải tội phạm buôn lậu ma túy, con gái ông cũng chẳng thua kém người khác.
Giọng nói của ông nội Giang Thừa thu hút cái nhìn của người khác, Lâm Bằng Bằng, Hà Thiệu và các bạn khác quay lại nhìn cô, thấy ông nội Giang Thừa, cũng trông thấy cô và Hạ Chi Viễn.
Mười năm trước TV từng đưa tin ba cô buôn bán ma túy, nhất là trước ngày thi đại học, Ôn Giản mất tích là vì bị liên lụy từ ông.
Tuy ông nội không điểm mặt chỉ tên nhưng người quen đều biết ông đang nói Ôn Giản, năm đó Giang Thừa bỏ thi đại học vì Ôn Giản, thậm chí còn cãi nhau với người nhà.
Cả đám nhìn cô.
Ôn Giản nhìn hội Lâm Bằng Bằng, cũng thấy ánh mắt thương hại của bọn họ.
—
- -----oOo------