—
“…” Giang Thừa quay lại nhìn Hà Thiệu.
Hà Thiệu gãi đầu, ủ rũ bảo: “Thừa ca, Giản Giản đặt bánh kem đó, nhưng cậu ấy sốt ruột định tan học là về luôn.
Nhưng em nghĩ mọi người khó có lúc ăn uống chơi bời với nhau, mà Giản Giản mới chuyển tới lớp mình, cậu ấy chưa quen môi trường học tập mới, nhân cơ hội này cũng thân nhau hơn.
”
Hứa Nhiễm do dự nhìn hai người: “Vậy có gọi Giản Giản tới không?”
Hà Thiệu nhìn Giang Thừa, muốn hỏi ý kiến cậu.
Người khác cũng nhìn theo.
Giang Thừa thản nhiên nói với Hứa Nhiễm: “Gọi thì cứ gọi đi, tôi cũng không gấp lắm.
”
Hứa Nhiễm lại nhìn Hà Thiệu.
Cậu ta mỉm cười: “Cậu đi gọi cậu ấy đi.
”
Hứa Nhiễm đi một lát thì chạy về, cô nàng thở hổn hển, Ôn Giản không tới, cô bảo có việc nên về trước, nhờ Hứa Nhiễm chuyển lời chúc “Sinh nhật vui vẻ” đến Giang Thừa.
Hà Thiệu nhìn cậu.
Giang Thừa vẫn bình thản cắt bánh kem ra làm mười mấy phần, nói: “Cảm ơn lời chúc của mọi người, tôi không ở lại được, các cậu cứ ăn đi nhé.
”
Cậu vỗ vai Hà Thiệu: “Làm phiền cậu rồi, xin lỗi các cậu nhé, ngày kia tôi mời các cậu ăn cơm.
”
Cậu nói xong thì đi ngay, không cười như vừa nãy nữa.
Trường học cách tiểu khu hai người sống khoảng hai ki lô mét, cậu vội vàng đuổi theo Ôn Giản.
Vì tan học nên học sinh ra về rất đông, nhưng có rất ít bạn đi đường mà hai người hay đi.
Ánh đèn mở ảo hắt xuống người Ôn Giản, bóng lưng mảnh khảnh dần xuất hiện.
Giang Thừa đuổi theo cô.
Tự dưng có tiếng xe đằng sau làm Ôn Giản hoảng sợ, tay cô run lên suýt ngã, may mà Giang Thừa kéo lại.
“Sao anh về sớm thế?” Ôn Giản đạp xe, bối rối hỏi cậu: “Các bạn tổ chức sinh nhật cho anh mà?”
Giang Thừa nhìn cô, im lặng không đáp.
Ôn Giản thấy cậu không vui, cô cũng không nói nữa.
Đi hết cả đoạn đường, Giang Thừa bảo: “Sao em lại về một mình?”
Ôn Giản: “Em không biết anh ở lại đó đến lúc nào, sợ muộn quá, về nhà không an toàn nên về trước, tan học nhiều bạn về nhà mà.
”
Giang Thừa: “Lúc sẩm tối sao cảnh sát lại tìm em? Em gặp ai à?”
Ôn Giản gật đầu, cô kể hết chuyện ở cửa hàng bánh kem cho cậu nghe.
Giang Thừa khẽ nhíu mày, cậu không thấy người đó nên không dám đoán mò, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng anh ta cố ý tiếp cận cô.
“Này, em bảo, anh nghĩ bây giờ có người theo dõi em không?” Ôn Giản bảo cậu lại gần mình, khẽ nói, “Em cứ có cảm giác có người nhìn em.
”
Giang Thừa nhìn cô, cậu biết có người đi theo bọn họ, nhưng người đó là cảnh sát chứ ai.
Ôn Giản thấy cậu không nói gì, cô cảnh giác, bảo: “Có người thật à?”
Giang Thừa đẩy xe cô ra, “Không có ai đâu.
”
Ôn Giản thấy cậu nói thế mới yên tâm hơn, không hiểu sao cô lại tin cậu.
Về đến tiểu khu, Giang Thừa đi thẳng về nhà mình, còn không chào cô.
Ôn Giản biết hôm nay là sinh nhật Giang Thừa nên gọi cậu lại.
Giang Thừa dừng xe, ngoảnh lại nhìn cô.
“Anh trai nhỏ, sinh nhật vui vẻ nhé.
” Ôn Giản đứng cách cậu một đoạn, cô khẽ nói.
Giang Thừa ngẩng đầu, đi tới, chìa tay ra trước mặt cô.
“…” Ôn Giản khó hiểu, “Sao thế?”
Giang Thừa: “Quà sinh nhật đâu?”
Ôn Giản: “…”
“Em đặt bánh kem cho anh mà.
”
Giang Thừa: “Anh không ăn”
Ôn Giản: “…”
“Cái đó…” Ôn Giản nhớ lúc chiều bị cậu cướp chiếc vòng tay, “Anh lấy quà rồi.
”
Giang Thừa mỉm cười: “Ha, vòng tay dính nước miếng, em còn mặt dày tặng cho anh tận hai lần.
”
“…” Ôn Giản hậm hực, “Nếu anh không vứt đi thì em không tặng lần hai đâu.
”
Giang Thừa: “…”
Cậu buông tay xuống, bảo: “Xin cảm ơn.
” Nói rồi cậu phóng xe đi.
Ôn Giản nhìn cậu, lòng cô ngổn ngang vô cùng, lại thấy hơi vui vẻ.
Cô vui vẻ phi xe về nhà.
Nhà cô không bật đèn, Ôn Giản thấy kì lạ, cô mở cửa nhà, thấy mẹ cô dựa lưng vào tường, còn ba đang hôn mẹ…
Mặt Ôn Giản đỏ bừng, cô cực kì xấu hổ, lẳng lặng đóng cửa lại để ba mẹ có không gian riêng, Ôn Giản khoác balo chạy ra ngoài.
Tiểu khu này rất lớn, cô đi một lúc thì tới khu nhà khác.
Nhà của Giang Thừa nằm trên trục đường chính của tiểu khu, Giang Thừa đang lấy quần áo chuẩn bị đi tắm thì thấy Ôn Giản ngơ ngẩn đứng ngoài đường, cậu gọi: “Này.
”
“…” Ôn Giản ngẩng đầu nhìn qua.
Giang Thừa đi tới mở cửa sổ ra.
Ôn Giản kinh ngạc nhìn Giang Thừa, cô lại gần cậu.
“Nhà anh ở đây hả?”
Giang Thừa nhìn cô: “Muộn rồi, không về nhà đi còn ra đây làm gì?”
“…” Ôn Giản hếch cằm, “Đi dạo hóng mát.
”
Cô còn nhìn phòng cậu: “Ba mẹ anh không tổ chức sinh nhật cho anh à?”
Giang Thừa: “Lớn từng này rồi sinh nhật sinh nhẽo cái gì.
”
Ôn Giản: “Người già 100 tuổi còn có mừng thọ đó.
”
Cô nhìn phía đối diện, cửa hàng bánh kem gần đó vẫn mở.
Ôn Giản lại nhìn Giang Thừa: “Hay em lại mua bánh cho anh nhé?”
Giang Thừa nhìn cô, không đáp.
“Anh đợi em một lát nhé.
” Dứt lời, Ôn Giản định chạy đi nhưng lại bị Giang Thừa kéo balo của cô lại.
Cô hoang mang nhìn cậu.
Giang Thừa không nói gì, chống tay lên cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
Ôn Giản: “…”
Ôn Giản khẽ ho một tiếng, cô nắm quai cặp, lẳng lặng đi ra cổng tiểu khu.
Giang Thừa đi sau cô.
Giờ cũng muộn rồi, tiệm bánh không nhận decor bánh mới nữa, Ôn Giản chọn chiếc bánh có sẵn trong tiệm, đưa cho cậu, nói: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ nha.
”
Giang Thừa: “Cảm ơn em.
”
Cậu không cầm bánh kem, chỉ nhìn cô, “Em ăn hết đi, anh không thích ăn bánh kem.
”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa kéo cô đi tới quảng trường nhỏ ở trung tâm tiểu khu.
Ôn Giản cắm nến lên, hỏi: “Anh có muốn ước điều gì không?”
Giang Thừa: “Không.
”
Cậu cúi đầu, thổi nến rồi cắt bánh, đưa một phần cho cô.
Ôn Giản cầm bánh ăn.
Tháng 11 mới chớm đầu đông nên không lạnh lắm, hôm nay cũng gần đến ngày rằm nên trăng rất tròn, không gian vắng vẻ yên tĩnh.
Ôn Giản vừa ăn bánh vừa nhìn cậu: “Anh là cung Bọ Cạp à?”
Giang Thừa nhìn cô: “Anh không biết.
”
Ôn Giản tính qua, Giang Thừa là cung Bọ Cạp thật.
Người cung Bọ Cạp rất lạnh lùng, giống y như Giang Thừa.
“Sinh nhật em vào ngày nào?” Giang Thừa đột nhiên hỏi.
Ôn Giản: “Cuối tháng hai.
”
Giang Thừa: “Ngày nào?”
Cô nhìn anh: “Anh điều tra em đó à, hay anh cũng định tặng em món quà dính đầy nước miếng?”
Giang Thừa lườm cô: “Có mỗi em mới tặng người ta món quà đó thôi.
”
“Ha, không phải anh đi cướp của người ta à?” Ôn Giản nói thầm, Giang Thừa lại lườm cô, Ôn Giản không dám nói nữa, cúi đầu ăn bánh.
“Em định điền nguyện vọng vào trường nào?” Giang Thừa hỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em chưa nghĩ đến.
”
“Thực ra em muốn thi vào trường cảnh sát, nhưng ba em…” Ôn Giản cúi đầu: “Em không qua vòng thẩm tra lý lịch (*).
”
(*) Thẩm tra lý lịch: Trước khi đăng ký dự tuyển vào công an cảnh sát, các thí sinh cần được thẩm tra lý lịch tư pháp, cụ thể cơ quan có thẩm quyền sẽ xem xét lý lịch 3 đời của thí sinh đó có đáp ứng được tiêu chuẩn về lý lịch tư pháp mà pháp luật và quy định khác của ngành đề ra hay không.
Những trường hợp không qua thẩm tra lý lịch như: bố mẹ hoặc bản thân có tiền án, đang/từng đi tù, phản động,…
Giang Thừa nhìn cô: “Con gái không nên làm cảnh sát.
”
Cô phản bác: “Anh là đồ trọng nam khinh nữ.
”
Giang Thừa nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Em hận ba em à?”
Ôn Giản vô thức lắc đầu nhưng lại thôi.
Giang Thừa phát hiện, bất luận ai nhắc tới ba Ôn Giản, cô sẽ phòng bị.
Cậu cũng không hỏi tiếp, Giang Thừa đặt tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn phía xa xăm, khẽ nói: “Nửa năm trước anh bị thương nặng trong lúc làm nhiệm vụ, lúc đó anh bị tách khỏi đội, một mình ở khu biên giới, anh còn nghĩ mình sẽ không qua khỏi, nhưng sau đó có người bất chấp nguy hiểm cứu anh, chú ấy không để anh ngất đi nên cứ lải nhải không ngừng, chú ấy bảo mình có cô con gái, năm con gái chú ấy lên bốn thì bị người khác bắt nạt, cười nhạo bảo cô bé có ba là người xấu, đôi mắt cô bé đỏ hoe, cãi lại mấy đứa trẻ kia, bảo ba mình là người tốt.
Chú ấy nhìn thấy cảnh tượng đó, còn bảo anh có lẽ cả đời này sẽ không quên được.
”
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô, Ôn Giản ngơ ngẩn nhìn cậu.
“Sao đó thì sao?” Cô hỏi.
~
- -----oOo------