Lúc Ôn Giản về nhà, Ôn Tư Bình còn chưa ngủ, bà đang đợi cô, hỏi chuyện cô với Giang Thừa là thế nào?
Ôn Giản nghĩ mình với Giang Thừa thì có chuyện gì được chứ, chỉ đơn giản là bạn bè nhiều năm không gặp, trùng hợp gặp lại nhau ở trên tàu mà thôi.
Bao nhiêu năm qua đi, cả hai người đều khỏe mạnh, cô nghĩ thế là được rồi.
Về phòng, Ôn Giản cầm điện thoại, chụp mấy món đồ trên bàn, đăng bài trên Wechat: “Về nhà, bất luận ngoài kia sóng gió thế nào thì nhà mãi mãi là nơi ấm áp bình yên nhất.
”
Văn vở đến mức cô thấy hơi buồn nôn.
Một lát sau, giám đốc phòng tài vụ like ảnh, còn bình luận: “Cố lên nhé.
”
Hai đồng nghiệp khác cũng cổ vũ cô, cảm thông cho số phận nhân viên mới đi làm được vài ngày thì bị đuổi việc như cô.
Ôn Giản rep lại: “Cảm ơn lời động viên của mọi người nha.
Tôi không sao, tuy công việc thất bại, buồn bã vài ngày thì sẽ ổn thôi.
”
Cô đặt điện thoại xuống, đi rửa mặt, tới lúc nằm trên giường lại không ngủ được.
Cô nghĩ, hôm nay là một ngày có cả đau lòng, còn có vui sướng nữa.
Cô không nghĩ sẽ gặp lại anh, càng không ngờ sau khi gặp lại nhau, cô lại vui vẻ nhẹ nhõm thế này.
Nhưng cô không biết tại sao anh lại bảo cô đừng về Tùng Thành nữa, rốt cuộc là vì sao?
Sáng sớm, Ôn Giản vẫn giữ thói quen từ hồi học đại học, cho dù đã tốt nghiệp, bây giờ còn đi làm nhưng vẫn không thay đổi, sáng nào cô cũng chạy bộ.
Ôn Tư Bình dậy sớm, bà đang nấu bữa sáng, thấy cô đi tập thể dục, bảo cô gọi Giang Thừa tới ăn cơm, bà biết Giang Thừa ở khách sạn gần đây, hôm qua Ôn Giản kể với bà.
“Chắc anh ấy bận lắm.
” Ôn Giản từ chối thay Giang Thừa, “Có khi anh ấy không có thời gian tới đây đâu, mẹ đừng làm nhiều món.
”
Cô nói xong thì chạy ra ngoài.
Trời còn chưa sáng hẳn, mùa đông nên trên đường không có nhiều người.
Khu chỗ cô ở rất lớn, Ôn Giản không chạy trong công viên mà chạy một vòng quanh đây.
Nửa tiếng sau, trời dần sáng lên, Ôn Giản chạy tới khách sạn anh ở, đứng từ xa, cô thấy Giang Thừa bước ra ngoài.
Giang Thừa không nhìn thấy cô, anh đứng ngoài cửa chờ taxi.
Ôn Giản dừng lại, ngơ ngẩn nhìn chiếc xe từ từ chạy đi.
Giang Thừa ngồi ở ghế phụ lái, anh nhìn gương chiếu hậu, thấy dáng người nhỏ xinh trong ánh nắng buổi sớm, dáng vẻ lẻ loi như bị người ta bỏ rơi.
“Dừng xe.
” Giang Thừa đột nhiên nói.
Bác tài xế khó hiểu nhìn anh, đánh tay lái đỗ xe bên vệ đường.
Giang Thừa bước xuống, tiến lại gần cô: “Mới sáng ra em ở đây làm gì?”
Ánh mắt Ôn Giản có chút chật vật, cô nhìn chiếc taxi, cười hỏi anh: “Anh phải đi rồi à?”
Giang Thừa: “Ừ, chuyến bay lúc 7 giờ, anh phải đi làm.
”
Anh còn bảo: “Anh đi sớm, sợ làm phiền em.
”
Ôn Giản mỉm cười: “Đi đường bình an nhé.
”
Giang Thừa cũng mỉm cười, anh nhìn cô một lúc lâu, giơ tay ra.
“…” Ôn Giản nhìn cánh tay anh, rồi lại nhìn Giang Thừa, hoang mang không biết anh định làm gì.
Giang Thừa tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cả người Ôn Giản cứng đờ, cô muốn giãy giụa, anh khẽ nói: “Ôn Giản, hôm đó anh chạy về tìm em, căn nhà hỗn độn, dưới sàn nhà còn có máu.
Anh cũng đi tới hiện trường vụ nổ.
Hung thủ trốn ở nước ngoài, ung dung ngoài vòng pháp luật, anh không muốn em lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
”
Ôn Giản giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Thừa buông cô ra, vén mái tóc ướt mồ hôi của cô.
“Tự chăm sóc bản thân nhé.
”
Anh dặn cô, quay người bước lên xe, giống như 10 năm trước, bóng lưng dứt khoát không dây dưa.
Ôn Giản ngơ ngẩn nhìn chiếc xe từ từ biến mất, cô giơ tay lên mới phát hiện mình khóc.
Cô về tới nhà, Ôn Tư Bình nhận ra cô khác trước, vừa nãy còn vui vẻ tràn đầy sức sống, lúc về thì ủ rũ vô hồn, đôi mắt đỏ bừng hoen lệ.
“Con sao thế?” Ôn Tư Bình lo lắng hỏi.
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Con không sao.
Chắc là đêm qua ngủ muộn nên hôm nay không thoải mái thôi ạ.
”
Cô chỉ phòng mình: “Con về phòng tắm đây.
”
Cô nói: “Con không sao đâu, mẹ đừng lo.
”
Ôn Giản đóng cửa lại, cô kéo ghế, buồn bã ngồi xuống, nhớ lại lúc Giang Thừa ôm cô và những điều anh nói.
Anh bảo hôm đó anh chạy về tìm cô.
Không hiểu sao cô lại muốn khóc.
Rõ ràng cô là người rất bình tĩnh, nhưng lại đau lòng tới nỗi muốn khóc.
Cô không biết tại sao anh lại biết hung thủ là ai, cô nhớ anh chỉ là giám đốc mới vừa nhậm chức thôi mà.
Cô nhớ tới chú anh, bây giờ mới hiểu ra.
Cô biết anh lo cho cô, nhưng nhất định cô phải về.
3 ngày sau, cô bay về Tùng Thành, cô ở nhà với mẹ thêm vài ngày.
Thực ra Ôn Tư Bình không cần cô cứ phải ở cạnh bà, cuộc sống của mẹ Ôn rất ổn, tập thể dục, đọc sách, làm tình nguyện viên ở trại trẻ mồ côi, đi dạo phố uống trà với mấy người bạn, bà có công việc, có cuộc sống riêng, cuộc sống của bà còn phong phú hơn cả cô.
Nam Thành là thành phố mà ba cô thân thuộc, bà không muốn đi đâu hết, chắc chắn sẽ không chuyển đi.
Ôn Giản nghĩ mình sẽ không làm việc ở nơi khác quá lâu, sau này cô sẽ xin chuyển công tác về đây.
Cô phải ở bên cạnh mẹ, nhưng cô có việc quan trọng phải làm.
Hơn 9 giờ tối, cô về tới Tùng Thành, bắt taxi về nhà.
Căn nhà trống trải chỉ có mình cô, cô từ Nam Thành tới đây, cảm xúc còn chưa ổn định.
Pudding không ở đây, nếu có nó, chú chó nhất định sẽ vẫy đuôi chạy ra đón cô.
Ôn Giản hơi buồn.
Tâm trạng đang sa sút thì có người gọi tới.
Hôm đó ở nhà ga, có một người gọi cho cô 3 lần nhưng lại không nói gì.
Ôn Giản nhìn qua, cô không nghe, không ngờ người đó lại gọi như lần trước, hết lần này tới lần khác, cực kì cố chấp.
Ôn Giản ấn nút nghe, hậm hực nói: “Anh là ai? Sao lúc nào cũng giả thần giả quỷ thế?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng nói trầm thấp của Giang Thừa truyền tới tai cô: “Anh đây.
”
Ôn Giản: “…”
~
- -----oOo------