—
Trên đường bị bắt về đồn, Ôn Giản và Lưu Tiểu Vĩ bị dẫn tới bệnh viện xét nghiệm.
Ôn Giản lo lắng không thôi, cô không thể liên lạc với Uông Tư Vũ, không thể nói tin tức về Tào ca cho anh ta nghe, không biết tình hình bên phía Trương Mâu thế nào, nếu không có bằng chứng phạm tội của Tào ca, anh ta sẽ không bị bắt, chỉ tố cáo được thôi.
Cô không chắc cảnh sát tới đây là do Uông Tư Vũ sắp xếp hay là tình cờ.
Tối nay đi cùng Lưu Tiểu Vĩ, Uông Tư Vũ âm thầm bảo vệ cô, cũng chuẩn bị chu toàn mọi thứ, có tín hiệu báo nguy hiểm, chỉ là không thể tính chuẩn thời gian, Ôn Giản không ngờ KTV này cũng có bao che dung túng, trước khi cảnh sát tới kiểm tra còn biết đường thông báo cho nhau, may mà cô không để lộ cái gì, giờ cô chỉ lo Trương Mưu và Ngô Văn Nhã bị bắt sẽ động tới Tào ca đứng sau, cũng không biết Uông Tư Vũ có âm thầm đi theo cô không.
Ôn Giản lo lắng, gõ tay lên đùi mình, lẳng lặng nhìn ra cửa xem có thấy Uông Tư Vũ không.
Tiểu Ninh thấy cô hoảng sợ, cười bảo: “Sợ gì, cô không hút thì sao cảnh sát bắt cô được.
”
Cô ta như chết lặng, tay áo vẫn vén lên, cánh tay gầy gò chi chít vết sẹo, toàn là lúc cô ta lên cơn nghiện, muốn dùng cách này để ức chế nó đi.
Ôn Giản nhìn Tiểu Ninh, “Sao cô với Tiêu Ca lại biết nhau?”
Tiểu Ninh dựa vào ghế.
“Phản nghịch chứ còn gì nữa, lúc trẻ không hiểu chuyện, thích tới quán bar, không nghe lời người nhà, bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, đầu óc mê muội.
” Giọng điệu cô ta bình tĩnh như thể kể chuyện không liên quan tới mình.
Nói xong, Tiểu Ninh nhìn cô: “Sao cô lại nhìn trúng Lưu Tiểu Vĩ vậy?”
“Tôi chỉ coi cậu ta là bạn thôi, không có ý gì khác.
”
Tiểu Ninh cười lạnh, không nói lời nào.
Tới bệnh viện, bọn họ xuống xe.
Mấy người đàn ông ngoan cố chống lại, không ngừng bảo mình không hút ma túy, cầu xin rồi còn cợt nhả.
Ôn Giản không nói gì, mái tóc rũ xuống che tầm mắt của người khác.
Kiểm tra máu xong, cô nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 9 giờ, lại càng sốt ruột hơn.
Cô là người lấy máu đầu tiên, ôm bụng ngồi xổm dưới đất, trông rất khổ sở.
Cảnh sát hỏi cô bị làm sao.
Ôn Giản lắc đầu, yếu ớt đáp: “Không sao.
”
Nhưng cô vẫn ôm bụng ngồi đó, một lát sau, cô chạy tới thùng rác nôn khan.
Cảnh sát vội vàng gọi bác sĩ tới, y tá cũng chạy lại.
Ôn Giản che miệng, tay còn lại ôm bụng, hỏi có thể đi vệ sinh không.
Cảnh sát đi theo cô, đến cửa nhà vệ sinh nữ, điện thoại anh ta vang lên, không biết đối phương nói gì, anh ta liếc nhìn Ôn Giản, dừng chân lại, đứng ở ngoài cửa.
Ôn Giản đi vào một mình.
Nhà vệ sinh nằm ở hành lang giữa tầng 1 và tầng 2, bệnh viện này rất nhỏ, nhà vệ sinh cũng nhỏ theo, chỉ có hai phòng vệ sinh, cửa sổ cũng chia làm 2, có phòng không có người dùng.
Ôn Giản ngoảnh đầu nhìn cửa ngoài khép hờ, cảnh sát quay lưng về phía cô.
Cô kéo cửa phòng ra, đóng một cái thật mạnh, cửa phòng vệ sinh vang lên tiếng lách cách, cô vội vàng đi tới cửa sổ, chống tay bò lên.
Ôn Giản khựng người lại.
Ở dưới, Giang Thừa đứng trong bóng đêm, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô cũng đang nhìn anh, anh khẽ mỉm cười, giơ tay lên, bảo cô nhảy xuống.
Ôn Giản chợt nhớ rất nhiều năm trước, trong quán bar ở con hẻm nhỏ, hai người nhảy tường trèo xuống, cô đi trước còn anh trèo xuống sau.
Không hiểu sao mũi cô cay xè, quay đầu nhảy về phía anh.
Giang Thừa đỡ Ôn Giản đứng vững, Ôn Giản còn chưa hoàn hồn thì anh đã buông tay cởi còng số 8 ra, chiếc còng rơi vào tay anh.
Ôn Giản: “…”
Cô nhìn tay Giang Thừa rồi lại nhìn anh.
Giang Thừa cũng đang nhìn cô, anh hỏi: “Không khỏe thật hay là giả vờ?”
Ôn Giản nhớ vừa nãy mình ôm bụng nôn khan, cô xấu hổ.
“Em vẫn ổn.
” Cô khẽ nói: “Bây giờ em không thể về đồn lấy lời khai được, em có chuyện gấp, không có thời gian.
”
Di động của cô trong tay cảnh sát, Ôn Giản mượn điện thoại của Giang Thừa gọi cho Uông Tư Vũ nhưng đối phương không nghe.
“Lên xe đã.
” Giang Thừa cầm điện thoại trong tay, đẩy cô lên xe rồi anh mới lên.
Anh lái xe tới tiểu khu của Trương Mâu và Ngô Văn Nhã.
Nhìn từ dưới lên, căn phòng vẫn sáng đèn, không biết tình huống ở đó ra sao, dưới lầu cũng không thấy xe cảnh sát hoặc là anh cảnh sát nào.
Ôn Giản vào thang máy, Giang Thừa đi với cô.
Cửa thang máy từ từ đóng lại thì Ôn Giản và Giang Thừa đi tới, cô chạy tới ấn mở cửa ra.
Bên trong có 3 – 4 người đàn ông mặc quần áo bình thường.
Lúc hai người bước vào, người đàn ông đứng bên cạnh dịch sang một bên, động tác làm áo anh ta cuộn lên, ánh bạc bên hông lóe sáng, có người đàn ông to béo cũng bước vào trước khi thang máy đóng hẳn.
Chắc anh ta không ngờ trong này có nhiều người thế, sửng sốt rồi mỉm cười, nhìn số 15 màu đỏ, anh ta hạ tay xuống ấn tầng 14.
Giang Thừa nhìn anh ta.
Ôn Giản cũng vô thức nhìn qua, anh ta không già lắm, tầm 30 đến 40 tuổi, nhìn hơi quen làm Ôn Giản cau mày, cô nghĩ lại, bỗng nhiên nhớ năm đó cô đi mua bánh sinh nhật cho Giang Thừa, người đàn ông đó làm rơi ví cô.
Hình như anh ta thấy Ôn Giản chăm chú nhìn mình, đột nhiên quay lại nhìn cô.
Ôn Giản lẳng lặng dịch vào người Giang Thừa, gương mặt sát vào người anh, lặng lẽ cầm tay anh, ngón tay còn vân vê lòng bàn tay anh.
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô.
Ôn Giản không nói gì, làm nũng vùi đầu vào người anh.
~
- -----oOo------