• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hạnh



Hoàng hôn buông xuống.

Gió thổi qua tán cây dưới khu tập thể cũ kĩ, cô bé con chơi đùa với con chó đốm trắng, cả hai chạy quanh sân cỏ, tiếng cười khanh khách văng vọng không trung.

Trông cô bé không lớn lắm, chừng mười tuổi, mặc áo đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt non nớt hao hao Điền Giai Mạn.

Ôn Giản, Giang Thừa, Lâm Cảnh Dư và Ôn Tư Bình đứng dưới tán cây, đứng từ xa nhìn cô bé.

“Con bé… là con gái Điền Giai Mạn ạ?” Ôn Giản nhỏ giọng hỏi, cô cũng không chắc chắn lắm.

Cô mới xuất viện, cơ thể gần khỏe hẳn, Giang Thừa và Lâm Cảnh Dư muốn về nơi hai mẹ con đã sống mười năm, tranh thủ cuối tuần cùng về Nam Thành.

Lâm Cảnh Dư bảo muốn đi thăm bạn bè, cả nhà lái xe đi qua nửa thành phố, dừng lại ở khu tập thể cũ, không ngờ bạn của ông lại là một cô bé mới 10 tuổi.

Cô bé trông na ná Điền Giai Mạn này làm Ôn Giản nhớ hôm đối đầu với Chung Ngọc Minh, ba cô nói mình đã cứu con Điền Giai Mạn.

“Ừ.” Lâm Cảnh Dư đứng cạnh khẽ đáp, ông vẫn nhìn cô bé kia.

Ôn Giản: “Không ngờ Điền Giai Mạn có con gái lớn ngần này, thế mà hồi trước ở công ty lại không có thông tin gì cả.”

“Điền Giai Mạn giấu Chung Ngọc Minh sinh con bé ra, con bé mới chào đời thì Chung Ngọc Minh sai người xử lý nó, Điền Giai Mạn không cam lòng, liều mạng la hét cầu xin Chung Ngọc Minh nhưng cũng vô dụng, Chung Ngọc Minh vẫn ôm đứa bé kia đi, giao cho đàn em xử lý, lúc đó ba cũng ở đấy, chủ động ôm con bé, giấu giếm bọn chúng nên mới bảo vệ được nó, ba đưa con bé cho Điền Giai Mạn, nhưng cũng bảo cô ta không nên giữ đứa bé ở lại bên mình.” Lâm Cảnh Dư nói tiếp: “Sau đó Điền Giai Mạn nhờ ba đưa con gái cho mẹ kế.”

“Điền Giai Mạn nhờ mẹ kế nuôi con gái hộ mình, nói với người ngoài đây là cháu ngoại ruột, cô bé này cũng theo họ bên đằng đấy.

Điền Giai Mạn chưa từng gặp cô bé, cũng không nói sự thật cho nó nghe, quan hệ của gia đình họ cũng ôn hòa hạnh phúc, chắc là không muốn ảnh hưởng tới quá trình trưởng thành của con bé.” Giang Thừa tiếp lời, anh cũng nhìn cô bé đang chơi vui vẻ với chú chó.

Ôn Giản vô thức nhìn cô bé, cũng thấy cô bé giống các bạn cùng trang lứa, cực kỳ hạnh phúc.

Điền Giai Mạn là mẹ cô bé, chắc chắn cũng hy vọng thế, Ôn Giản nghĩ.

Cách đó không xa, ba Điền Giai Mạn run rẩy bước xuống lầu, đang định gọi cô bé thì thấy gia đình Ôn Giản đứng gần đó, ông ngẩn người rồi lại gần nhà Ôn Giản.

Lâm Cảnh Dư cũng bước tới: “Chú Điền.”.

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||

Ba Điền Giai Mạn cẩn thận chăm sóc ông mười năm, Lâm Cảnh Dư rất biết ơn ông ta.

Nếu không có ba Điền Giai Mạn thì cũng không có ông của ngày hôm nay.

Lâm Cảnh Dư tỉnh lại vào cái đêm Giang Thừa lẻn xuống tầng hầm, đặt máy ghi âm ở bên gối ông.

Ông nghe thấy hết những gì anh nói, cũng nghe thấy Ôn Giản rất mong nhớ mình, ông cố gắng vượt qua bóng tối, muốn tỉnh lại nhưng vẫn chậm một bước.

Lúc ấy Giang Thừa đã bước ra ngoài, trong màn đêm, ông cố gắng thích ứng với thế giới vốn chẳng còn thân thuộc này.

Hôm sau, theo thường lệ, ba Điền Giai Mạn xuống tầng hầm mát xa cho ông, lúc ấy ông chưa hiểu rõ đây là địch hay là người của mình, ông quyết định giấu chuyện mình đã tỉnh lại.

Ba Điền Giai Mạn có thói quen hay lẩm bẩm, nhất là lúc mát xa cho ông.

Chắp vá từ những lời ông ta nói, Lâm Cảnh Dư biết sơ sơ mấy chuyện xảy ra trong mười năm nay.

Sau đó nhân lúc ba Điền Giai Mạn không để ý, ông lấy điện thoại trong phòng gọi cho Giang Thừa, anh còn ghi lại số điện thoại của mình trong tờ giấy Giang Thừa để lại cho Điền Giai Mạn và ba cô ta.

Từ cuộc gọi với Giang Thừa, ông biết hết mọi chuyện trong lúc mình hôn mê, lúc đầu kế hoạch của ông là tới khi cơ thể hoàn toàn hồi phục bình thường thì mới về tìm mẹ con Ôn Giản, nhưng hôm thu lưới Điền Giai Mạn tới tìm ông.

Khi ấy Điền Giai Mạn không biết ông đã tỉnh lại, cô ta lo lắng nói có lẽ Chung Ngọc Minh tin ông là người giữ lô hàng kia, ông ta sai người khống chế Ôn Giản, nếu giao dịch xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ dùng Ôn Giản để đổi lấy giao dịch thuận lợi, cô ta cũng không còn cách nào khác.

Cho nên lúc Điền Giai Mạn rời đi, ông đi theo tới kho hàng, thay quần áo sang đồ công nhân bốc vác.

Khi Giang Thừa, Lê Chỉ Tường và cảnh sát đổi nhãn dán bên ngoài thùng hàng, ông gọi cho Chung Ngọc Minh, nói khích để ông ta xuất hiện, nhưng cơ thể ông vẫn chưa hồi phục hẳn, không thể tham gia vào cuộc thu lưới này, nếu không phải vì Chung Ngọc Minh lấy Ôn Giản làm con tin, nếu không vì cứu cô thì ông sẽ không xuất hiện.

Ngay đêm đó, Điền Giai Mạn chủ động tự thú, hai ngày sau ba cô ta mới biết, ông ta sửng sốt, thở dài một hơi, nói đã làm sai thì phải tự gánh vác hậu quả, cũng tốt.

Mười năm nay được ba Điền Giai Mạn chăm sóc, Lâm Cảnh Dư chủ động nói sẽ chịu trách nhiệm nửa đời còn lại của ba Điền Giai Mạn, nhưng ông ta từ chối, lựa chọn ở lại Nam Thành với vợ kế và cháu gái.

Lâm Cảnh Dư chào hỏi mình, ba Điền Giai Mạn cũng chỉ lịch sự gật đầu, thành thật chất phác nhưng có chút câu nệ mất tự nhiên.

Ông ta ngoảnh lại nhìn cô cháu gái chơi vui vẻ đằng xa: “Mấy năm nay con bé sống rất tốt, cảm ơn cậu đã cứu nó.”

Lâm Cảnh Dư cũng nhìn theo: “Là chuyện nên làm thôi ạ, là cháu phải cảm ơn chú và Điền Giai Mạn mới đúng.”

Ông ta lắc đầu: “Không có nhân thì sao có quả.

Giai Mạn vẫn luôn biết ơn cậu đã cứu con nó, một mạng đổi một mạng, chỉ cần cậu còn một hơi thở thì chúng tôi sẽ không từ bỏ.”

Lâm Cảnh Dư không nói nữa, ông nhìn cô bé kia, không đi tới quầy rầy con bé.

Ôn Giản cũng không nói gì, cũng biết ơn cô bé.

Tuổi thơ vui vẻ của cô bé đổi lại sự bình an của ba cô.

Cả nhà Ôn Giản không ở lại lâu, tới khi màn đêm buông xuống, 4 người chào ba Điền Giai Mạn rồi về, 8 giờ thì về tới tiểu khu.

“Hai đứa đi đâu thì đi đi, ba và mẹ con đi dạo một lát.”

Ôn Giản thức thời không muốn làm bóng đèn: “Vâng.”

Thấy ba mẹ đi một quãng xa cô mới ngoảnh lại nhìn Giang Thừa: “Anh định ở ngoài hay là về nhà?”

“Về nhà.” Giang Thừa đáp, “Sức khỏe em vẫn chưa hồi phục hẳn, đừng để bản thân mệt quá.”

Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”

Nhà Ôn Giản không lớn, chỉ có hai phòng ngủ nhỏ.

Đây là lần thứ hai Giang Thừa tới nhà cô.

Lần đầu tiên là khi hai người gặp lại sau mười năm, Giang Thừa mặt dày tiễn cô về tận nhà.

Ôn Giản cũng nhớ lần đó, bởi vì tình cảm thầm mến thời niên thiếu, sau đó lại xa cách mười năm, gặp lại Giang Thừa, cô vừa vui mừng vừa xót xa, thế nên lúc đối mặt với anh vẫn còn chút câu nệ gượng gạo.

Mà sau khi Giang Thừa vào phòng ngủ Ôn Giản lại làm cô xấu hổ hơn.

Lâu không về nhà, tuy phòng rất sạch sẽ gọn gàng nhưng đêm khuya vắng vẻ, trai đơn gái chiếc ở tròng phòng lại làm cô cảm thấy khung cảnh này cứ sai sai, nhất là sau khi cô nằm viện vì bị thương nặng, ngày nào Giang Thừa cũng tới chăm sóc cô, vì cô đang bị thương mà đây lại còn là chỗ công cộng nên hai người không thân mật với nhau.

Sau khi Ôn Giản xuất viện, ba mẹ ở lại Tùng Thành, Ôn Giản không dám trắng trợn tiếp tục sống chung với Giang Thừa nữa, cũng gạt cha mẹ hai bên, làm như chưa từng sống với nhau.

Căn phòng chỉ có cô và anh lại càng làm tim Ôn Giản đập nhanh hơn.

“À…” Ôn Giản khẽ ho một tiếng, “Anh có khát không? Em rót nước cho anh nhé.”

Giang Thừa buồn cười quay đầu nhìn cô: “Sao tự dưng em lại khách sáo thế? Tai cũng đỏ hết lên này, em đang nghĩ gì đấy?”

Ôn Giản ngồi thẳng lưng: “Có gì đâu, chỉ là em nhớ mỗi lần tới nhà em anh phải tự đi rót nước nên muốn rót cho anh thôi.”

“Không cần.

Trước kia danh không chính ngôn không thuận anh mới phải uống nước, bây giờ…”

Bỗng nhiên Giang Thừa dang tay kéo cô vào lòng mình, Ôn Giản giơ tay ngăn anh lại: “Anh đừng làm loạn mà, ba mẹ em sẽ về bất cứ lúc nào đấy.”

Giang Thừa thuận tay đóng cửa phòng lại, khóa trái cửa, tay kia sờ mặt Ôn Giản, cúi đầu hôn cô.

Ôn Giản cũng mong nhớ cái hôn của anh, khi lưỡi anh xâm nhập vào miệng cô, Ôn Giản ôm cổ Giang Thừa, kéo anh lại gần, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.

Dần dần mất khống chế.

Sau Ôn Giản là giường cô.

Tay Giang Thừa len qua mái tóc Ôn Giản, giữ chặt ót cô, đẩy cô xuống giường, tay kia theo thói quen cởi quần áo Ôn Giản, cởi được một nửa mới nhớ đây là nhà cô, không biết ba mẹ cô sẽ về lúc nào, anh lại kéo quần áo cô lại, hôn cô một lúc lâu, tới khi không thở được mới buông ra.

“Nhà em cách âm thế nào?” Anh nhìn đôi mắt Ôn Giản, khẽ hỏi cô, giọng nói khàn khàn cực kì mê người.

“Không tốt lắm.” Ôn Giản nỉ non, nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Anh kiềm chế một chút đi.”

Giang Thừa cúi đầu cắn môi cô: “Đêm nay ở khách sạn với anh nhé?”

“Anh đừng tưởng mình là ân nhân của nhà em là ba em không cầm dao chém anh đâu nhé.” Giọng cô vẫn dịu dàng thầm thì, cũng có chút tiếc nuối.

Giang Thừa khẽ cười, lưu luyến hôn cô lần nữa, nhưng nhớ tới ba mẹ cô sẽ về bất cứ lúc nào nên anh đành phải đứng dậy, nhìn qua căn phòng xa lạ này.

Căn phòng đã cũ, cũng không phải được trang trí theo phong cách hiện đại, ngược lại còn có chút cảm giác cổ xưa, cửa sổ hình chữ điền được sơn màu trắng, ngay dưới cửa sổ là bàn học bằng gỗ, bên cạnh là giá sách, cả trên bàn và kệ sách bày đầy sách, đều là sách về tâm lý học và về sách trinh thám hình sự, vì đọc nhiều nên trông cũng cũ.

Trên nóc giá sách có quyển nhật ký bìa bằng da đã ố vàng.

Giang Thừa đứng dậy, giơ tay cầm quyền nhật ký.

Ôn Giản đang dựa lưng vào thành giường, thấy Giang Thừa đứng dậy mới ngoảnh đầu nhìn anh, thấy bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ của anh sờ vào quyển nhật ký, cô cả kinh ngồi phắt dậy.

“Anh không được xem.” Cô lúng túng nói, cũng không kịp đi dép, vội vàng giơ tay ra, kiễng chân muốn cướp nhật ký về.

Đây đều là những lời cô viết lúc bất lực và khổ sở nhất.

Lúc ấy điện thoại thông minh vẫn chưa phổ biến như bây giờ, internet cũng chưa phát triển, nhật ký là cách thức duy nhất để cô giải tỏa cảm xúc.

Giang Thừa cũng để Ôn Giản lấy nhật ký đi, nhìn cô ôm quyền nhật ký vào lòng như bảo bối, khẽ nói: “Giản Giản, anh muốn biết mười năm qua em sống như thế nào.”

Giang Thừa quá dịu dàng làm Ôn Giản không thể chống đỡ nổi.

Cô chần chừ giơ nhật ký ra: “Thật ra cũng không có gì đâu, chỉ là em thấy hơi xấu hổ thôi.”

“Không sao, em cũng từng xem cái của anh rồi mà.” Giang Thừa cầm nhật ký trong tay cô, anh mở ra, trang giấy ố vàng toàn là chữ ‘Giang Thừa’, lực viết từ nhẹ tới đậm, lần lượt hết chữ này tới chữ khác, mỗi ngày là các dòng chữ khác nhau, điểm chung là mỗi ngày cô đều viết tên anh, chữ đậm chữ nhạt, có chữ còn ấn mạnh tới nỗi rách giấy, cũng có vết mực và nước mắt loang lổ.

Giang Thừa nhìn Ôn Giản.

Ôn Giản xấu hổ ngoảnh đầu đi, “Em… Em ra ngoài xem ba mẹ đã về chưa.”

Giang Thừa không nói gì, bước tới nhẹ nhàng ôm Ôn Giản vào lòng, áp đầu cô dựa vào ngực mình.

Cái ôm dịu dàng cũng đầy thương xót.

Cô cũng không giãy giụa, lẳng lặng để anh ôm mình.

Ôn Giản muốn bình tĩnh, muốn kiềm chế cảm xúc của bản thân nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã.

Giang Thừa tiếp tục đọc nhật ký của cô.

Cô viết rất nhiều nhưng nội dung lại không có quá nhiều thứ, cũng ít khi viết về tâm trạng của bản thân.

Có đoạn cô chỉ viết bâng quơ hôm nay đã làm gì, nhìn thấy gì, cũng có lúc viết về mấy cặp đôi yêu nhau trong trường, câu chữ còn xen lẫn chút tiếc nuối nhàn nhạt.

Thỉnh thoảng cảm xúc không ổn định nhưng cũng chỉ gói ghém trong hai chữ ‘Giang Thừa’.

Cô không có thói quen viết hẳn ra mình thấy sao, cho dù chỉ là viết trên giấy, nhưng Giang Thừa lại hiểu.

Anh xoa tóc Ôn Giản, ôm chặt cô thêm một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK